Sau khi viết tiểu thuyết ngôn tình trên mạng Tấn Giang, thu hoạch lớn nhất của tôi chính là có nhiều fan hâm mộ và rất nhiều người bạn cùng chí hướng, đồng cam cộng khổ, cô bạn thân đồng thời là cô trợ lý nhỏ Vi Vi tài giỏi của tôi là một trong số đó.
Tôi là người có cung phản xạ cảm nhận đặc biệt dài, chỉ có người nào cực kỳ thân thiết, kiên trì bền bỉ mới có thể đợi tôi phản hồi lại, ví dụ Kẻ phiền phức nhà tôi và cô trợ lý nhỏ tài giỏi Vi Vi.
Action 1
Hồi ấy, Vi Vi đang là nhà văn kiêm biên tập viên của trang web sáng tác văn học K. Sau khi thấy tôi viết cuốn Ngủ cùng Sói, cô ấy đã chủ động liên lạc qua QQ nói chuyện với tôi.
Lần đầu tiên trò chuyện, cô đã thẳng thắn bảo: “Chị Tâm Tâm, em là biên tập viên của trang web K, em rất thích tình yêu trong cuốn sách của chị, muốn được làm quen với chị.”
Đọc dòng tin nhắn này, tôi nghĩ rằng cô ấy muốn tôi tham gia vào trang web K. Lý do cô ấy nói rằng thích tình yêu được miêu tả dưới ngòi bút của tôi đương nhiên là vì muốn thân thiết với tôi rồi.
Một tháng trôi qua nhưng Vi Vi không hề nhắc đến chuyện mời tôi sáng tác cho trang web K, cô chỉ bày tỏ cảm nhận của bản thân sau khi đọc cuốn Ngủ cùng Sói mà thôi. Tôi nghĩ biên tập viên này kiên trì thật, lại am hiểu mọi đường đi nước bước nữa chứ.
Một năm sau, Vi Vi vẫn không nhắc đến chuyện mời tôi sáng tác cho trang web K, chỉ chuyên tâm thảo luận về các tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mới của tôi. Tôi nghĩ, cô gái này cố chấp thật đây, không đạt được mục tiêu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Hai năm sau, Vi Vi vẫn nhiệt tình hào hứng thảo luận với tôi về cuốn Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện sáng tác trên trang web K. Cuối cùng, tôi đã bị thuyết phục bởi sự nhẫn nại của cô ấy. Tôi chủ động hỏi: “Trang web K có phù hợp với phong cách viết văn của chị không?”
Không ngờ Vi Vi Bình thản trả lời tôi: “Mạng Tấn Giang hợp với chị hơn.”
Tôi nghĩ, đây chính là sách lược “dục nghênh hoàn cự”(1) trong truyền thuyết, phải chăng cô ấy đợi cho tôi kết thúc hợp đồng với Tấn Giang mới toàn tâm toàn ý sà vào lòng tôi?
(1)Dục cự hoàn nghênh: Muốn đón tiếp nhưng vẫn từ chối
Quen biết sau năm năm, Vi Vi rời khỏi trang web K nhưng vẫn thỉnh thoảng thảo luận với tôi về tiểu thuyết, còn nói rằng cô ấy rất thích cuốn Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa, muốn biến nó thành bản audio book.
Tôi tò mò hỏi: “Em đang làm biên tập chỉnh sửa âm thanh trên mạng à?”
Cô ấy đáp: “Không ạ, em thích truyện này nên muốn làm nó thành bản audio để nhiều người biết đến hơn.”
Tôi lắc đầu. “Hả, chẳng lẽ em thực sự thích truyện của chị sao? Ban đầu em làm quen với chị là vì yêu thích truyện của chị, chứ không phải muốn mời chị tham gia vào trang web K à?”
Vi Vi có vẻ bị tổn thương, hồi lâu không nói gì, rất lâu sau mới nhắn lại: “Từ đầu tới giờ chị đều nghĩ em muốn lợi dụng chị sao?”
Tôi lau mồ hôi: “Bây giờ chị mới biết, thì ra là em thật sự quý chị!”
Vi Vi gửi cho tôi một biểu tượng toát mồ hôi: “Cuối cùng, thì em đã hiểu tại sao chị yêu thầm Kẻ phiền phức hơn hai năm mà không phát hiện ra anh ấy thích chị, vì cung phản xạ cảm nhận của chị dài quá! Có điều như thế cũng tốt, nhẫn nại chờ đợi chị phản ứng lại chắc chắn phải là người thực sự yêu chị.”
Tôi nghĩ, không phải tôi có cung phản xạ dài, chỉ là tôi không có niềm tin mạnh mẽ để cho rằng tất cả mọi người đều có thiện ý với tôi, một lòng một dạ yêu tôi!
Action 2
Đêu bù đắp cho trái tim yếu mềm bị tổn thương của Vi Vi, tôi không do dự mà đưa ngay bản quyền Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa cho cô.
Tôi vốn nghĩ cô ấy chỉ nảy sinh hứng thú nhất thời, muốn nghịch ngợm một chút, nào ngờ cô ấy đã dành một năm để mài dũa kịch bản, viết lời bài hát, tuyển thêm người cộng tác, biên tập lại, quả thực còn tâm huyết hơn cả lúc tôi viết truyện.
Cô đưa bản audio cuốn Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa đã làm xong cho tôi, tôi nghe đi nghe lại ba lần.
Cô hỏi tôi: “Chị thấy thế nào ạ?”
Tôi lau nước mắt đáp: “Ngược chết mất! Em sửa truyện của chị thành ngược tâm như vậy sao?”
Cô ấy gửi cho tôi biểu tượng mặt đen sì. “Em tuyệt đối tôn trọng nguyên tác, một câu trong lời thoại cũng không sửa.”
Tôi lập tức xem lại nguyên tác, nửa tiếng sau tôi mới nhận ra một sự thực, thì ra Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa không phải là một câu chuyện tình yêu lãng mạn, ấm áp, mà từ đầu đến cuối hoàn toàn là ngược!
Vi Vi lại nói với tôi: “Em sắp bắt đầu làm Sợi khói mỏng manh lạc giữa trần gian, chị nhớ chuẩn bị khắn giấy để nghe nhé!”
Tôi hỏi: “Sao phải chuẩn bị khăn giấy? Sợi khói mỏng manh lạc giữa trần gian cũng rất ngược à? Rõ ràng là tình yêu được nuôi dưỡng từ sự ấm áp và ngọt ngào mà?”
Vi Vi lại tiếp tục gửi đến một loạt hình mặt đen sì. “Khi nào chi nghe bản audio sẽ biết!”
“Được, chị sẽ đợi!” Tôi bổ sung thêm: “Chị xin thề, cuốn truyện mới Em vốn thích cô độc, cho đến khi có anh của chị tuyệt đối không ngược, rất ngọt ngào, rất ngốc nghếch, đến mức mọi người không chịu nổi!”
Vi Vi nhanh chóng đáp lại: “Vâng, em sẽ đợi!”
...
Aciotn 3
Có một khoảng thời gian, Vi Vi thường xuyên phàn nàn với tôi. “Sao chị cứ vùi đầu vào sáng tác thế, không biết quảng cáo tác phẩm của mình gì cả.”
Tôi nói với cô ấy: “Chị thực sự không có thời gian. Kẻ phiền phức đã toàn tâm toàn ý dành hết thời gian cho công việc, việc trong nhà giao hết cho chị, chị còn phải làm việc, phải sáng tác... Chị thà dùng thời gian cho quảng cáo ấy để nghĩ làm thế nào viết được truyện thu hút độc giả còn hơn.”
Vi Vi lập tức nói: “Em có thời gian, em sẽ làm trợ lý cho chị. Chị viết truyện của chị, em sẽ giúp chị tìm cơ hội, đầu tiên em sẽ làm kế hoạch tiêu thụ cuốn Sự cám dỗ cuối cùng nhé!”
“Được, từ nay về sau, chị nhờ cả vào em!”
Từ đó, Vi Vi trở thành trợ lý nhỏ “vạn năng” của tôi, cô ấy giúp tôi tìm biên tập xuất bản, có bất cứ hợp đồng bản quyền nào, tôi để chát với cô ấy, nhờ cô ấy đánh giá.
Tôi bí ý tưởng sáng tác liền nhờ cô ấy sắp xếp lại mạch tư duy.
Tiểu thuyết của tôi có lỗi dùng từ, tôi nhờ cô ấy đọc sửa bản thảo.
Tiểu thuyết của tôi chưa có bìa, tôi cũng gọi cô ấy giúp tôi thiết kế bìa.
Cho dù nửa đêm không ngủ được, tôi cũng gọi cô ấy cùng tôi bàn bạc cách sửa câu từ...
Cô ấy không bao giờ nói “không” với tôi.
Tôi không kìm nén được cảm xúc nên nói với Kẻ phiền phức: “Nếu được chọn lại, em nhất định sẽ chọn chồng thuộc cung Bạch Dương, thực sự dễ gần hơn người ở cung Xử Nữ nhiều.”
Kẻ phiền phức lập tức phản đối: “Ai nói thế? Anh rất dễ gần mà, không tin em cứ bổ nhào vào thử xem.”
Tôi liếc nhìn vẻ mong đợi của hắn ở trên ghế xô pha. “Đáng ghét... Em không bị mắc lừa đâu.”
Aciton 4
Quen Vi Vi đến năm thứ sáu thì cô ấy đến thành phố S chơi và chúng tôi đã hẹn gặp nhau.
Kẻ phiền phức nghe nói tôi sắp đi gặp một người không biết mặt liền kiên quyết phản đối: “Không được! Em không được đi! Ngộ nhỡ cô ấy lừa em, có ý đồ gì thì biết làm thế nào?”
“Bọn em biết nhau đã sáu năm rồi, em hiểu cô ấy, cô ấy đối với em rất thật lòng.”
Kẻ phiền phức nghe thấy thế càng kịch liệt phản đối: “Thế thì em càng không được đi, em đã nói chuyện với cô ấy sáu năm, ngộ nhỡ đó là đàn ông thì rất có khả năng em sẽ bỏ đi cùng hắn.”
“Anh nghĩ về em như thế sao?”
Kẻ phiền phức: “...Ừ.”
“Em thề, cô ấy là nữ.”
“Thế thì anh đi cùng với em.”
Tôi kiên quyết phản đối: “Không được, ngộ nhỡ cô ấy là mỹ nữ thì có khả năng anh sẽ bỏ đi cùng cô ấy mất.”
Kẻ phiền phức: “Em nghĩ về anh như thế sao?”
Tôi: “... Vâng!”
Sau một hồi tranh luận không có kết quả, tôi hỏi Kẻ phiền phức: Anh có cảm thấy chúng ta có quá... thiếu tin tưởng lẫn nhau không?”
Kẻ phiền phức gật đầu: “Cảm nhận sâu sắc.”
“Như vậy có phải lài không tốt cho lắm?”
Kẻ phiền phức lắc đầu: “Rất tốt, điều đó chứng tỏ rằng chúng ta rất để ý đến đối phương, đều sợ mất nhau.”
“Nói cũng có lý, vậy chúng ta tiếp tục duy trì sự thiếu tin tưởng này đi nhé!”
...
Cuối cùng, tôi vẫn đi gặp trợ lý Vi Vi, đồng thời theo yêu cầu của Kẻ phiền phức, chụp một bức ảnh chung giữa tôi và Vi Vi gửi cho hắn để chứng minh rằng, trợ lý nhỏ “vạn năng” của tôi thực sự không phải là đàn ông.
Action 5
Quen Vi Vi trên mạng đã sáu năm, hằng ngày chát với nhau qua mạng, tôi cứ nghĩ cô ấy là một người đặc biệt thông minh, già dặn, giàu kinh nghiệm, nhưng khi gặp mặt mới biết cô gái thuộc cung Bạch Dương này là một người nhỏ nhắn, tóc dài ngang vai, giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp động lòng người.
Tôi và Vi Vi tâm sự về cuộc sống hằng ngày của nhau và đương nhiên không tránh khỏi nói đến quan điểm tình yêu.
Cô ấy hỏi tôi: “Chị có tin vào tình yêu không?”
Là một người say mê tiểu thuyết ngôn tình bao năm, tôi trả lời không hề do dự: “Tin chứ! Nhưng chị không tin chuyện tình của cô nàng Lọ Lem.”
“Nhưng trong truyện của chị toàn viết về tình yêu kiểu Lọ Lem mà?”
“Đúng, nhưng không hoàn toàn.” Tôi nói với cô ấy. “Mười tám năm trước chị đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, sau đó chị hiểu ra một điều: Trên đời này không có ai tự nhiên yêu bạn, nếu bạn muốn lấy con đại gia thì ít nhất bạn cũng phải trở thành nữ minh tinh, nếu bạn muốn lấy một giảng viên đại học, ít nhất bạn phải là nghiên cứu sinh của thầy đó; nếu bạn muốn tìm một tham mưu trưởng ở Nhật thì ít nhất cũng phải có thành tích học tập xuất sắc để có suất học bổng bên Nhật hoặc tốt nhất là làm hàng xóm của người đó… Nếu bạn là cô bé Lọ Lem, mỗi ngày chỉ biết lúi húi trong bếp nấu cơm rửa bát, để cho mặt mũi lấm lem thì đúng là chỉ có trong truyện cổ tích bạn mới gặp được hoàng tử của đời mình…”
Vi Vi gật đầu tán thành: “Em về cũng phải học tập chăm chỉ để đi Nhật gặp vị tham mưu trưởng bên đó mới được!”
Nghe những lời cô ấy nói, tôi bất giác nhớ đến bản thân khi còn học cấp ba. Hồi đó, vid muốn sau này tìm được người chồng tốt, tôi đã rất chăm chỉ học tập… Nghĩ đến sự ngây thơ của mình hồi đó, tôi bật cười.
“Chị cười gì vậy, cười em quá ngây thơ phải không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải. Chị nhớ lại năm mình mười tám tuổi, cũng từng mơ mộng giống như em, còn muốn học thật giỏi để lấy một người đàn ông tốt.”
“Sau đó thì sao? Chị có tìm thấy không?”
“Đương nhiên là tìm thấy rồi, tìm thấy Kẻ phiền phức đó! Chị nghĩ rằng quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời chị là thi vào trường Đại học T…”
Vi Vi sốt sắng hỏi: “Chị tìm thấy Kẻ phiền phức như thế nào, kể em nghe với, em cũng muốn học tập chăm chỉ, tương lai tìm một người chồng tốt.”
Vi Vi là cô gái rất ham học, thế nên kiên trì nài nỉ tôi truyền knih nghiệm, vì hạnh phúc cả đời của cô ấy, tôi liền tỉ mỉ kể cho Vi Vi nghe những kỷ niệm vẫn khắc sâu trong trái tim mình.
Hồi ức – những năm tháng đẹp đẽ nhất khắc sâu trong tim chúng ta.
Action 6
Năm mười tám tuổi, tôi quyết tâm thi đỗ vào trường Đại học T.
Tôi có mơ ước cao xa như vậy không phải vì vô cùng ngưỡng mộ phương pháp giáo dục rất tốt của ngôi trường đó, mà chỉ vì bà chị họ nói với tôi: “Tỉ lệ nam nữ ở trường Đại học T cực kì chênh lệch, có thắp đèn đi tìm mỹ nữ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, no mỹ nam tốt xứng đáng để dựa dẫm cả đời thì có nhắm mắt cũng vơ được cả đống.”
Thời gian đó, tôi chings là thiếu nữ ngây thơ mới chớm mê đọc tiểu thuyết ngôn tình, vừa nghe nhắc đến “mỹ nam tốt” lập tức nghĩ ngay đến tình yêu dẫu chết cũng không thay đổi của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tôi chớp chớp đôi mắt sáng như sao hỏi chị họ: “Một nữ sinh béo như em cũng có đàn ông tốt để ý sao?”
Bà chị họ liếc nhìn thân hình thừa dinh dưỡng quá mức của tôi, do dự một lát rồi cổ vũ: “Mày chỉ cần trang điểm cẩn thận thì cũng có thể tìm được.”
Từ đó về sau, tôi ra sức miệt mài học tập, còn chủ động bảo bố mẹ đưa tôi đến trường cấp ba cách nhà hơn một nghìn năm trăm kilômét để học. Bố mẹ tôi mặc dù xót con, nhưng thấy tôi quyết tâm như vậy thì cũng nuốt nước mắt vào trong đưa tôi đến trường.
Trong thời gian một năm sống trong ký túc trường, tôi không có người thân, không có bạn bè, không có cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà mình thích nhất, thậm chí lười cả ăn uống tử tế…
Mẹ tôi nhiều lần gọi điện động viên: “Nếu không chịu nổi thì về nhà với mẹ.”
Tôi lau nước mắt, nói: “Con chịu được!”
Trong năm đó, vì giấc mơ thi đỗ vào trường Đại học T tìm người đàn ông tốt, tôi cố cắn răng chịu đựng, hằng ngày bốn rưỡi sáng đã thức dậy, mười hai giờ đêm mới ngủ, một ngày ba bữa ăn cơm ở căng tin trường.
Cuối cùng, ông Trời không phụ lòng người, tôi giảm hơn hai mươi cân, gương mặt từ bánh bao chuyển sang mặt trái xoan và còn nhận được tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường Đại học T.
Có người nói rằng, lý tưởng thì tốt đẹp no hiện thực lại vô cùng tàn khốc. Nhưng tôi luôn tin rằng, khi bạn cố gắng phấn đấu hết sức mình vì lý tưởng, theo đuổi lý tưởng đến khi cảm thất mệt nhoài, cho dù bạn chưa được ôm ấp lý tưởng đẹp đẽ ấy thì bạn cũng chỉ còn cách lý tưởng đó không xa nữa…
Thế nên so với “hiện thực tàn khốc”, tôi thích Kẻ phiền phức nói với tôi câu này: “Hãy cố gắng hết khả năng vì điều mà em muốn, cho dù có thất bại thì em cũng có thể bình thản nói với bản thân rằng: Mình đã cố hết sức rồi, mình không hối hận, không thấy tiếc!”