Hướng Vãn Vãn vốn cho rằng mình sẽ ngủ không được, không nghĩ tới lại ngủ rất say, một giấc ngủ dậy đã hơn 3 giờ chiều. Cả người đều cuộn tròn ở trong ngực Lục Tử Khiêm, đối phương duỗi một bàn tay qua cổ ôm lấy cô, ngón tay linh hoạt đùa nghịch một sợi tóc. Tay còn lại là cầm một cái iPad chơi, không biết đang xem cái gì.
Phòng ngủ điều hòa bật vừa đủ, đắp chăn, nằm ở trong lòng ngực đàn ông quả thực là vô cùng hưởng thụ, nhiệt độ cơ thể con người, không lạnh cũng không nóng, hóa ra lại thoải mái như vậy.
“Tỉnh rồi?” Lục Tử Khiêm cảm giác được động tĩnh, cúi đầu nhìn cô một cái, duỗi tay đem đèn ở trên tủ đầu giường bật lên, sau đó cầm một cốc nước đưa cô uống, “Độ ấm vừa đủ.”
Hướng Vãn Vãn ngồi dậy, cuốn tóc dài rối tung mở ra, da cô thật trắng, có đèn đầu giường chiếu rọi xuống ở đây hay không thì cả người cũng giống như là sẽ sáng lên vậy.
Uống xong nước, Hướng Vãn Vãn chú ý tới Lục Tử Khiêm vẫn luôn đang nhìn mình, lẩm bẩm nói: “Anh làm gì cứ nhìn tôi?”
Lục Tử Khiêm cười, duỗi tay đem ly nước không cất đi, nói: “Nhìn người đẹp nha!"
Lục Tử Khiêm nhìn Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn trong lòng ngực anh ngủ giống như là bánh bao mềm mại, hận không thể bóp bóp một cái. Đương nhiên, bộ dáng cũng là đẹp, kiều diễm như hoa, hết sức động lòng người.
Lục Tử Khiêm nói: “Lúc cô ngủ, tôi đem đồ dọn đến đây.”
Anh chỉ chỉ đồ đã được đặt ở trong một góc, chỉ một cái vali màu đen nhỏ, căn bản cũng không có bao nhiêu đồ.
Hướng Vãn Vãn suy đoán, trước kia Lục Tử Khiêm cũng coi như là kẻ có tiền, sợ mấy cái vali cũng không chứa đủ đồ, giờ lại trở thành như vậy, trong lòng nhất định không dễ chịu.
Nghĩ như vậy, cô chớp chớp mắt, nói: “Chờ một chút, tôi đem anh đi mua quần áo, tôi có tiền, thích gì thì mua.”
Giọng điệu hết sức giống nhà giàu mới nổi.
Lục Tử Khiêm nhịn cười, nói: “Được "
Hướng Vãn Vãn đi toilet đi rửa mặt, đánh răng rửa mặt, sau đó đi phòng thay quần áo, cuối cùng lựa chọn một bộ váy trễ vai màu đỏ, bản thân cô da rất trắng, màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết của cô nhìn rất lộng lẫy
“Thế nào, cái này váy thế nào?” Thay váy đi ra, cô ở trước mặt Lục Tử Khiêm dạo qua một vòng, trưng cầu ý kiến của anh.
Lục Tử Khiêm đánh giá một chút, rất khẳng định gật gật đầu: “Đẹp.”
Vừa nói,, anh đi tới, ôm lấy vòng eo Hướng Vãn Vãn, cúi đầu ở xương quai xanh cắn một cái. Xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, nhìn qua tưởng mời người nhẹ nhàng cắn một chút.
Hướng Vãn Vãn bị đau, đem người đẩy ra, oán giận nói: “Anh căn tôi làm gì, anh là chó sao?”
Lục Tử Khiêm liền cười, nói: “Bởi vì xương quai xanh thật xinh đẹp, chờ một chút nữa phối một cái vòng cổ, khẳng định rất đẹp.”
Cô hẹn với Tô Thanh lúc 7 giờ tối, thời gian vẫn còn sớm, Hướng Vãn Vãn đi trang điểm, đem mái tóc dài cuốn lên, cả người nhìn trang nhã.
“Chúng ta đi mua quần áo cho anh trước, sau đó lại đi ăn cơm!” Hướng Vãn Vãn đem hành trình quy hoạch rất khá, thời gian khẳng định tới kịp.
Hai người đi cửa hàng tổng hợp, cửa hàng tổng hợp ba bốn tầng tất cả đều là hàng xa xỉ, Hướng Vãn Vãn bắt lấy tay Lục Tử Khiêm kéo vào một cửa hàng, hai người bắt đầu đi dạo.
Không thể không nói, Lục Tử Khiêm trời sinh cái móc áo, dáng người thon dài, tỉ lệ vừa vặn, bất kể quần áo gì mặc ở trên người, đều cực kỳ đẹp, chọc cho nhân viên nữ trong tiệm nhịn không được đỏ mặt, liếc mắt đưa tình với anh.
“Vừa rồi quần áo anh ấy thử qua, tất cả đều gói lại, bộ trên người này trực tiếp mặc đi!” Thật là mỗi một bộ đều đẹp, Hướng Vãn Vãn thật sự là lựa chọn khó khăn, đơn giản tất cả đều mua.
Chờ thanh toán xong, cô quay đầu liền thấy một nữ nhân viên đang đến gần Lục Tử Khiêm bắt chuyện, nữ nhân viên kia rõ ràng đối với anh ái mộ, dáng vẻ mặt đỏ tim đập nhanh, thấy vậy mặt Hướng Vãn Vãn phùng lên.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Tử Khiêm quay đầu lại, sau đó ánh mắt chạm đến cô, lộ ra một nụ cười.
“Đẹp không?” Lục Tử Khiêm bước lại gần, mở ra hai tay để cho cô cẩn thận nhìn mình.
Hướng Vãn Vãn tâm tình có chút không tốt, chua chát nói: “Những nữ nhân viên đó hận không thể đem đôi mắt đều dính ở trên người của anh, đủ loại lời khen anh, anh nghe chưa đủ à?”
Lục Tử Khiêm ôm lấy cô, nói: “Chính là, các cô ấy đều không phải Vãn Vãn, tôi chỉ muốn nghe cô khen.”
Hướng Vãn Vãn: “……”
Lục Tử Khiêm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tức? Hay là ghen?”
“Mới không có giận, cũng không có ghen!” Hướng Vãn Vãn như là chân mèo bị giẫm đau, nếu là trên người có lông, nhất định toàn bộ đều xù lên.
Lục Tử Khiêm cười cười, nói: “A, cô không có ghen, vậy làm sao bây giờ? Đây là không phải chứng minh cô mất hứng thú với tôi? Nếu cô hết hứng thú, tôi phải làm sao bây giờ, không có tiền, cũng không có đẹp quần áo, tôi cái gì cũng không có. Vãn Vãn a, mong cô đừng có vứt bỏ tôi "
Bộ dáng ăn nói khép nép nhưng vẫn cứ ung dung.