Sau khi tiến vào địa giới Lĩnh Nam, lại đi thêm bốn năm ngày, đội ngũ mới đến Thượng Xuyên, Hồ Thành ở Thượng Xuyên là nơi đặt vương phủ, Diêu Ấu Thanh vì còn chưa cùng Ngụy Hoằng thành thân, không tiện trực tiếp đi vào vương phủ, trước đó liền đã an bài tốt một sân viện ở tạm, chỉ đợi ngày thành thân ấy được Ngụy Hoằng đón vào vương phủ.
Ngụy Hoằng có việc nên vẫn chưa tiến vào Hồ Thành, để Thôi Hạo đem nàng đưa qua sân viện kia, chính mình trực tiếp đi đến quân doanh.
Quân lệnh của Tĩnh Viễn Quân nghiêm ngặt, có lệnh phải làm, hắn ở trên đường nói để Quách Thắng cùng tiểu tướng kia sau khi trở về tự đi lãnh phạt, hai người vừa về tới liền tự đi nhận, không cần nhắc nhở.
Nhưng làm người không nghĩ tới chính là, Ngụy Hoằng cũng đi.
Thuộc hạ bị phạt, hắn không cần tự mình giám sát, người bị phạt không dám không đi, người hành hình cũng tuyệt không dám làm việc thiên vị, hắn kỳ thật hoàn toàn không cần thiết đi nhìn.
Mọi người ở đây đều đang thấy khó hiểu, không rõ hắn lần này vì cái gì muốn đi theo tới, chờ hai người Quách Thắng chịu phạt xong, hắn lại bỏ áo trên của chính mình đi, cùng với hai người vừa rồi giống nhau, quỳ gối xuống chỗ chịu phạt, nói: “Việc lần này ta cũng có sai, đánh.”
Người hành hình bị dọa đến choáng váng, nắm roi nào dám thật sự đánh xuống.
Quách Thắng còn đang cả kinh, quỳ bò lại đây: “Vương gia, việc này đều là ta tự chủ trương, cùng ngài không có quan hệ gì a? Ngài vì sao phải bị phạt?”
“Đúng là như vậy, Vương gia!” Tiểu tướng kia cũng quỳ lại đây, “Ngài từ đầu đến cuối đều không biết tình hình, có gì sai đâu? Nếu là vì tánh mạng của tỳ nữ kia, cùng lắm thì để ta đền mạng là được!”
Nói đến đây, thế nhưng thật muốn cầm đao cắt ở trên cổ chính mình, tất nhiên là bị người bên cạnh tay mắt lanh lẹ ngăn cản.
Ngụy Hoằng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói: “Kéo xuống.”
Lập tức có người đưa bọn họ kéo sang một bên, không cho bọn họ tới gần chút nào.
Ngụy Hoằng thu hồi tầm mắt, mắt nhìn phía trước: “Tự làm chủ trương, giấu mà không báo, sai lầm của các ngươi, là nên phạt. Trị hạ không nghiêm, cứ thế làm mất tính mệnh người vô tội, ta có lỗi, nên phạt.”
Nói xong hét lớn một tiếng: “Đánh!”
Người chưởng quản hình phạt hoảng sợ, theo bản năng quất roi qua, nhưng trong lòng có chút cố kỵ, lực đạo xuống tay khó tránh khỏi nhẹ chút.
Ngụy Hoằng bỗng nhiên quay đầu lại: “Chưa ăn cơm sao? Nặng hơn!”
Một phần hình phạt của Tĩnh Viễn Quân không nhiều lắm, ba roi, nhưng roi nào rơi xuống cũng sẽ thấy máu.
Một roi này không tính, hắn lại ăn thêm sáu roi, lãnh đủ hai phần hình phạt, lúc này mới một lần nữa mặc trở lại xiêm y của chính mình, đi xử lý công vụ tích góp lâu ngày.
Quách Thắng nhìn cây roi dính vết máu, lại nhìn nhìn bóng dáng vương gia rời đi, cắn chặt răng.
Thôi Hạo đem Diêu Ấu Thanh an trí xong, thực nhanh liền tới đây, nghe nói chuyện này, chỉ vỗ vỗ bả vai Quách Thắng.
“Vương gia biết tính tình của ngươi, nhận mấy roi này đối với ngươi mà nói không phải là chuyện gì, vết thương vừa chuyển biến tốt đẹp liền sẽ quên đi, nên hắn tự nhận phạt cùng để ngươi khắc sâu ghi nhớ, lần sau không thể lại tiếp tục gây khó xử cho Diêu tiểu thư.”
“Chỉ có hắn cũng đi theo cùng bị phạt, ngươi mới có thể nhớ kỹ, mới có thể không đi làm chuyện dư thừa.”
Quách Thắng ở trong lòng nhiều ít cũng minh bạch chuyện này, biểu tình lại càng căm giận.
“Diêu tiểu thư kia là nữ nhi của Diêu Ngọc Chi! Vương gia vì sao phải che chở cho nàng ta!”
Thôi Hạo thở dài: “Vương gia không phải che chở cho nàng, chỉ là không muốn thiếu nàng ấy cái gì. Ngươi đi theo Vương gia nhiều năm, đối với tính tình của hắn còn không hiểu biết sao? Hắn tuy rằng không thích Diêu tiểu thư, nhưng cũng tuyệt đối không bởi vì Diêu đại nhân liền cố ý khắt khe nàng, nhiều nhất là cùng nàng ấy giống như người xa lạ, không thường lui tới mà thôi.”
“Ngươi làm như vậy…… Không phải khiến Vương gia xả giận, mà là tự mang cho hắn thêm phiền toái a.”
Quách Thắng nghe vậy liền rũ mắt, song quyền nắm chặt, không nói chuyện gì nữa.