Chương 8-2
Ba người ngồi xuống, Cố Thừa Kiều rất nhanh gọi phục vụ tới rồi chọn món ăn, hai người đàn ông này không mặn không nhạt nói một số việc quan trọng không liên quan, trong lúc nói chuyện khách sáo, giấu giếm mũi nhọn, Quý Thư Nhan hoàn toàn không tìm được cơ hội hỏi về chuyện của Tiểu Huyên nữa.
Nghe bọn họ bàn bạc chuyện làm ăn, Quý Thư Nhan ăn cũng không biết ngon, chỉ có thể lần lượt nở nụ cười, cũng không nói nhiều.
Hiển nhiên Hứa Tri Hằng và Cố Thừa Kiều đều phát hiện cô đột nhiên trầm mặc, hai người đàn ông này khẽ mỉm cười, chuyển đổi đề tài, hơn nữa còn cùng một ý chí muốn nhanh chóng kết thúc bữa cơm này.
Bánh xe ma sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tay, xe dừng ở dưới lầu, nhìn Hứa Tri Hằng đóng sầm cửa liền đi vào bên trong, nét mặt Quý Thư Nhan mang theo vài phần lo lắng.
"Anh Tri Hằng, đi chậm một chút có được hay không?"
Từ nhà hàng Tây đến nhà Hứa Tri Hằng, vốn cần nửa giờ đi đường, nhưng Hứa Tri Hằng phóng xe trên đường, mới hơn mười phút đồng hồ đã đến nhà Hứa Tri Hằng.
Mở cửa xe theo sau, Quý Thư Nhan cảm thấy mình cũng hơi chóng mặt, nhưng nhìn Hứa Tri Hằng làm mặt lạnh đi ở phía trước, đáy lòng cô càng lo lắng mãnh liệt hơn, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ mà chạy tới, chui vào nhà trước khi Hứa Tri Hằng đóng cửa.
"Anh Tri Hằng, rốt cuộc anh muốn như thế nào, em biết rõ em lừa anh, nói xin lỗi còn không được sao?"
Toan thân đã bị tức giận chiếm giữ, hiện tại Hứa Tri Hằng ước gì có thể gặp trở ngại, chết tiệt chờ đợi cái gì, thay đổi mình cái gì, cho dù như vậy là có thể thay đổi tất cả, vọng tưởng lấy được lòng của Quý Thư Nhan! Nhưng còn bây giờ thì sao, đáng chết, anh nhận được báo đáp là cái gì, chẳng lẽ chính là Nhan Nhan di tình biệt luyến đối với Cố Thừa Kiều sao?
Lần đầu tiên Hứa Tri Hằng cảm thấy bất lực cảm giác bị thất bại, sao anh lại chơi đùa đến trình độ như vậy?
Mắt thấy Hứa Tri Hằng im lặng không nói, Quý Thư Nhan ngẫm lại chuyện ngày hôm nay một lần, muốn chứng thực suy đoán của mình.
Lúc cô rời khỏi công ty Hứa Tri Hằng vẫn rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Thừa Kiều ở nhà hàng Tây thì mới thay đổi sắc mặt, trừ có thể nghĩ đến nguyên nhân anh từng nói không thích cô tiếp xúc với Cố Thừa Kiều, cô thật sự tìm không ra lý do thứ hai.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan đi tới bên cạnh anh giải thích: "Anh Tri Hằng, có phải anh hiểu lầm chuyện em và Cố Thừa Kiều gặp mặt hay không? Anh yên tâm, bọn em gặp mặt không phải là bởi vì chuyện của công ty."
Một cước đá bay giày ra khỏi cửa, Hứa Tri Hằng cười lạnh, "Nhan Nhan, em hỏi anh muốn thế nào, anh còn muốn hỏi em muốn thế nào, chẳng lẽ em thật cho rằng, anh quan tâm chính là em sẽ tiết lộ cơ mật của công ty với Cố Thừa Kiều ư? Em đang giả vờ ngu sao?"
"Không phải chuyện này, vậy anh làm sao vậy? Em thật sự không biết nguyên nhân là gì."
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Giận đến nỗi tay đều đang phát run, Hứa Tri Hằng đột nhiên không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa, "Em không hiểu, cái gì em cũng không hiểu, vậy anh bỏ ra lại coi là cái gì?"
Nghe đến mấy câu này, Quý Thư Nhan đột nhiên mất hồn, cẩn thận tính toán một chút, trong lòng không tự chủ được mà mọc ra một sự mong đợi, "Anh Tri Hằng, anh có ý tứ gì? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?"
Nhìn nét mặt vô tội của cô, Hứa Tri Hằng càng cảm thấy quyết định ban đầucủa mình là sai lầm, thô lỗ tháo cà vạt ra, áo khoác cũng ném tùy ý ở trên đất, anh không biết nên giải thích như thế nào với Quý Thư Nhan, bởi vì rất có thể sau khi nói ra khỏi miệng, mấy năm yêu say đắm đều thành chuyện cười.
"Nhan Nhan anh hỏi em, tại sao em đi gặp Cố Thừa Kiều, còn phải gạt anh?"
Quý Thư Nhan không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này, hèn nhát nói: "Chỉ là một số nguyên nhân riêng."
"Nguyên nhân riêng?" Nghe nói như thế thì càng khó chịu hơn, Hứa Tri Hằng đột nhiên xoay người, "Giữa hai người chỉ gặp một hai lần, có thể có nguyên nhân riêng gì? Đúng vậy, anh quên mất, hôm nay em đã có thể lén lén lút lút đi gặp anh ta, nói không chừng đã bí mật gặp nhiều lần, tất cả mọi chuyện đã rất tốt rồi."
"Anh Tri Hằng, anh đang nói bậy bạ gì đó, em và anh ta thật sự không có quan hệ gì," Quý Thư Nhan cũng không biết tại sao mình muốn vội vã giải thích, nhưng hiểu rõ không muốn bị anh hiểu lầm, "Em giấu giếm anh, em xin lỗi, nhưng trừ lần đó ra thì em lại không phạm sai lầm gì, tại sao anh nổi giận với em, hơn nữa, rõ ràng anh ở công ty, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đó, sao anh không cho em một lời giải thích?"
Quý Thư Nhan không muốn ép hỏi ý tứ của Hứa Tri Hằng, bởi vì cô tin tưởng bất kể như thế nào thì anh luôn muốn tốt cho cô, nhưng vừa rồi lúc tình thế cấp bách, cô không tự chủ được mà nói ra lời kia, vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
Nếu như ban nãy cũng chỉ là Hứa Tri Hằng tức giận nói, thì hiện tại, anh thật sự muốn cười lạnh ba tiếng để cười nhạo mình.
Anh đè nén tình cảm của mình không dám nói ra khỏi miệng nhiều năm như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cho cô rời đi, nhưng bây giờ chỉ đổi lại một câu tại sao, tại sao, anh cũng muốn biết tại sao!
Xoay người nhìn Quý Thư Nhan, trong ánh mắt của Hứa Tri Hằng lộ ra vẻ nguy hiểm, âm thanh khàn khàn nói: "Em hỏi anh tại sao, vậy anh sẽ nói cho em biết."
Nói xong câu này, anh chợt tiến lên một bước, một tay bóp chặt hông của Quý Thư Nhan, một cái tay khác nắm cằm của cô, không chút do dự hôn lên.
Không đợi được giải thích như mong muốn, lại chỉ chờ được một nụ hôn điên cuồng, cả người Quý Thư Nhan đều rơi vào trong mê muội, chỉ có thể mở lớn mắt, kinh ngạc tiếp nhận tất cả.
Tại sao anh muốn giống như vậy?
Hứa Tri Hằng cảm giác mình điên cuồng hơn nữa, bị tình yêu ép điên cuồng, nếu như giờ phút này còn có lý trí, thì anh nhất định sẽ dịu dàng nói cho Quý Thư Nhan, chuyện vừa rồi chỉ là bởi vì một hiểu lầm. Nhưng sau khi tận mắt thấy hình ảnh Quý Thư Nhan và người đàn ông khác ngồi chung một chỗ, anh thật sự không có năng lực khống chế tâm tình của mình nữa, chỉ còn dư một loại du͙© vọиɠ đang kêu gào mãnh liệt, đó chính là chiếm đoạt cô gái trước mặt.
Lưỡi Hứa Tri Hằng bá đạo gặm nuốt ở môi của cô, đây là lần đầu tiên của Quý Thư Nhan, cảm nhận được mùi vị của hôn dưới tình huống tỉnh táo, cảm nhận cảm giác toàn thân bị hơi thở của người khác bao phủ.
Quý Thư Nhan khó nhịn bật ra một tiếng than nhẹ trong miệng: "Ưmh. . . . . ."
Nhiệt tình hôn lên cô gái mình yêu, cả trái tim của Hứa Tri Hằng đều đang run rẩy, bất mãn vì Quý Thư Nhan không tập trung, lưỡi của anh càng thêm không chút kiêng kỵ, dám cạy đôi môi đóng chặt của cô ra, đòi lấy vuốt ve an ủi nhiều hơn.
Khi môi lưỡi quấn lấy nhau, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, rốt cuộc Quý Thư Nhan tìm về thần trí của mình, thân thể bị anh giữ chặt có giãy dụa cũng không thoát, chỉ có thể dùng đầu lưỡi liều chết mà đẩy lưỡi của anh ra ngoài.
Sức lực của phụ nữ vốn không như đàn ông, sao Hứa Tri Hằng có thể để cho cô được như ý, quấn lên lưỡi trơn mềm của cô, không ngừng trêu đùa.
"Ưmh. . . . . . Buông em ra."
Nhìn cô phản kháng, Hứa Tri Hằng chẳng những không buông tay, ngược lại đặt lên tròn trịa còn cách quần áo trước ngực cô, đùa bỡn không chút thương tiếc nào.
"A, không cần. . . . . ." Giống như một dòng điện chạy qua toàn thân, Quý Thư Nhan cảm thấy thân thể tê dại, còn có đau đớn mơ hồ.
"Hiện tại cũng không phải do em lựa chọn."
Đặt cô ở giữa hai chân của mình, Hứa Tri Hằng ngậm nụ hoa còn cách áo mỏng của cô, sử dụng tất cả vốn liếng để làm cho cô điên cuồng.
Thân mật như vậy rất điên cuồng mãnh liệt, Quý Thư Nhan không hề ngăn cản được dây dưa, cô hoàn toàn mất đi sức phản kháng, chỉ có thể cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, chỉ có thể đỡ bờ vai của anh không để cho mình ngã xuống.
Để mặc du͙© vọиɠ của mình muốn làm gì thì làm, Hứa Tri Hằng cảm nhận được thân thể cô run rẩy, rốt cuộc lý trí quay lại, ôm cả hông của cô ngồi dậy, nhìn dáng vẻ mịt mù đôi mắt đẫm lệ của Quý Thư Nhan trong ngực, trái tim trở nên mềm mại, thả nhẹ sức lực hôn cô.
"Anh tức giận là bởi vì em đi gặp Cố Thừa Kiều, giận em cười đối với người đàn ông khác, giận em thờ ơ, Nhan Nhan, anh thay đổi mình vì em, chờ đợi em, chẳng lẽ em đều không cảm nhận được gì sao? Hiện tại anh nói rõ ràng cho em biết, Nhan Nhan, em còn phải hỏi anh tại sao không?"
Đầu óc cứng đờ, đầu Quý Thư Nhan hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể suy tư theo suy nghĩ của anh, "Anh Tri Hằng . . . . . . Anh. . . . . ."
"Đứa ngốc, em còn không hiểu sao? Đó là bởi vì anh yêu em, muốn có được em, chỉ muốn em làm người phụ nữ của anh, cho nên anh không thể chịu được khi thấy Cố Thừa Kiều hoặc là bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện ở bên cạnh em."
"Nhưng, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh giống như anh trai, có lúc còn có thể chán ghét em, tại sao có thể yêu. . . . . ."
"Không có một người anh trai nào sẽ làm ra chuyện như vậy đối với em gái, anh từng nói muốn làm anh trai của em sao?" Trong ánh mắt mang theo mị hoặc, Hứa Tri Hằng đột nhiên cười, "Hơn nữa, anh chưa bao giờ chán ghét em, anh là người đàn ông đầu tiên của em không phải sao?"
Những lời này nói ra khỏi miệng, Quý Thư Nhan đỏ mặt giãy giụa, "Không, không được, chúng ta đã sai lầm một lần rồi."
"Đó không phải là sai lầm!"
"Em cảm thấy là vậy"
Bị suy nghĩ cố chấp của cô chọc giận lần nữa, Hứa Tri Hằng quyết định cũng không cần giảng đạo lý với cô nhóc ngốc nghếch này.
"Vậy anh nói cho em biết, anh có thể yêu em hay không?"
Từ trước đến nay Hứa Tri Hằng cũng biết Quý Thư Nhan hơi cố chấp, nhưng bây giờ loại cố chấp này lại khiến cho anh không biết làm sao, nếu cô không chịu tin tưởng, anh liền chứng minh cho cô thấy.
Bỗng dưng cúi đầu hôn lên đôi môi sưng tấy của cô, lần này Hứa Tri Hằng càng không chút e dè hơn, một cái tay đã thăm dò vào trong quần áo cô từ phía sau lưng.
"Buông em ra, chúng ta không thể. . . . . ."
"Nhan Nhan nếu như em lộn xộn nữa, hiện tại anh lập tức muốn em, có tin hay không?"
Lần đầu tiên bị uy hϊếp bằng loại chuyện như vậy, Quý Thư Nhan bị dọa cho mặt trắng bệch, cô tin Hứa Tri Hằng nói được là làm được, động tác giãy giụa lập tức có vẻ yếu ớt, chỉ có thể van xin.
"Ưmh. . . . . . Anh Tri Hằng . . . . . . Buông em ra có được hay không. . . . . ." Cô xấu hổ đến mức thật sự muốn chết đi, nhưng người đàn ông đốt lửa ở trên người cô lại không chịu dừng tay.
Cương quyết ngậm lưỡi của cô, không muốn nghe lại hai chữ không thể, Hứa Tri Hằng vốn chỉ muốn trừng phạt cô nhóc này, không ngờ du͙© vọиɠ của thân thể mình lại dễ dàng bị cô dẫn dụ ra ngoài như vậy.
"Nhan Nhan. . . . . ." Du͙© vọиɠ khiến cho đôi mắt của anh u ám đi, "Nhan Nhan, anh không thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy, nhưng lời anh nói đều là thật, em còn không hiểu sao? Anh vẫn luôn thích em!"
Nghe âm thanh thì thầm của anh, cảm giác môi của anh dao động mang đến cảm giác kịch liệt ở bên trên người mình. Quý Thư Nhan đột nhiên ngẩn người.
Anh nói thích cô, là thật sao?
Ở khoảnh khắc mất hồn này, Hứa Tri Hằng đã cởi bỏ áo sơ mi cản trở, lộ ra thân thể bền chắc.
Đột nhiên nhìn thấy một nửa người trên trần trụi của người đàn ông, mặt Quý Thư Nhan lập tức đỏ lên, đầu ngón tay chống đẩy l*иg ngực của anh.
"Anh Tri Hằng . . . . . ." Âm thanh kêu tên anh cũng không có sức như vậy, Quý Thư Nhan cố gắng tránh né tầm mắt của anh.
Nhưng Hứa Tri Hằng đâu dễ dàng cho cô cơ hội như thế, đi tới đè cô ở trên vách tường, đôi tay ngăn lại, mặc cho cô tránh thoát bằng mọi cách cũng không thể chạy ra khỏi khống chế của anh.
Cảm thấy thân thể dán chặt mình đang run rẩy, Hứa Tri Hằng cúi đầu nhìn cô dịu dàng, từng nụ hôn êm ái liên tục rơi vào trên mặt cô, "Nhan Nhan, em còn chưa tin anh sao?"
Hứa Tri Hằng hôn một cái liền nói một câu tin tưởng anh, từng nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đều mang cho cô kí©h thí©ɧ khác biệt, Quý Thư Nhan cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn, "Em. . . . . . Em không biết."
Tay của anh không ngừng đốt lửa ở trên người của cô, môi càng thêm dịu dàng gặm nuốt da thịt mềm mại trên cổ cô, "Nói cho anh biết. . . . . . Em chán ghét anh đối xử với em như vậy sao?"
"A. . . . . ." Khi anh ngậm vành tai của mình, toàn thân giống như có một dòng điện vọt qua, thiếu chút nữa Quý Thư Nhan xụi lơ thân thể trượt xuống, dưới tình thế cấp bách cô đưa tay ôm eo gầy bền chắc của Hứa Tri Hằng, trong miệng phát ra tiếng ngâm nga mê người.
Động tác của cô càng làm cho hai người gần sát hơn mấy phần, Hứa Tri Hằng cảm giác thân thể của mình đã sắp muốn nổ tung, cúi đầu cười, "Nhan Nhan, thân thể của em thành thực hơn nhiều so với đầu nhỏ của em, nói cho anh biết, em thật sự chán ghét chúng ta thân thiết như thế sao?"
"Em. . . . . . Không biết." Quý Thư Nhan nói đúng lời thật.
"Em biết, Nhan Nhan, em quên rồi, lần đầu tiên của chúng ta em nhiệt tình cỡ nào, em nằm lắc lư bờ eo của mình ở dưới thân thể của anh giống như yêu tinh, em thở gấp gọi tên của anh, một lần lại một lần đốt lửa du͙© vọиɠ của anh, chẳng lẽ em quên sao?"
"Không. . . . . ."
"Đừng phủ nhận, là em dụ dỗ anh đấy, dụ dỗ anh yêu em." Hứa Tri Hằng lạnh lùng vạch trần sự thật mà Quý Thư Nhan không muốn nhớ lại.
Nghe những lời nói lộ liễu đó, Quý Thư Nhan giống như trở lại buổi tối mơ mơ màng màng kia, Hứa Tri Hằng chỉ đưa cô đến khách sạn tẩy rửa một chút, trong lúc ở phòng tắm, cô lại đột nhiên leo lên thân thể của anh, nhắm hai mắt hôn lên, sau đó vọng mãnh liệt đã xảy ra thì không thể ngăn cản, từ đó trầm luân.