Chương 13

-Xin lỗi, nhưng em không thích loại người dễ thương như anh.

Thiên định nói thêm, nhưng ánh mắt của Liễu lập tức ngăn lại. Anh hơi mím môi, không cam lòng thở dài.

-Chí ít thì hãy thử hẹn hò với anh vài ngày. Biết đâu, em sẽ thay đổi ý định. Anh có gì không tốt? Tiền tài rộng mở, có vận khí, có bề ngoài. Có gì không tốt?

-Anh quá ích kỷ! Quá độc tài! Anh chỉ nghĩ cho bản thân!

Thiên ngưng bặt. Đúng là anh rất ích kỷ, nhưng cũng biết lo lắng cho mọi người mà.

-Sao? Câm rồi?

Liễu nhếch môi, cười khinh. Thiên nắm tay lại thành quyền, tức giận nhìn Liễu. Cô gái này, vô cùng kiêu ngạo và tự tin, luôn có những lời lẽ vô cùng cay độc. Anh đã từng thấy, cô chỉ dùng lời nói để tra tấn một tên cướp quèn, lấy đó là thú vui. Ai thấy, chắc chắn sẽ không kìm được mà nghĩ rằng, Hắc Vũ Đình Liễu là một...

KẺ ĐIÊN.

Phải, con nhóc này luôn tự khen cho bản thân, luôn đề cao lòng tự tôn của mình. Nhưng là một kẻ máu lạnh, cô ta thuộc hạng cấp cao của thế giới ngầm. Anh dù cũng không thua kém là bao, nhưng chỉ bất đắc dĩ mới được coi là thiên tài. Trong 4 người, kẻ kém nhất mãi mãi là anh.

-Hừm. Tôi biết anh nghĩ gì về tôi. Kẻ điên? Bởi vậy tôi mới giỏi. Những người giỏi nhất luôn là những kẻ điên! Nghĩ sao nữa đây? Máu lạnh? Không tàn nhẫn thì sống trong cái địa ngục này kiểu gì? Xin lỗi nhưng tôi không phải thánh mẫu! Không phải thánh mẫu!

Gia Thiên bị Liễu kích động, mở miệng nói. Bao nhiên uất ức trước đây đều giải tỏa ra hết.

-Ừ thì sao? Cô không phải thánh mẫu! Rồi sao? Nhưng cô khiến tôi phải quay cuồng! Bao nhiêu việc nặng, cô đều đùn hết cho tôi! Xóa dấu vết chém gϊếŧ là việc của cô, cô lại nhờ tôi! Đến xâu kim cũng nhờ! Rốt cuộc cô là thể loại dell gì vậy?

Thiên thở mạnh.

-Tôi nhờ anh thì anh hoàn toàn có thể khước từ! Anh không cần phải làm thay! Tôi mới là người chịu uất ức! Lũ con trai mấy người chỉ biết nghĩ cho bản thân, không nghĩ gì tới đại sự phía trước. Quả nhiên lũ con trai nên đứng sau nhìn con gái làm là vừa nhỉ? Anh có tin rằng khi chúng tôi đủ 16 tuổi, hai lão già sẽ gác kiếm và để mọi chuyện cho cả bốn không? Có tin không?

Liễu cũng không vừa. Cô bắt đầu đỏ mặt lên. Nỗi tức giận lên đến đỉnh điểm. Hai người bắt đầu đối mắt, hai tay không cử động.

-Võ miệng đủ rồi nhỉ?

-Phải...

Thiên và Liễu nhoẻn miệng cười. Cây liễu bình thường có vẻ mảnh mai và dịu dàng đến thế, nhưng ai biết được liễu có thể sản sinh chất độc sinh học? Bầu trời xanh ngát và mát mắt đến vậy, cũng sẽ có lúc nổi giông tố.

-Phân thắng bại thôi.

-Phải.

Liễu vào thế Tấn. Thiên cười khinh, trò mèo!

Nhanh như chớp, Thiên động thủ trước. Liễu sẽ không ngờ rằng một cậu nhóc chưa đến tuổi dậy thì sẽ có thế Công vững thế này. Đây là bao công sức luyện tập của anh, nhất định sẽ không thua.

Trong trận giữa Liễu và Ngân, cô cũng đã tiêu tốn kha khá thể lực. Giờ Thiên lại là một trong những sát thủ giỏi nhất thế giới ngầm, trận này đã được quyết định.

Liễu lần này không tấn công. Cô chỉ tập trung né đòn và đỡ đòn. Các đòn của Thiên là đòn đánh chí mạng, một nhát thôi cũng vô cùng nguy hiểm, vậy nên mồ hôi cô vã ra như tắm.

Thiên thấy Liễu không đánh trả, tưởng cô khinh, liền ra đòn mạnh và nhanh hơn. Anh bắt đầu đuối sức, nhưng độ chính xác không hề sai.

Nhưng mắt Liễu dần mờ đi. Cô chỉ lo gạt tay của Thiên, không để ý đằng sau. Bởi vậy và Thiên đã có thể luồn người ra sau và đập mạnh vào chỗ yếu, làm cô tê liệt trong một khắc. Một khắc đó, đã đủ cho Thiên kết thúc trận đấu. Nhưng nói lại, cô không hề vừa. Nhún mạnh chân nhảy lên như miêu nữ, cô xoay một vòng trên không và nhẹ nhàng đáp xuống.

-Giờ tôi đánh với tư cách là sát thủ.

Thiên hơi lay động trước hành động sắc bén đó, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

-Sao? Tiến tới đi, sát thủ!

Liễu động thủ. Giờ mới là đánh thật.

Chạy nhanh về phía trước, Liễu lấy đà lộn vòng, lấy gót giày đá thẳng vào mặt Thiên. Anh đẩy mạnh người ra sau né đòn, cười một cách đáng sợ.

-Chà, trò vặt vãnh.

-Ít ra còn suýt trúng sống mũi anh.

Thiên phản công. Anh lấy tay điểm huyệt cô, khiến bất động

-Lần này là kết thúc. Anh thắng.

-Chưa đâu... Phải kết thúc...

Thiên đã trở vào khuôn sát thủ. Một khi đánh với tư cách của sát thủ, Thiên không khác gì một con thú bị bỏ đói gặp mồi. Liễu và Thiên quyết đấu nhiều lần, và kết quả luôn là hòa. Thiên đã kết thúc chuỗi dài những trận đánh đó.

-Chà, bạn yêu... Lần này anh thắng rồi.

-Chúc mừng...

Liễu lả người. Mệt quá rồi.