Chương 10
Vừa trông thấy Long Chiếu Vũ đi vào, Tùy Tâm Tùy Ý hỏi ngay: “Chỉ có một mình anh thôi sao?”
Anh ta ngồi xuống, thờ ơ đáp: “Tôi chưa vợ, cũng không có bạn gái, đương nhiên là đơn độc một mình rồi.”
Tùy Tâm, hoặc có lẽ là Tùy Ý – Phương Hữu Lân cũng không rõ – lại hỏi: “Vậy chứ cái em người mẫu lai Tây bữa trước đâu?”
Cô nàng kia xen vào: “Thế không phải là em ca sĩ à?”
“Em đó là trước trước nữa cơ.”
Long Chiếu Vũ khóc dở mếu dở, cười khổ: “Hai người đẹp cho tôi xin đi, hai người quan tâm đến tôi còn hơn cả mẹ tôi nữa đấy.”
Bốn người ngồi vào bàn chơi bài, Phương Hữu Lân lấy cái ly inox trong balô ra đặt trước mặt Lý Minh: “Anh đừng uống trà giống mấy anh này đấy nhé.”
Những người kia lập tức tặc lưỡi: “Bạn gái của cậu thật chu đáo quá.”
Lý Minh yêu thương nhìn nàng: “Cô ấy không bao giờ quên chuyện ăn uống, lúc nào trong túi cũng dự trữ sẵn đồ ăn vặt.”
Một trong hai chị em họ Nhậm nói: “Vậy tức là anh Lý được no nê quanh năm suốt tháng rồi ha.”
Ba cô gái đang ngồi bên bàn trà chơi cờ nhảy, chợt một cô hỏi: “Bộ quần áo hôm trước mua ở Me and City, Lê Ý Bình mặc vào có nói gì không?”
Một cô đáp: “Ban đầu thì rất thích, mặc liên tục hai ngày liền, nhưng sau khi nhìn thấy hình của người đại diện trên túi giấy thì tức tới mức muốn đem bộ quần áo đó cắt cho tan nát hết.”
Cô còn lại cười nói: “Poster của anh ấy em dán lên tường còn bị Giải Dương gỡ xuống rồi đem nhét tuốt dưới đống đồ trong tủ quần áo.”
Phương Hữu Lân nghe không hiểu, hỏi: “Sao vậy? Mà hiệu đó là hiệu gì thế?” Nàng mới từ nước ngoài về nên nhất thời chưa theo kịp tình hình trong nước.
Tùy Tâm Tùy Ý hỏi nàng: “Cô xem phim ‘Vượt Ngục’ chưa?”
Phương Hữu Lân gật đầu lia lịa.
Hai người đàn ông bên kia lập tức rít lên. Lê Ý Bình lớn tiếng hăm he: “Nhậm Tùy Ý em đừng có mà đầu độc người mới đến. Nếu không em sống không yên với anh đâu!”
Giải Dương nói: “Thôi xong, anh họ à, tối nay anh phải ngủ trong thư phòng rồi.”
Lê Ý Bình hừ mũi khinh thường: “Phải rồi, nhà cậu có bốn mươi mét vuông, có muốn ngủ ở thư phòng cũng không có mà ngủ.”
“Em thích thế đấy.” Giải Dương tỉnh bơ. Anh chàng có hẳn căn nhà rộng hơn hai trăm mét vuông nhưng bỏ trống không ở, lại đi dọn đến ở nhà Nhậm Tùy Ý từ lúc trước khi kết hôn cho tới tận bây giờ.
Nhậm Tùy Ý không để tâm tới hai anh em họ, cô nàng tiếp tục cùng Phương Hữu Lân hăng hái thảo luận về bộ phim ‘Vượt Ngục’. Hồi Phương Hữu Lân ở Tây Ban Nha mỗi tuần đều xem một tập phim, xem liên tục không ngừng trong suốt ba năm.
Bên này hai chị em Tùy Tâm Tùy Ý say sưa nhắc đến anh Mike nam chính như hai cô nữ sinh ngây thơ mê trai đẹp, bên kia Giải Dương bực tức đánh một lá bài nói: “Không chơi nỗi nữa.”
Phương Hữu Lân nói: “Tôi dâng hết ba năm tuổi trẻ tươi đẹp cho ‘Vượt Ngục’ luôn đấy.” Loáng thoáng có tiếng Lý Minh vọng lại: “Hòa.”
Tùy Tâm Tùy Ý nói: “Bây giờ nước mình đã có bản lậu một nửa season bốn rồi đó.”
Phương Hữu Lân ngay tức khắc vồn vã: “Sao sao, mau kể tôi nghe với, cuối cùng thế nào?” Nàng là người cho dù đọc sách, xem phim điện ảnh hay phim truyền hình cũng đều không quan tâm đến quá trình mà chỉ coi trọng kết thúc. Có khi nàng ngồi trước tivi bấm remote chuyển mấy kênh liên tiếp, phim nào đang chiếu nàng cũng lướt qua, nhưng cứ hễ tập cuối thì nàng dừng lại xem ngay.
Hai chị em Tùy Tâm Tùy Ý một mực không chịu tiết lộ kết thúc, chỉ nhìn nàng nói: “Bọn tôi không nói đâu, nói ra ai mà muốn xem phim nữa.” Nàng năn nỉ cũng vô dụng.
Sau đó, hai cô nàng nói cho Phương Hữu Lân biết, nam chính hiện giờ đã trở thành người đại diện hình ảnh cho dòng sản phẩm casual wear của Me and City. Hai cô nàng rủ nhau mua cho mỗi anh chồng một bộ quần áo, nhưng kết quả lại khiến hai anh chàng tức giận không biết trút vào đâu cho hết.
Phương Hữu Lân than thở: “Đẹp trai thì tôi cũng gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai đẹp bằng anh ấy.”
Ở một bàn khác, Long Chiếu Vũ ngồi đối diện với Lý Minh, nhìn vẻ mặt anh bây giờ không rõ buồn vui hờn giận. Anh ta mỉm cười nói: “Chúng ta hòa.”
Giải Dương chạy đến ôm lấy một cô rồi vờ như phát hai cái vào mông cô nàng: “Em làm anh đầu óc hỗn loạn nên anh thua hết tiền sinh hoạt tháng này rồi.”
Phương Hữu Lân lúc này mới sực nhớ tới Lý Minh bèn quay lại nhìn anh. Có vẻ như anh không nghe thấy những lời vừa rồi của họ. Nàng đi qua lấy thuốc đưa cho anh, anh cầm lấy rồi uống một hơi, không nói gì với nàng.
Long Chiếu Vũ nghe điện thoại của mẹ, anh ta hỏi mọi người: “Mọi người ghé nhà mẹ tôi dùng cơm tối không? Đảm bảo bữa ăn rất đầy đủ chất dinh dưỡng.” Tất cả mọi người đều đồng ý, riêng Phương Hữu Lân lại càng thêm hưng phấn vì nàng có thể nhân dịp này hỏi mẹ anh ta chuyện ăn uống của Lý Minh. Bên cạnh nàng, Lý Minh ngồi lặng thinh từ đầu chí cuối, nàng biết anh không muốn đi, thế là ngả vào lòng anh cọ qua cọ lại nài nỉ.
Long Chiếu Vũ đến muộn hơn mọi người năm phút. Mẹ anh ta mời mọi người vào nhà ngồi. Khi trở về, anh ta phấn khởi cầm trên tay đĩa phim, hóa ra anh ta đi mua phim ‘Vượt Ngục’. Cả nhà xôn xao, mấy cô gái hò reo sung sướиɠ bao nhiêu thì mấy anh chàng bực bội oán giận bấy nhiêu.
Sau đó Long Chiếu Vũ vào nhà bếp tự mình nấu nướng, không cần ai giúp đỡ.
Mẹ Long Chiếu Vũ kéo Lý Minh và Phương Hữu Lân ngồi xuống ghế: “Tiểu Minh à, lâu lắm rồi bác không gặp con. Lần cuối cùng nhìn thấy con là vào ngày đám tang của bác Long, mới đó mà đã năm năm rồi.”
Anh cúi đầu, hối lỗi: “Dạ, con không thu xếp được công việc, với lại hầu hết thời gian con đều ngồi trên máy bay.”
Kế đó bà chuyển qua hỏi thăm ba mẹ anh và nói: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nghe con. Bạn gái con lo cho con lắm, con bé còn hỏi bác làm sao để nấu cho con bữa ăn cân bằng dinh dưỡng nữa đấy, thật là một cô bé vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện.” Phương Hữu Lân ngồi kế bên cười tươi như hoa.
Bà kể với Phương Hữu Lân, Long Chiếu Vũ và Lý Minh là bạn bè thân thời đại học. Tuy rằng Long Chiếu Vũ kiêu căng ngạo mạn nhưng vô cùng nể phục khả năng học tập của Lý Minh, hơn nữa anh ta cũng rất biết cách đối nhân xử thế. Phương Hữu Lân nhận thấy bà Long không chỉ đơn thuần là kể lại chuyện cũ, bởi vì cứ nói được vài ba câu bà lại thêm vào mấy câu khen ngợi Lý Minh, rồi nhắc cả chuyện Long Chiếu Vũ đối với anh tình nghĩa như thế nào. Rõ ràng bà muốn hai người hòa thuận trở lại như ban đầu.
Nói chuyện một lát, bà bắt đầu chỉ dẫn cho nàng người bị bệnh dạ dày thì nên ăn uống ra sao, và còn biểu diễn cả cách thức mát-xa dạ dày, gan, chân, tay cũng như các vùng phản xạ khác của dạ dày. Đáng tiếc họ không có nhiều thời gian, Phương Hữu Lân ngồi nghe hết sức say sưa và hứng thú, vì thế khi bà Long nói: “Không thì cuối tuần hai đứa ghé lại đây một ngày xem bác ăn uống thế nào.”, nàng đã đồng ý không chút do dự.
Về phần bữa cơm tối, căn cứ theo cách diễn đạt của Tùy Tâm Tùy Ý thì: “Cả đời bác ăn như không ăn.”
Long Chiếu Vũ dõng dạc giải thích: “Bữa ăn thật sự dinh dưỡng là gì? Đó là không muối không dầu, ăn trấu nuốt cải, ăn những thứ mà heo không bao giờ ăn.”
Nghe nói mỗi tuần nếu không bận đi công tác, Long Chiếu Vũ đều về thăm mẹ hai ba lần và cùng ăn cơm với mẹ anh ta. Phương Hữu Lân không thể tưởng tượng được, một anh chàng trông ăn chơi sành điệu như vậy, song trên thực tế không những là người con có hiếu mà còn rất giỏi việc bếp núc.
Đến lúc mọi người sắp đứng dậy ra về, Long Chiếu Vũ vẫy vẫy đĩa phim hỏi: “Có ai muốn lấy không?”
Những người khác đã có, cuối cùng thành ra câu hỏi này nhằm vào Phương Hữu Lân. Nàng do dự tần ngần, đang lo Lý Minh không vui thì anh đã thay nàng cầm lấy đĩa phim.
Lúc sau mọi người còn rủ nhau đi ăn khuya nhưng anh và nàng đã từ chối.
Trên đường về, nàng phụng phịu hỏi: “Anh không vui đúng không?”
“Không, sao vậy?” Anh chuyên chú lái xe.
“Thì tại vì bọn em nói nam chính rất đẹp trai.” Nàng dè dặt, vừa nói vừa ngó chừng sắc mặt anh.
“Có dính dáng gì tới anh đâu, anh cần gì phải so đo với người ta.”
Hai ngày sau đó, Phương Hữu Lân làm ra vẻ nũng nịu đáng yêu, nàng mát-xa cho anh cũng tương đối bài bản, ra hình ra dáng, thế nhưng Lý Minh vẫn có đôi chút dửng dưng xa cách, không mấy mặn mà. Mãi cho tới một ngày, nàng đang nấu canh cho anh, bất thình lình nồi canh đổ ào xuống đất vỡ làm đôi. Anh nghe tiếng nàng hét thất thanh liền lao vào nhà bếp, không nói hai lời bế nàng chạy vào nhà tắm, xối nước lạnh ào ào lên tay và chân nàng. Cũng còn may, nàng mặc quần dài, nhưng một vùng da chân vẫn không tránh khỏi bị đỏ rộp. Nàng lặng lẽ chảy nước mắt.
Anh hốt hoảng, luống cuống hỏi: “Đau lắm hả em?” rồi lấy kem đánh răng thoa lấy thoa để lên chỗ bị phỏng trên chân nàng. Mặc quần áo cho nàng xong, anh tức tốc bế nàng chạy tới bệnh viện. Mặc dù sợ tới mức mồ hôi túa ra ướt trán, anh vẫn an ủi nàng: “Đừng sợ, ngoan, không có việc gì đâu.” Nói thì nói vậy nhưng anh không tài nào giấu nỗi giọng nói đang run rẩy của mình.
Đến bệnh viện, bác sĩ khám rất nhanh rồi bảo: “Không sao, về nhà thoa thuốc mỡ, qua một đêm là ổn cả.”
Anh vụt đứng dậy: “Bác sĩ, nhờ bác sĩ khám kỹ giúp, cô ấy là con gái, sợ đau mà cũng sợ để lại sẹo nữa.”
Ông bác sĩ nọ đã nhìn quen cảnh sống chết hiểm nghèo, trông bộ dạng nghiêm trọng của anh liền cười xòa: “Cậu làm tốt lắm. Thật sự không có gì nghiêm trọng hết. Cậu đừng lo, đi lấy thuốc đi.”
Anh trở lại ngồi xuống bên nàng, nhẹ giọng hỏi: “Em còn đau nhiều không?” Nàng lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt vẫn nối tiếp trào ra từ khóe mi.
Anh bế nàng ra, đặt nàng ngồi ngoài hành lang, nàng níu vạt áo anh, anh nói: “Anh đi lấy thuốc, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh nhé.” Ngay cả giày nàng cũng chưa mang, cứ để chân trần như thế cho anh bế tới bế lui.
Anh quay lại rất nhanh, lập tức mở nắp tuýp thuốc, vừa cẩn thận tỉ mỉ thoa lên chân nàng, vừa hỏi: “Em thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đừng khóc nữa mà, tất cả là tại anh, tại anh không tốt.”
Nghe xong câu cuối cùng, nàng khóc tức tưởi, nức nở nói: “Anh là người xấu, người xấu, vô cùng xấu!”
Anh ôm nàng vào lòng, thủ thỉ: “Xin lỗi em, anh sai rồi, xin lỗi em.”
“Anh đã nói không so đo gì hết mà vẫn bỏ mặc em.” Nàng tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi dính đầy trên áo anh.
Sau khi nàng đã khóc thỏa thuê và xả hết buồn giận ấm ức nén trong lòng hai ngày qua, anh nhẹ nhàng bế nàng rời đi.
Suốt đêm, anh thức dậy ba lần thoa thuốc cho nàng, không những vậy còn nặng nề trách mắng bản thân.