Beta: phuongthao2727
Trong trí nhớ trước tám tuổi của Lộ Tiểu Lộ, hình tượng
anh
trai rất mơ hồ.
cô
chỉ nhớ
rõ
khi còn bé,
hắn
thường xuyên bảo
cô
ngốc, bảo
cô
xấu, đoạt đồ chơi của
cô, dọa
cô
khóc.
Nhưng sau này, được rồi, đột nhiên
cô
nghĩ tới.
Cho dù bảo
cô
ngốc nhưng vẫn
sẽ
mang
cô
ra ngoài nô đùa, đưa
côđi
vườn bách thú, đưa
cô
đi
xem mặt trời mọc; cho dù bảo
cô
xấu, nhìn
cô
tức giận cong cái miệng
nhỏ
nhắn lên, nhưng
hắn
vẫn
sẽkhông
nhịn được lừa
cô
vui vẻ, ôm
cô
bay lượn, hát cho
cô
nghe; cho dù đoạt đồ chơi của
cô
cho người khác, nhưng đến ngày thứ hai
côsẽ
phát
hiện
có rất nhiều đồ chơi tốt xuất
hiện
trong phòng mình; cho dù dọa
cô
khóc, nhưng
hắn
sẽ
sủng nịch hôn môi khuôn mặt
nhỏnhắn của
cô, dịu dàng lừa
cô, ôm
cô, an ủi
cô...
Đúng vậy,
trên
thế giới này nào có người
anh
nào
không
thương emgái
mình.
Nhưng năm Lộ Tiểu Lộ tám tuổi, mọi thứ đều thay đổi, bởi vì năm đó bạn tốt nhất của
cô, Lý Mộc tự sát.
Sau khi con bé tự sát, Lộ Tiểu Lộ
thật
không
ngờ thay đổi nhiều nhất lại là
anh
trai của
cô,
hắn
trở nên táo bạo vô thường, thường xuyên bắt
cô
làm những chuyện mà
cô
không
thích, hơn nữa căn bản
khôngthèm để ý tới cảm nhận của
cô, luôn áp đặt suy nghĩ của
hắn
lên người
cô. Cho
cô
rất sợ, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức nghe lờihắn,
không
đi
trêu chọc
hắn.
Còn giờ phút này, lại càng làm cho lòng
cô
lạnh băng.
Nghĩ vậy, đột nhiên Lộ Tiểu Lộ bắt đầu nghi ngờ,
cô
ngẩng đầu lên nhìn con ngươi mặc dù bị du͙© vọиɠ khống chế nhưng vẫn lạnh như băng của Lộ Tư Hiên.
"anh, có phải vì tiểu Mộc cho nên
anh
mới thế này
không, có phảianh
biết nguyên nhân tiểu Mộc tự sát
không?"
Lộ Tư Hiên nghe được hai chữ tiểu Mộc, ánh mắt đột nhiên bắt đầu bất thường vặn vẹo,
hắn
cúi mạnh người, dùng hai tay bóp cổ Lộ Tiểu Lộ, ấn
cô
lên tường.
Con ngươi
hắn
thoáng
hiện
lên
sự
hỗn loạn kèm theo thống khổ lạnh như băng cùng tàn khốc.
"không
cho em nhắc đến tiểu Mộc,
không
cho nhắc tới! Vĩnh viễn cũng
không
được nhắc tới! Có nghe hay
không!"
hắn
táo bạo rống giận, vừa giống giận vừa tăng thêm lực đạo
trêntay.
Chậm rãi, mặt Lộ Tiểu Lộ càng ngày càng trắng bệch, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, nhưng ánh mắt của
cô
vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt
anh
trai mình.
"anh..."
Giọng
nói
của Lộ Tiểu Lộ càng ngày càng yếu ớt truyền đến não bộ gần như
đã
điên cuồng của
hắn, đột nhiên
hắn
ý thức được mìnhđang
làm cái gì, nhanh chóng thu tay lại, sau đó giống như
một
đứanhỏ
làm sai chuyện, thẫn thờ nhìn Lộ Tiểu Lộ
đang
kịch liệt ho khan, cả người
hắn
không
tự giác được bắt đầu run rẩy.
hắn
vừa làm chuyện gì với em
gái
hắn
thương
yêu
nhất vậy, rốt cuộchắn
đã
làm gì.
hắn
run rẩy lừi lại, chậm rãi dựa vào tường rồi ngồi phịch xuống đất, sau đó hai tay gắt gao ôm lấy đầu
không
biết làm sao
thì
thào tựnói: "không
phải lỗi của
anh,
không
phải
anh
cố ý,
thật
sự
khôngphải
anh,
không
phải..."
Trí nhớ Lộ Tư Hiên giống như
đã
trở về năm mười
một
tuổi.
hắn
chán ghét quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Mộc chỉ có mười tuổi vẫn
đang
lẽo đẽo theo
hắn, mặc dù có
một
chút thích con bé, nhưng cũng chỉ bởi vì con bé có quan hệ tốt với em
gái
thôi,
hắn
mới đối tốt với con bé
một
chút, nhưng con bé ngày nào cũng cứ bám theo sauhắn, vứt cũng vứt
không
xong.
Đột nhiên, mấy đứa bạn
hắn
mới quen chắn trước mặt
hắn, bọn họ bảo
hắn
đi
chơi với bọn họ,
hắn
rõ
ràng từ chối rồi, mà đứa bạn thân lại thấy được đằng sau
hắn
có
một
cô
gái
xinh đẹp.
Họ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi
nói
với Lộ Tư Hiên,
không
bằng để cho bọn họ
đi
khuyên nhủ
cô
gái
kia.
Lộ Tư Hiên lúc ấy
không
hề suy nghĩ mà đáp ứng, nhưng chờ
hắn
điđược
một
thời gian mới cảm thấy có gì đó
không
đúng,
hắn
khôngngu ngốc, đương nhiên biết bọn nhóc kia muốn làm gì.
Càng nghĩ, tâm lý kinh hoảng cũng càng lúc càng lớn,
hắn
cuống quít đuổi theo bọn họ, nhưng lại nhìn thấy bọn họ mang theo Lý Mộc ngồitrên
một
cái xe rất xa hoa,
hắn
ngăn
một
xe taxi lại, đuổi theo.
Nhưng đến khi đuổi tới nơi,
hắn
lại nhìn thấy chuyện làm
hắn
thống khổ cả đời.
một
người đàn ông tướng mạo nhã nhặn được chăm sóc vô cùng tốt, lại ngang nhiên cùng mấy đứa
nhỏ
khác cưỡиɠ ɖâʍ Lý Mộc chỉ mới mười tuổi.
hắn
còn nhận ra người đàn ông kia là bạn tốt của cha
hắn, tổng tài tập đoàn Thần Tâm Trầm Thiên Thần.
hắn
chỉ là
một
đứa
nhỏ
hơn mười
một
tuổi lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh tàn khốc như vậy,
một
tràng diện mất nhân tính.
hắn
làmột
đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ từ
nhỏ,
không
có kinh nghiệm trải qua bất kì chuyện đen tối nào,
hắn
có thể làm cái gì?
hắn
nhìn thấy Lý Mộc gắt gao cắn cánh môi hoa, muốn kháng cự lại bị bọn họ đánh đấm rất vô tình.
hắn
nhắm mạnh mắt ngăn những giọt nước mặt lại, hai chân
hắn
bị sợ hãi ăn mòn tới nỗi
không
cònmột
chút sức lực,
hắn
nghĩ muốn gọi người,
hắn
nghĩ muốn cứu con bé, nhưng nước mắt làm
hắn
không
nhìn
rõ
thứ gì, giọng
nói
giống như bị
một
lực lượng vô hình ngăn lại ở cổ họng.
Cuối cùng,
hắn
nhắm mắt dựa vào tường, vô lực ngồi sụp xuống.
Lúc tất cả mọi thứ chấm dứt,
hắn
nhìn mọi người rời
đi, còn
trênthân thể vẫn
đang
lõα ɭồ của Lý Mộc
hiện
đầy các loại bạch dịch niêm ngấy còn cả các loại vết thương xanh hồng bầm tím.
hắn
không
dám nhìn, thậm chí
không
dám
đi
qua,
hắn
cũng là
mộtđứa
nhỏ,
hắn
không
cường đại đến nỗi có thể thừa nhận được chuyện này,
hắn
chỉ cảm giác được lòng mình
đang
chuyển lạnh, trở nên rất lạnh rất lạnh.
Ngay lúc
hắn
còn
đang
run rẩy
không
biết phải làm sao, Lý Mộc
đãchỉnh lại mọi thứ sạch
sẽ
đi
tới trước mặt
hắn.
Con bé dùng con ngươi
không
có tiêu cự nhìn
hắn, sau đó con bé mở miệng
nói, giọng
nói
rất
nhẹ
nhàng: "anh
Tư Hiên, xin lỗi, em làm mình ô uế rồi".
một
khắc này, Lộ Tư Hiên cảm giác được lòng mình bị vô số kim châm đâm vào,
hắn
run rẩy giơ tay định
nói
gì đó nhưng Lý Mộc lại nhìn
hắn
cười khẽ: "Như vậy sau này, em
sẽ
không
bao giờ quấn lấyanh
Tư Hiên nữa, như vậy
anh
sẽ
không
chán ghét Lý Mộc".
Nếu như
trên
thế giới này có bán thuốc hối hận, vậy
thì
Lộ Tư Hiên chấp nhận đánh đổi tất cả để lấy được nó. Nhưng
trên
thế giới nàythật
sự
không
có.
Mà ngày thứ hai, chính tai
hắn
nghe được tin Lý Mộc chết.
Năm đó Lộ Tiểu Lộ tám tuổi, còn
hắn
chỉ mới mười
một
tuổi.