Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Yêu Tất Thảy Điều Anh Yêu

Chương 4

« Chương Trước
Máy bay trực thăng đã đưa bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, rồi đáp xuống thuyền cứu viện đang chờ tiếp ứng.

Biển nổi giông tố, những hạt mưa li ti đập vào da thịt, lạnh buốt như kim châm.

Trước đó bị tê liệt trong làn nước lạnh, đến lúc này, Tɧẩʍ ɖυy Thù mới phát hiện mình bị thương. Một vệt máu đỏ từ cổ chân kéo dài tới bắp chân, vô cùng chói mắt trên làn da trắng nõn.

“Làm sao bây giờ?” Khương Nhiên xoay người xem vết thương của cô, “Đi bệnh viện bố cậu xem một chút đi, gọi điện thoại cho chú nha?”

“Không cần.” Tɧẩʍ ɖυy Thù lắc đầu, cô đong đưa cái chân bị thương, “Không có gì to tát cả.”

Bố cô mà biết thì vấn đề mới lớn. Mặc dù bình thường bố mẹ luôn chiều chuộng cô, nhưng mà so với mấy chuyện náo loạn mời phụ huynh thì sự cố suýt chút nữa mất mạng này...... lại là một vấn đề khác.

Khi Tɧẩʍ ɖυy Thù được Khương Nhiên giúp đỡ ra cabin thì mấy người trong đội bay nhìn thấy, đi tới

phía trước vỗ vỗ khoang điều khiển.

“Cơ trưởng Lâm, có người bị thương.”

Trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Thủ này lên một cái, lập tức nghiêng đầu nhìn sang. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi bốt da màu đen, tiếp tục nhìn lên là đôi chân dài thẳng tắp, eo hẹp và bờ vai rộng. Một người đàn ông có thân hình cao lớn và cân đối. Nếu cái nhìn thoáng qua vừa rồi là kinh ngạc, thì bây giờ nhìn thấy toàn bộ mà không hề báo trước. Tɧẩʍ ɖυy Thủ cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm trúng. Người đàn ông đội mũ bay, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh đậm cao lớn phẳng phiu. Anh tử trong khoang điều khiển bước nhanh ra khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn.

“Có người bị thương?

“Đúng vậy ạ.” Người bên cạnh đáp, rồi hỏi Tɧẩʍ ɖυy Thủ, “Em có còn chỗ nào bị thương không?”

Tɧẩʍ ɖυy Thù không trả lời chỉ bình tĩnh nhìn bóng người trước mặt. Nhìn người đàn ông từng bước tới gần, cô nghe rõ ràng tiếng tim đập dồn dập của mình. Cảnh tượng trước mắt cũng trở nên chậm chạp để khắc họa chi tiết gương mặt người đàn ông.

Anh đi tới trước mặt cô, bóng người đổ xuống người cô mang theo sự khoáng đạt, bao la của biển cả từ trên cao.

“Là vết thương ngoài da. Có đau không?” Anh nhàn nhạt hỏi cô, gương mặt dưới vành mũ bay cứng rắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, sắc bén. Giọng nói nghe rõ hơn vừa rồi, trầm thấp và đầy từ tính.

Tɧẩʍ ɖυy Thù mở miệng, khỏe miệng hơi nhếch lên một chút, "Đau."

Cô lại bĩu môi, giọng nói mềm mại hơn, “Đau quá a"

Tɧẩʍ ɖυy Thủ vừa nói vừa giương mắt nhìn anh, ánh mắt lướt qua phù hiệu bốn vạch trên vai tiết lộ rõ danh tính của anh, sau đó lại dừng lại ở huy hiệu trên ngực trái:

Đội bay cứu hộ Hoài Hải

Lâm Nhĩ Tranh

“Chuẩn bị điều trị y tế ở mặt đất.” Lâm Nhĩ Tranh liếc nhìn váy đồng phục trên người cô gái, “Liên hệ với trường chuyên trung học để nhà trường thông báo với phụ huynh.”

Tɧẩʍ ɖυy Thù giật thót, bật thốt lên: “Không được!”

Trước ánh mắt dò hỏi của người đàn ông, cô nuốt khan rồi nói, “Bọn em không phải là học sinh trường chuyên trung học.......

Lâm Nhĩ Tranh lại nhìn đồng phục của cô, đôi mắt đen của anh sắc bén và sâu hút, rõ ràng không tin lời cô nói.

Tɧẩʍ ɖυy Thù kiên trì giảo biện: “Đây là mua ở trên mạng, không phải là đồng phục, là...... đồng phục JK a.”

“Phải không?” Người đàn ông lạnh giọng hỏi lại, khóe môi khẽ nhếch.

“Lập tức thông báo với trường chuyên trung học, có người giả mạo học sinh của trường họ.”

**

Cuối cùng, trường học vẫn biết chuyện này, nhưng đây là tai nạn ngoài thời gian trên trường cho nên trách nhiệm chủ yếu thuộc về bố Khương Nhiên và thuyền trưởng, mấy học sinh gan to còn lại thì chỉ bị phê bình.

Làm Tɧẩʍ ɖυy Thù cảm thấy ngoài ý muốn chính là bố cô không la mắng gì cô cả. Sau khi được bác sĩ chăm sóc, vết thương ở chân của cô đã khỏi chỉ sau vài ngày. Thấy con gái bắt đầu nhảy nhót tưng bừng lại thì Thẩm Trạch Thành cười híp mắt, phạt cô hai tháng tiền tiêu vặt.

Nghỉ hè vốn chỉ có hai tuần, lại náo loạn một màn như thế, những ngày nghỉ trôi qua như không tồn tại.

Lớp mười hai chính thức khai giảng. Sáng sớm, Tɧẩʍ ɖυy Thù mơ mơ màng màng mở mắt, thì nghe được ngoài cửa có người cao giọng nói chuyện:

“... Chuyện như thế mà sao anh không nói sớm cho em biết hả?”

“Bọn em không phải đang thi đấu sao? Cũng không có chuyện lớn gì, anh đã mắng con bé xong rồi.”

“Không được, một lát nữa em phải nói chuyện với con bé một chút. Đứa nhỏ này, em thấy nó muốn lên trời rồi đó......”

Tɧẩʍ ɖυy Thù đứng dậy, lê dép lê chậm rãi mở cửa.

“Mẹ ơi” Cô ngáp một cái, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ với người phụ nữ cao lớn trước mặt, mềm giọng nũng nịu, “Sao mẹ về sớm thế ạ? Con rất nhớ mẹ đó!”

Vẻ mặt Diệp Mẫn buông lỏng trong chớp mắt, rồi nhanh chóng nghiêm mặt, “Tɧẩʍ ɖυy Thù! Sao con dám"

“Ai nha mẹ ơi.” Da đầu Tɧẩʍ ɖυy Thù tê dại khi nghe mẹ cô gọi cả họ lẫn tên. Cô nhanh chóng đi tới ôm lấy cánh tay mẹ già của mình, “Mẹ với bố phái một người tới dạy dỗ là được rồi, sao mà hợp lực phê bình thế này cơ ạ!”

“Bố đã tịch thu tiền tiêu vặt của con rồi, đó là trừng phạt siêu nặng rồi đó. Mà lại ——” Cô đá dép ra, nhấc bàn chân trắng nõn mềm mại lên, “Con còn bị thương nữa này.”

“Tịch thu tiền tiêu vặt là còn nhẹ!” Ngoài miệng nói thế nhưng động tay trên tay của Diệp Mẫn lại nhanh chóng kéo con gái ngồi xuống, cần thận xem vết thương của cô, “Mong là không để lại sẹo, con nhìn vết thương này...... Lúc ấy có đau không hả con?”

“Đau, đau lắm ạ!” Tɧẩʍ ɖυy Thù mếu máo đóng vai đáng thương, “Lúc ấy con sợ lắm......

“Con chẳng hề sợ tý nào” Thẩm Trạch Thành vạch trần con gái ngay tại chỗ, “Lúc máy bay hạ cánh, không phải con còn nói chuyện với cơ trưởng sao?”

Mặt Tɧẩʍ ɖυy Thù cứng đờ, Hȧ?"

Mấy ngày nay, cô mơ đi mơ lại một giấc mơ. Trong mơ, chiếc trực thăng màu đỏ trắng đã vượt qua cơn bão, từ bầu trời lao xuống bên cạnh cô. Điều khác biệt so với thực tế là trong mơ, cô không hoảng sợ, cũng không sợ hãi. Cô nhìn thấy cửa khoang điều khiển mở ra, người đàn ông đội mũ giáp từ bên trong đi ra. Anh ấy rất cao, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh đậm lấn át sóng gió, như thể đang từ biển đi về phía cô. Anh vươn tay về phía cô, nói: “Đừng sợ, đi theo anh.”

Tɧẩʍ ɖυy Thù nắm lấy tay anh, tay kia chạm vào huy hiệu trên ngực anh, nhìn lên trên thì thấy quân hàm bốn sọc và lá cờ quốc kỳ nhỏ màu đỏ. Cô ngước mắt, lại đυ.ng phải đôi mắt đen của anh. Đôi mắt anh đen láy như xoáy nước, hút cô vào trong đó......

“Có phải là...... Vị cơ trưởng kia đã nói gì với bố không ạ?” Tɧẩʍ ɖυy Thù hỏi bố mình với giọng điệu tự nhiên nhất có thể.

“Cũng không nói gì.” Thẩm Trạch Thành lật tờ báo trên bàn cơm, thản nhiên nói,

“Nói tình hình sự cố cho bố hiểu rõ. Nói vết thương của con không có vấn đề gì lớn, cảm xúc cũng rất ổn định, còn khoe với mọi người là con mua váy trên mạng”

Tɧẩʍ ɖυy Thù: “......”

Khoe mua váy trên mạng......

Anh ấy đang châm chọc cô hả?

Đúng không? đúng không?

“Con, đứa nhỏ này, lá gan làm sao lại lớn như vậy chứ!” Diệp Mẫn trách cứ con gái, “Lúc đó mà còn nghĩ tới chuyện mua váy? Mẹ thấy tịch thu tiền tiêu vặt trong hai tháng là còn quá nhẹ!”

Tɧẩʍ ɖυy Thù đáng thương thấp giọng nói: “Con không có...”

“Mẹ con nói rất đúng” Thẩm Trạch Thành vừa nói, vừa đặt bát cháo xuống trước mặt vợ mình.

Diệp Mẫn cong môi cười với ông, quen thuộc đưa tay lên sờ sờ đầu chồng mình.

Sau khi đã nhìn nhiều năm, Tɧẩʍ ɖυy Thù vẫn cảm thấy cảnh tượng hòa thuận, ân ái này rất kỳ lạ.

Diệp Mẫn là huấn luyện viên đội bóng chuyền nữ của tỉnh, trước khi giải nghệ là vận động viên chuyền hai nổi tiếng trong đội. Đại khái là sợ con cái sau này của mình phá nóc nhà, vị vận động viên 1m8 này đã từ chối sự theo đuổi của vận động viên đội bóng rổ nam bên cạnh, thay vào đó lựa chọn bác sĩ Thẩm thấp hơn bà ấy 5cm với phong thái lịch thiệp.

Giống như bà ấy mong muốn, một nhà ba người, Tɧẩʍ ɖυy Thù là người thấp nhất. Thật ra, đứng trong đám con gái thì Tɧẩʍ ɖυy Thù cũng khá cao. Mặc dù cô ghi nhận tinh thần cứu sống người và chăm sóc người bệnh của bác sĩ Thẩm, nhưng mà bạn trai lý tưởng trong lòng cô phải là người cao to, để cô đà điểu theo người ta mới được.

Cao lớn thẳng tắp......

Trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng đứng thẳng trước cửa máy bay trực thăng kia. Người đàn ông cao to, thon dài, trên người là đồng phục bay, quả thực khí phách rạng ngời. Nghĩ đến đó, không hiểu sao mặt lại hơi nóng, Tɧẩʍ ɖυy Thù nhanh chóng lắc đầu, thu hồi suy nghĩ của mình lại.

Ăn sáng xong, Tɧẩʍ ɖυy Thủ đeo cặp sách trên lưng đi tới trường, lúc đi tới cửa thì Thẩm Trạch Thành gọi cô lại.

“Cầm cái này theo.” Ông cầm một cờ thi đua màu đỏ được cuộn tròn, “Bố nghe nói hôm nay đội bay sẽ đến trường bọn con, con thay bố đưa cái này cho bọn họ đi.”

Tim của Tɧẩʍ ɖυy Thù đập dữ dội.

“Đội bay?! Là đội bay đã cứu bọn con a?"

“Đúng vậy, còn không phải là do các con náo loạn sao, cho nên nhà trường mới cố ý mời người ta tới để tổ chức giáo dục an toàn cho các con......"

“Vậy, ai đến ạ?” Cô cẩn thận thăm dò, rất kích động sợ bị nhìn ra mảnh khỏe của mình, “Những người ngày đó cứu bọn con đều sẽ tới sao ạ?”

“Bố cũng không biết.” Thẩm Trạch Thành nhét cờ thi đưa vào trong cặp sách của con gái, “Đúng rồi, mẹ con nói muốn tịch thu ba tháng tiền tiêu vặt của con, bố giúp con trả giá một chút, cuối cùng bố mẹ quyết định phạt con hai tháng rưỡi.

Tɧẩʍ ɖυy Thù: “.....

“Bố, chủ nhiệm Thẩm, sao ngài có thể lật lọng như vậy!” Tɧẩʍ ɖυy Thù liếc mắt nhìn bố mình, bất mãn bĩu môi, “Hãy đối xử tốt với con một chút đi, bố không sợ lúc bố về già con sẽ rút ống dưỡng khí của bố à!”

Thẩm Trạch Thành nhẹ mỉm cười, "Con à?"

“Ngày nào con cũng ăn đồ ngọt, trà sữa, tối không ngủ sớm, sáng lại không dậy nổi, ngày nghỉ còn chạy ra biển gây chuyện Con như vậy á, hai chúng ta ai sống lâu hơn ai còn chưa biết đâu, con cũng đừng quả tự tin.”

Tɧẩʍ ɖυy Thù: “.

Ngày cha từ nữ hiếu nay còn đâu!

Sau ba tiết buổi chiều, trong lúc cùng tất cả mọi người đi vào phòng học xếp hình bậc thang, Tɧẩʍ ɖυy Thù thò đầu nhìn vào, rồi nhìn quanh cánh cửa một vòng nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng kia. Hai vai Thầm Duy Thùy gục xuống, bĩu môi thổi những sợi tóc rơi xuống trước mặt. Hình như người ta không đến, cũng đúng mà, cơ trưởng hẳn là rất bận......

Đang định quay người lại, thì bên tại có tiếng nói chuyện từ xa đến gần: “...... Từ lâu đã nghe nói cậu là cơ trưởng trẻ tuổi nhất trong đội bay. Lần này ngoài kiến thức an toàn, không biết cậu có đồng ý nói chuyện một chút về đội bay với học sinh được không? Mọi người ở Hoài Thành đều có thể đã nhìn thấy máy bay trực thăng, nhưng mà thực ra ai cũng rất hiếu kỳ về đội bay. Các cậu luôn dãi nắng dầm mưa, còn nguy hiểm như vậy......"

Tɧẩʍ ɖυy Thù quay người lại theo tiếng nói chuyện. Người đàn ông từ phía hành lang bên kia bước đến. Cho dù đang nói chuyện với người ta nhưng mà lưng anh vẫn thẳng tắp, bên trong vẻ tùy ý có chút xa cách, cùng với bộ đồng phục bay phẳng phiu làm cho khí chất của anh khác hẳn người bình thường.

Người đàn ông này....... thật sự giống như một đỉnh núi vừa huyền bí vừa hùng vĩ, vừa uy nghiêm cường thế nhưng cũng đầy lôi cuốn.

Tɧẩʍ ɖυy Thù nắm chặt quai đeo cặp sách trong lòng bàn tay, chủ động bước tới chào hỏi.

“Cơ trưởng Lâm!”

Lâm Nhĩ Tranh quay đầu.

Khi hai mắt giao nhau, tim Tɧẩʍ ɖυy Thù càng đập nhanh hơn. Cô hạ quyết tâm, mỉm cười cởi mở với người đàn ông,

“Lần trước anh đã cứu em, lúc con thuyền bị hỏng do bị cháy ——"

Cô chớp mắt mấy cái, vừa thăm dò vừa mong đợi hỏi, “Anh còn nhớ em không?”

Càng lại gần, lần đầu tiên Tɧẩʍ ɖυy Thù nhìn rõ gương mặt của anh. Có lẽ khí chất và thân hình của người đàn ông này quá nổi bật, trước đây cô không nhận ra rằng anh có một khuôn mặt làm người khác chú ý đến như vậy. Nét mặt rắn rỏi, sống mũi cao, tóc tai gọn gàng. Tɧẩʍ ɖυy Thù còn chưa từng thấy ai cắt đầu đinh mà lại đẹp trai đến như vậy, đầy vẻ nam tính. Nước da của anh cũng hơi sẫm màu, gợi cảm mà mộc mạc. Đây là dấu ấn mà công việc phi công đã mang lại cho anh.

Lâm Nhĩ Tranh nhìn cô, đôi mắt đen lạnh lùng giống hệt như trong trí nhớ của cô, lãnh đạm mà tĩnh mịch. Vẻ mặt anh làm cho người ta không nhìn ra được anh đã nghĩ gì. Ánh mắt của anh dời xuống váy đồng phục của cô, thì đuôi lông mày khể nhướng. “Trong trường, cũng có thể mặc đồng phục JK à?”

Tɧẩʍ ɖυy Thù: “....

Rất tốt, anh ta còn nhớ rõ nàng.

Chỉ là không nhớ mặt của cô......

Tɧẩʍ ɖυy Thù tỏ vẻ sụp đổ.

Lâm Nhĩ Tranh nở nụ cười rất nhạt, làm bộ bước đi.

Thấy người ta muốn đi, Tɧẩʍ ɖυy Thù lại gọi người đàn ông lại. Cô chuyển cặp sách ra trước ngực, lấy cờ khen thưởng ra.

“Lần trước đã gây phiền phức cho mọi người, thật xin lỗi ạ.” Cô nhìn sắc mặt của anh, đưa cờ khen thưởng ra như hiến bảo vật, “Đây là trao cho đội bay, cảm ơn mọi người.”

Lâm Nhĩ Tranh do dự một chút, rồi nhận lấy cờ khen thưởng.

Anh khế khua nhẹ, cờ đỏ nhung mở ra, hai hàng chữ lớn màu vàng đập ngay vào mắt:

Gửi chủ nhiệm Thẩm khoa phẫu thuật l*иg ngực

Y đức cao cả truyền tin lành

Yêu thương che chở như người nhà

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ trưởng Lâm: Cảm ơn, người nhà.
« Chương Trước