Chương 6: Đời người nếu được như lần đầu gặp gỡ

Có một hôm thảnh thơi, tôi đang đọc tiểu thuyết ngôn tình thì thấy một câu vô cùng quen thuộc: “Đời người nếu được như lần đầu gặp gỡ”, tôi rất xúc động, tiện miệng hỏi Kẻ phiền phức đang nằm xem ti vi bên cạnh: “Nếu cuộc đời của anh và em giống như lần đầu gặp gỡ, vậy bây giờ chúng ta sẽ thế nào nhỉ?”

Hắn chẳng buồn nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Đến già cũng không gặp lại.”

Tôi đập mạnh vào vai hắn: “Chẳng mấy khi chúng ta có cùng quan điểm!”

Action 1

Tháng 9 năm 1999, tôi thi đôc vào trường Đại học T như ý nguyện – ngôi trường mà trong mơ tôi cũng muốn được học.

Trường Đại học T giống hệt như trong tưởng tượng của tôi, những giảng đường trang nghiêm, thư viện giản dị cùng nhiều con đường nhỏ rợp bóng cây, trên sân vận động soái ca nhiều như mây trời, nhạc lãng mạn tràn ngập quảng trường, điều duy nhất không giống với trong mơ là khu ký túc xá nữ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành “di sản văn hóa”.

Khu nhà cũ kỹ đó rất hợp với lịch sử lâu đời của trường Đại học T.

Xách túi lớn túi bé bước vào khu ký túc, căn phòng khoảng chừng vài mét vuông kê sáu cái giường với một cái bàn rất to, không gian vốn chật hẹp nhanh chóng bị chất đầy hành lý, đến nỗi cả bọn không có chỗ nào mà bước vào.

Cách trở bởi muôn vàn “chướng ngại”, nhưng tôi cũng tò mò nhìn vào phòng, bạn cùng phòng của tôi đã đến đủ cả, đang nói chuyện phiếm với nhau.

Sau một hồi nói chuyện rôm rả, vui vẻ, tôi biết mỹ nữ đầy cá tính đứng trước mặt tên là Trác Trác và mỹ nữ mang vẻ đẹp đầy “nam tính” Cát Cát học ở lớp Nhất, mỹ nữ với gương mặt bầu bĩnh Nám Nám cùng mỹ nữ đáng yêu Lưu Lưu học lớp Hai, mỹ nữ thon that Phỉ Phỉ và tôi học lớp Ba.

Tôi rất tò mò trước cách sắp xếp của phòng ký túc: “Sao nhà trường lại xếp các nữ sinh ở lớp khác nhau vào cùng một phòng? Mục đích là để tăng cường giao lưu đoàn kết sao?”

Nám Nám mau mồm mau miệng nói: “Nữ sinh của ba lớp hợp lại mới được một phòng đấy cậu ạ.”

“Ba lớp mà chỉ có sáu nữ sinh sao? Vậy có tất cả bao nhiêu nam sinh?”

“Nghe nói có bảy mươi tám.”

Tôi đột nhiên bừng bừng khí thế, với tỷ lệ nam nữ như vậy, nếu tôi k tìm được một người đàn ông tốt thì còn hy vọng kiếm được ở đâu nữa.

Action 2

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kẻ phiền phức của mình chính là tiết Toán cao cấp sau nửa tháng vào học, đương nhiên lúc đó hắn vẫn chưa là người nhà của tôi, tôi thường gọi hắn là bạn học Tiểu Trình.

Giảng đường bậc thang có sức chứa gần hai trăm người, vậy mà tôi vừa thoáng nhìn đã trông thấy hắn.

Không phải vì hắn có đôi mắt khác mọi người, bên trong ẩn chứa sự lạnh lùng xa cách, cũng không phải vì hắn có khuôn mặt tuấn tú, non tơ, mà vì hắn ngồi ngay phía sau tôi, chỉ cần ngoảnh đầu lại là thấy.

“Nám Nám, bà nhìn hộ tôi nam sinh nhỏ nhỏ ngồi phía sau ấy, hình như là học sinh cấp ba đến đây để cọ xát hả?” Tôi thấp giọng hỏi nhỏ Nám Nám, cô ấy được mệnh danh là “Biết tuốt” của khoa chúng tôi.

“Cậu nói Trình Trạch hả, hắn là sinh viên lớp Nhất mà.”

“Hắn là sinh viên lớp Nhất?” Trông hắn giống học sinh lớp mười thì có. “Không thể nào, dậy thì hơi muộn thì phải!”

“Không phải đâu. Hắn là sinh viên nhỏ tuổi nhất trong khoa chúng ta, hình như mới mười sáu tuổi thôi.”

Tôi choáng, chị đây mười sáu tuổi mới học lớp mười, em trai có cần gấp gáp như thế không chứ!

Ngoảnh đầu liếc hắn một cái, bỗng nhiên tôi thấy mình già chát, răng sắp rụng đến nơi!

Action 3

Trong suốt buổi học Toán cao cấp, tôi nào có tâm tư suy nghĩ về vi tích phân nhạt nhẽo, mà chỉ để ý buôn chuyện với Nám Nám về độ tuổi của cậu bạn Tiểu Trình.

Tôi hỏi Nám Nám: “Hắn được chọn vào học từ lớp Thiếu niên à?”

Nám Nám lắc đầu: “Hình như không phải, lớp Thiếu niên cũng phải thi đại học mà.”

“Chẳng lẽ hắn nhảy cấp? Từ lớp tám nhảy thẳng lên lớp mười hai?”

“Lại có chuyện nhảy cấp kiểu như vậy nữa à?”

Buôn dưa lê một hồi không có kết quả, tôi lén quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.

Ánh nắng mùa thu ấm áp hắt vào từ khung cửa sổ màu vàng dìu dịu. Mặt hắn hơi cúi, có vẻ như đang suy nghĩ, ngòi bút nhẹ nhàng lướt trên giấy với nét chữ phóng khoáng, cứng cáp.

Khoảnh khắc đó, trong trái tim tôi nảy sinh một thứ tình cảm mơ hồ, đương nhiên, đó chỉ là cảm giác rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như một giọt sương rơi từ trên lá sen xuống hồ, nhưng mặt hồ không hề xao động, mà chỉ có con sóng ngầm dưới đáy hồ.

Action 4

Giờ ra chơi, tôi nhàn rỗi không có việc làm, lại không kìm nén được mà nghiên cứu cái vấn đề độ tuổi của bạn học kía.

Mười sáu tuổi học năm nhất, con số này thực sự khiến tôi băn khoăn muốn tìm hiểu.

Không giấu nổi sự tò mò, tôi lại liếc hắn cái nữa, và hắn cũng đang nhìn tôi.

Bốn mắt giao nhau, tôi hào hứng hỏi: “Cậu mới mười sáu tuổi thật à? Mới lớp mười đã tham gia thi đại hóc sao?”

Tôi thề, lúc đó chỉ đơn thuần là do tò mò, chứ tuyệt đối tôi không có ý trêu ghẹo gì hắn.

Hắn hơi mím môi nên không dễ nhận thấy vẻ không vui trên gương mặt ấy. “Không phải.”

Cậu bạn ngồi bên cạnh nói chen vào: “Hôm qua là sinh nhật của cậu ấy, tròn mười bảy tuổi rồi. Cậu quan tâm đến tuổi của cậu ta làm gì thế, định giới thiệu bạn gái cho cậu ta à?”

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không hợp tuổi của Tiểu Trình, tôi bỗng muốn trêu chọc hắn, bật cười hỏi lại: “Chị có cô em họ, năm nay mới mười bốn tuổi, độ tuổi hai người rất thích hợp, đợi hai đứa lớn, chị sẽ giới thiệu cho hai đứa quen nhau nhé?”

Hắn liếc nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, hoặc tôi không nhận ra. “Em thích con gái ít tuổi, càng ít tuổi càng tốt.”

“Ồ, chị còn đứa cháu ngoại, vừa đầy tháng.”

Khóe môi hắn khẽ động đậy, không giấu nổi ý cười. “Còn ai nhỏ hơn nữa không?”

Tôi choáng, khẩu vị của hắn cũng nặng thật đấy, nhưng phải công nhận, lúc hắn cười trông thật đẹp.

Thầy giáo Toán cao cấp hắng giọng ra hiệu, tôi vội vàng quay lại tiếp tục học bài, kết thúc cuộc trò chuyện “vui vẻ” đầu tiên của chúng tôi.

Đây là lần làm quen đầu tiên giữa tôi và Tiểu Trình. Lúc đó, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ thích hắn, càng không nghĩ rằng chúng tôi sẽ dây dưa với nhau cả đời, nếu nghĩ được như thế thì tôi nhất định… đã tỏ tình với hắn sớm hơn rồi!

Action 5

Nửa tháng sau, trong tiết Ngôn ngữ lập trình, thầy giáo ra một đế bài sâu xa khó hiểu để mọi người phát huy trí tưởng tượng. Sau đó thầy biến đi đâu mất, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của một đứa sinh viên không biết tí gì về lập trình như tôi.

Tôi ai oán mở cuốn Ngôn ngữ lập trình khó như sách nhà trời ra xem, nghĩ thế nào cũng không ra, Trần tiên sinh với tâm huyết của sinh viên tốt nghiệp đã chứng minh 1+1=2, vậy tại sao trong cuốn Ngôn ngữ lập trình, 1+1=10?

Liệu họ có nghĩ đến cảm nhận của Chritian Goldbach(1) và Trần tiên sinh không nhỉ?

1.Christian Goldbach: Nhà toán học người Đức (1690-1764), ông nổi tiếng với Giả thuyết Goldbach mà cho tới ngày nay vẫn còn là bài toán chưa có lời giải hoàn chỉnh.

Tôi đang bặm môi suy nghĩ đề bài thầy cho thì bỗng chỗ trống bên cạnh xuất hiện thêm một người với mùi hương vừa quen vừa lạ.

Tò mò ngoảnh đầu sang thì tôi thấy Tiểu Trình đang cầm cuốn Ngôn ngữ lập trình ung dung ngồi xuống.

Hình như cảm nhận được cái nhìn của tôi, hắn cũng nhìn lại, khóe miệng nở nụ cười.

Hôm đó là cuối thu, lá vàng trải khắp nơi, cảm tưởng như chiếc lá nào cũng có tâm hồn, chỉ đợi mùa xuân về…

Action 6

Về cuốc nói chuyện “vui vẻ” làn trước với Tiểu Trình, khẩu vị nặng của tôi bị Nám Nám nhìn với ánh mắt khinh bỉ suốt một tuần, thế nên lần này tôi im lặng không nói câu nào, chăm chú lập trình.

Hắn bắt đầu nghịch QQ, tôi nhớ hồi đó QQ còn gọi là OICQ.

Hết lần này đến lần khác chạy chương trình, nhưng lần nào cũng hiển thị lỗi sai, tôi đau khổ vô cùng, còn bạn học Tiểu Trình thì lại chát QQ rất vui vẻ, thinht thoảng thấy tôi thở dài, hắn mới liếc mắt nhìn vào các bước tôi lập trình thất bại, sau đó hững hờ lật giở cuốn Ngôn ngữ lập trình ra xem rồi lại tiếp tục chát.

Sắp tan học, cuối cùng tôi không nhịn nổi ngước nhìn gã thiên tài đang “đắm chìm trong trụy lạc” kia, hỏi: “Sao cậu không lập trình, tan họa phải nộp đấy.”

“Tại sao phải tự làm, người khác làm là được mà.” Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, trả lời như một lẽ đương nhiên.

“Thế… cũng được sao?”

“Có thể tìm người khác giúp đỡ thì sao phải làm khổ bản thân nhỉ?”

Tôi: “…”

Cái suy nghĩ này, nghe thấy có lý không cơ chứ?

Tôi bỏ qua tà thuyết xiên xẹo của hắn, tiếp tục lấy giọng điệu đàn chị khuyên nhủ: “Cậu không tự làm, lúc thi thì làm thế nào được?”

Hắn nhếch miệng: “Tôi thấy cậu đã làm nửa tiếng rồi mà cũng có được chương trình nào đâu.”

“Hả? Cậu nhìn thấy à?”

Hắn ta kéo ghế ngồi lại gần tôi, chỉ vào màn hình máy tính của tôi: “Ở đây phải là dấu phẩy.”

Hắn ngồi rất gần nên tôi có thế cảm nhận được sợi tóc mềm mịn của hắn. Phải công nhận tóc của hắn rất đẹp, đen bóng, rủ xuống tự nhiên và có mùi dầu gội Head & Shoulders thoang thoảng.

“…Hàng này, cậu thêm dấu ngoặc, hàng thứ ba, nên sử dụng trình tự chủ yếu… Cuối cùng, cậu đã quên kết thúc câu.”

“Thế à?”

Thấy tôi cúi đầu chuẩn bị lật sách tìm chứng cứ, hắn nói thẳng với tôi: “Trang hai mươi tư có ví dụ tương tự.”

“Sao cậu không nói sớm?”

Tôi làm lại theo hướng dẫn của hắn ta, quả nhiên đã lập trình thành công.

Nhìn vẻ nhàn tản của hắn, lại nghĩ đến bộ dạng vắt óc nghĩ ngợi của mình vừa nãy, tôi không thể không hoài nghi, hai mươi cân thịt hy sinh oanh liệt ở cấp ba của tôi phải chăng bao gồm cả tế bào não?

Buổi học kết thúc, tôi trở về ký túc xá với tâm trang tràn đầy tự ti, Nám Nám lại đang gội đầu bằng Head & Shoulders, tôi ngửi mùi này tự dưng ngẩn ngơ mà không hiểu vì sao.

Action 7

Từ sau buổi học tin hôm đó, tôi vô cùng ngưỡng mộ IQ của cậu bạn Tiểu Trình, còn hắn lại nhận xét về tôi rất tàn nhẫn: “Có lẽ IQ của cô ấy không tăng lên từ hồi học tiểu học.”

Lời của hắn truyền qua mấy người, rồi từ miệng của Trác Trác truyền đến tai tôi, lúc đó tôi vô cùng căm hận và muốn biết vì sao hắn lại nói thế.

Chẳng tha thiết gì đến hình tượng thục nữ cố gắng duy trì bấy lâu, tôi đập bàn đứng dậy: “IQ của tớ thấp à? IQ của tớ thấp thì sao chứ, các cậu đi nói với hắn: Phụ nữ phát triển IQ cũng chẳng có tác dụng cóc khô gì, ngực phát triển mới có tác dụng!”

Lúc đó tôi tức phụt khói nên mới nói những lời lung tung đó, chứ thực ra sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn nghĩ phụ nữ thông minh mới có thể sống thoải mái, mới có thể tìm được người đàn ông tốt, thế nên tôi mới luôn cố gắng theo mục tiêu đó, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào vẫn kiên định bước.

***

Vài năm sau, vào một buổi sáng, tôi và Tiểu Trình lần đầu tiên nói chuyện với nhau về lý tưởng, cuộc đời và cả những chuyện quá khứ, hiện tại, tương lai.

Tiểu Trình nói rằng, hắn học tiểu học khi chưa đầy bốn tuổi. Vì bị chấn thương trong một tai nạn xe nên hắn phải nghỉ học một năm, nhưng dù thế thì vẫn nhỏ hơn các bạn cùng lớp hai tuổi(1). Hồi học trung học, bọn con trai phát triển rất nhanh, chỉ có hắn là chưa đến tuổi dậy thì nên thường xuyên bị bọn bạn trêu chọc, mọi người thường gọi sau lưng hắn là “Thằng nhóc”.

1. Ở Trung Quốc, trẻ em vào học lớp một lúc bảy tuổi.

Trong những năm tháng mộng mơ, yêu đương đẹp nhất của tuổi học trò, một mình hắn lặng lẽ cô độc chỉ biết học và đá bóng. Hắn không chơi bóng rổ, vì… bóng rổ là cái gì đó không thể với tới.

Thế nên trong một thời gian dài, vì tự ti nên hắn không thích người khác bàn tán về độ tuổi của mình, đặc biệt phản cảm với đám chương gái nghi ngờ tuổi của hắn, vậy mà câu hỏi đầu tiên của tôi lại giẫm thẳng vào bãi mìn ấy!

Tôi nói với hắn là tôi thực sự không cố ý.

Từ nhỏ tôi đã phát triển sớm hơn các bạn cùng tuổi, tôi rất khỏe mạnh, mấy nguyên tố như sắt, kẽm, canxi, magiê và các loại vitamin trong cơ thể tôi đều không thiếu, nhưng mỗi lần ăn gà, mẹ tôi đều gắp tim gà bỏ vào bát tôi rồi nói với lý do rất hùng hồn: “Ăn gì bổ nấy.”

Tiểu Trình nói: “… Bác là mẹ cậu có khác!”