Hướng Vãn Vãn bị anh nói lỗ tai đều đỏ, duỗi tay che lại miệng anh, nói: “Anh nói bậy gì đó? Nhiều người nhìn như vậy.”
Vừa rồi những nữ nhân viên đối với Lục Tử Khiêm bày tỏ yêu thích liền sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được chính mình vừa mới nghe thấy được cái gì. Đàn ông anh tuấn xuất sắc như vậy, lại là bị cô gái này bao nuôi?
Cô nghĩ,cô đại khái cần phải bình tĩnh một chút.
Lục Tử Khiêm một chút cũng không thèm để ý ánh mắt của những người khác, cười nói: “Bọn họ thích xem thì để cho bọn họ xem, cô chính là kim chủ, tôi cũng không muốn để cho cô giận dỗi, cẩn thận làm mình bực bội.”
Vật nhỏ nhạy cảm lại đa nghi, thiếu cảm giác an toàn, giống như một con ốc sên, hơi không chú ý, liền sẽ lùi về trong vỏ của mình
Hướng Vãn Vãn nhấp môi, nói: “Tôi không có tức giận.”
Lục Tử Khiêm nhướng mày, nói: “Tôi không tin.”
Hướng Vãn Vãn: “……”
“Trừ phi, Vãn Vãn hôn tôi một ngụm, tôi mới tin tưởng cô không có tức giận.” Lục Tử Khiêm được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Nơi này, nhiều người như vậy nhìn.” Hướng Vãn Vãn có chút do dự.
Lục Tử Khiêm không nói.
Hướng Vãn Vãn nhìn chung quanh một chút, nhón chân bẹp ở trên mặt anh hôn một cái, xoay người mặt đều đỏ ửng.
Ai nha, thật sự là quá xấu hổ
Hai người này dây dưa một lúc, nhưng thật ra vừa vặn đến phòng ăn, Tô Thanh đã sớm ngồi chờ
“Tô Thanh!”
Hướng Vãn Vãn tiến vào phòng đã kêu một tiếng.
Tô Thanh quay đầu, ánh mắt liền dừng ở trên người Lục Tử Khiêm sau lưng Hướng Vãn Vãn, chờ thấy người rõ ràng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lục Tử Khiêm giúp Hướng Vãn Vãn đem ghế dựa kéo ra, sau đó chính mình mới ở một bên ngồi xuống, mỉm cười cùng Tô Thanh chào hỏi: “Chào cô, Tô tiểu thư, tôi là Lục Tử Khiêm, cũng là Vãn Vãn tình nhân.”
Anh nói chính là tình nhân, không phải bạn trai.
Tô Thanh thu hồi ánh mắt, nói: “Hai người muốn ăn cái gì, chính mình gọi đi, mình đã gọi rồi.”
Hướng Vãn Vãn lập tức nói: “Mình thật là đói, vừa rồi ở cửa hàng đi dạo nửa ngày, cảm giác chính mình có thể ăn hết một con trâu.”
Tô Thanh nói: “Một con trâu? Có thể a, chỉ cần cậu có thể nuốt trôi, bây giờ mình sẽ để cho phòng bếp bưng lên một con trâu"
Hướng Vãn Vãn: "... Hứ, cậu biết rõ là mình nói đùa.”