Chu mụ mụ bị nàng thúc giục, lại băn khoăn chính mình nghĩ sai hay không, cuối cùng đành mở miệng nói ra.
“Sau khi Cao Tông băng hà, Quý phi nương nương…… Cũng chính là mẹ đẻ của Vương gia, tuẫn táng theo.”
Quý phi lúc sinh thời kỳ thật cũng không phải Quý phi, mà là Thục phi, phong hào Quý phi là sau khi chết được tiên đế truy phong.
“Nhưng kia không phải là khẩu dụ của Cao Tông lưu lại, nói để Quý phi tuẫn táng theo sao? Cùng cha ta có quan hệ gì đâu?” Diêu Ấu Thanh nói.
Chu mụ mụ nhíu mày lại, nhìn nhìn bốn phía, thấy phụ cận không có người, lúc này mới hạ giọng nói: “Lời nói là nói như vậy, nhưng lúc ấy rất nhiều người đều bàn tán, lấy tính tình của Cao Tông, hẳn là sẽ không để cho người sống tuẫn táng. Hơn nữa, lúc ấy lão gia bọn họ tiến cung, Cao Tông cũng xác thật không có nói qua chuyện muốn Quý phi tuẫn táng, là xong việc…… Xong tang sự, là tiên đế nói.”
Đám người Diêu Ngọc Chi lúc ấy tận mắt nhìn thấy Cao Tông băng hà, ai cũng không nghe được Cao Tông nhắc tới việc này.
Nhưng tiên đế Ngụy Phong nói, đạo khẩu dụ này là Cao Tông ở trước khi bọn họ tiến cung nói cho hắn, có mấy nội thị lúc ấy ở đó có thể làm chứng.
Cao Tông đã chết, Ngụy Phong lại nói như vậy, còn để mấy nội thị hầu hạ Cao Tông làm chứng, người trong triều cứ việc nghị luận một phen, nhưng cuối cùng, ai cũng không có biện pháp chứng minh Cao Tông từng nói qua lời này hay chưa.
Nói cách khác, bọn họ không thể chứng minh có phải Ngụy Phong đang nói dối hay không.
Cho dù có, ai lại dám chỉ trích chứ? Phải biết rằng Ngụy Phong lúc ấy đã đăng cơ làm hoàng đế.
“Nhưng cho dù là như thế, kia cũng là do tiên đế hạ lệnh, cùng cha cũng không có quan hệ gì a, cũng không thể trách hắn không ngăn trở được việc này chứ?”
Ngụy Phong lấy danh nghĩa khẩu dụ của Cao Tông để đưa ra chuyện tuẫn táng, dùng danh nghĩa hiếu đạo hành sự, Diêu Ngọc Chi dù là phản đối cũng vô dụng.
Hơn nữa trong triều có nhiều người như vậy, nếu thật là vì chuyện này, cả triều văn võ kia, chẳng phải đều là kẻ thù của Tần Vương sao? Cái này không hợp lý.
“Có…… Có thể hay không, là Vương gia cho rằng…… Cái chủ ý này là lão gia đưa ra cho tiên đế?”
“Không có khả năng!” Diêu Ấu Thanh quả quyết trả lời.
“Cha từ trước đến nay luôn phản đối chuyện để người sống tuẫn táng, chủ ý này tuyệt đối không thể là do hắn đề ra!”
“Nô tỳ biết,” Chu mụ mụ nói, “Nhưng Vương gia không nhất định hiểu a.”
Diêu Ấu Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không có khả năng.
“Vương gia nếu thật cảm thấy là do cha đưa ra chủ ý, nhất định là sẽ có cái chứng cứ gì đó, nếu có chứng cứ, liền sẽ không chỉ là cùng cha tranh chấp vài câu đơn giản như vậy, cho nên hẳn là cũng không phải vì cái này.”
Vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Hai người vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có thể trước tiên buông xuống không nghĩ nữa, trở lại trong xe, ăn vài thứ rồi nghỉ tạm.
Trên đường không thể chuẩn bị được cái đồ ăn gì tinh xảo, Diêu Ấu Thanh cũng không có hứng thú ăn uống gì, tùy tiện ăn một chút liền buông đũa.
Hạ nhân nghe Chu mụ mụ phân phó tới dọn dẹp chén đĩa, phía sau đội ngũ, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa, càng ngày càng gần.
Có người kinh hỉ mà hô: “Quỳnh Ngọc, là Quỳnh Ngọc bọn họ đã trở lại!”
Ngồi ở trong xe, Diêu Ấu Thanh vui vẻ, lập tức được Chu mụ mụ nâng xuống xe ngựa, xách làn váy lên ra đón.
“Như thế nào nhanh như vậy liền đã theo kịp? Ta còn tưởng rằng mấy người muốn quá một thời gian nữa mới có thể theo tới.”
Nàng cười nói, trong lòng tràn đầy vui mừng vì gặp được người thân cận với mình.
Nhưng tươi cười này thực mau liền biến mất, bởi vì trên xe đi xuống dưới chỉ có Quỳnh Ngọc cùng hai vυ" già kia, cũng không có thân ảnh Lăng Sương.
Quỳnh Ngọc đã khóc một đường, cảm thấy nước mắt của chính mình đều đã chảy khô, rốt cuộc khóc không được nữa, nhưng ở một khắc nhìn thấy Diêu Ấu Thanh, vẫn là nức nở một tiếng, rơi lệ đầy mặt.
“Tiểu thư, Lăng Sương…… Không còn nữa.”