"Nãy con có bảo Diệp Linh dọn dẹp lại cho đỡ bụi rồi, mẹ sẽ ở phòng đó" Khải Phong dẫn mẹ vào phòng
Tuyết Nhi nghe vậy thì liền nói nhỏ với anh
"Vậy tôi ngủ cùng anh sao?"
"Chứ cô muốn ngủ riêng để mẹ biết à?"
"Vậy tôi ngủ ở sofa trong phòng anh cũng được"
"Tuỳ cô"
"Vậy còn đồ của tôi đâu hết rồi? Toii muốn đi tắm"
"Trong tủ phòng tôi"
Cô nghe vậy liền đi lấy đồ rồi tắm.
"Cốc...cốc...cốc"
Khải Phong tay gõ máy tính nói vọng ra
"Gì đấy?"
"Mời cô chủ, cậu chủ xuống ăn cơm"
"Chờ tôi tắm đã"
Thấy Diệp Linh đã gọi xuống ăn cơm rồi mà Tuyết Nhi cô vẫn chưa tắm xong anh liền mất kiên nhẫn mà vào gõ cửa gọi
"Cô làm gì trong đó mà lâu vậy? Nhanh tôi còn tắm mẹ đang chờ xuống ăn cơm đấy"
"Chờ chút tôi sắp xong rồi"
Ngay sau đó cô liền mở của mà đi ra
"Được rồi anh vào đi"
"Chờ tôi tắm xong rồi thì xuống"
"Tôi biết rồi"
Khải Phong đi vào phòng tắm. Hương sữa tắm của cô vẫn còn đọng lại, toả hương quanh phòng, khiến anh thấy dễ chịu vô cùng. Mùi hương nhẹ nhàng, ngòn ngọt khiến người ta chỉ muốn ngửi mãi không thôi.
Khải Phong nắm tay cô mà đi xuống, cô thấy anh làn vậy cũng có chút bất ngờ
"Anh làm gì vậy?"
"Cô không cần biết, cứ làm theo tôi. Nhớ không được để mẹ biết tôi và cô là đang giả vờ"
Cô nghe vậy cũng chỉ ậm ừ, dù sao cô cũng không muốn mẹ buồn vì chuyện này. Sợ rằng cũng vì chuyện này mà mẹ sẽ ở đây lâu hơn. Như thế thì cô phải ngủ ở sofa mãi sao?
Xuống nhà bà Anh Kim thấy cô và anh tay trong tay như vậy lại thấy có chút vui mừng.
Khải Phong nho nhã mà kéo ghế cho cô. Thấy vậy bà lại càng vui hơn. Tuy hai đứa chưa thân thiết là mấy nhưng bà tin rằng 'lửa gần rơm lấu ngày cũng bén' không ngờ hai đứa lạ 'bén' nhanh như vậy. Con trai bà, bà hiểu nó trước nay chưa từng hạnh mình kéo ghế cho ai cả trừ khi đó là những người nó cực kì quý trọng.
"Con mời mẹ dùng bữa ạ...mời anh"
"Con cứ dùng bữa tự nhiên" bà niềm nở mà nói
"Dạ"
"À mà, mẹ thấy hai đứa cũng nên lên kế hoạch sinh con dần đi là vừa, bạn mẹ ai cũng có cháu hết rồi mình mẹ là chưa có thôi" vừa nói gương mặt bà có chút buồn. Thật ra nhìn người khác có cháu bồng cháu bế, còn bà thì có mỗi thằng con trai này ngày ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, chẳng lo gì chuyện vợ con
"Con thì sao cũng được vấn đề nằm ở Tuyết Nhi thôi"
"Tuyết Nhi con thấy sao?"
"Dạ...con thấy mình vẫn còn nhỏ, vả lại con còn chưa thi tốt nghiệp xong nên..."
"Nhỏ gì nữa con, mẹ thấy con bây giờ là sinh được rồi. Còn vài hôm nữa con thi rồi, tình từ giờ đi là vừa"
"Nhưng mà con sợ như thế thì đi học đại học sẽ không tiện đâu ạ"
"Gia đình ta có công ty, con đây cần học gì nhiều, tốt nghiệp xong con có thể qua công tu thủ việc luôn cũng được mà"
Thấy mẹ nói vậy cô cũng chẳng biết nói gì thêm thôi thì cứ dạ vâng rồi có gì tính sau vậy.
"Hôm nay con chưa ôn bài được nhiều, con xin phép mẹ lên phòng trước"
"Được rồi, con uống hết cốc sữa này đi rồi lên"
"Dạ"
"Dạo này con bé phải học nhiều con ở nhà chú ý đến con bé một tí" bà cẩn thận dặn dò Khải Phong
"Vợ con, con chăm mẹ không phải lo đâu"
"Nhớ câu nói của mình đấy, Tuyết Nhi là cô gái tốt đừng để nó buồn. Rồi mai kia hối hận không kịp"
Hối hận vì cô ta á đối với anh đó là điều phi lí, ngoài kia bao nhiêu người nguyện chết vì anh mà anh phải hối hận cô ta sao?
.....
Anh mệt mỏi từ thư phong quay về, bây giờ cũng gần 12 rưỡi đêm rồi vậy mà cô vẫn ngồi đó học bài, đúng là con sâu chăm chỉ.
"Tắt đèn đi ngủ" Khải Phong lạnh nhạy lên tiếng
"Anh chờ chút tôi làm nốt bài này sắp xong rồi"
"Tôi không có khái niệm chờ"
"Tôi tắt là được chứ gì"
Cô dọn dẹp sách vở, tắt đèn, đang đi ra ghế sofa để ngủ thì đột nhiên anh kéo cô lại mà hôn ngấu nghiến. Anh mạnh bạo, ngang tàn đến lạ, cứ thế anh đêyr cô lên giường, anh cắn lấy môi cô khiến cánh môi trái tim đầy mùi máu. Nhưng Khải Phong đâu chịu dừng lại anh vẫn hôn cô thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, bàn tay sờ soạng lung tung.
Cô thấy anh như vậy liền đẩy anh ra, càng đẩy anh lại càng ghì chặt lấy cô, khiến cô có chút khó thở. Tuyết Nhi bất mãn nhưng chẳng thể làm gì tay anh cứ thế mà luồn vào trong áo sờ nắn đôi gò bồng trắng trẻo của cô. Một bên nhào nặn đủ hình thù, một bên anh ngậm lấy mà cắи ʍút̼ Tuyết Nhi khẽ kêu "ưm". Thấy bản thân tự kêu lên tiếng ghê tởm như vậy khiến cô lại cảm thấy chê ghét.
Bây giờ phải làm gì để anh dừng lại đây. Hai tay của cô đã bị anh giữ chặt, chân cũng vậy khiến cô càng thêm bất lực. Nước mắt cứ thế mà chảy ra, ướt đẫm cả khuôn mặt khả ái kia.
Anh thấy vậy cũng dừng lại nằm sang bên cạnh ôm cô vào lòng mà chẳng nói lời nào. Trước giờ chẳng phải cô là loại đàn bà chắc nết sao? Mới có như vậy đã sợ rồi.
"Anh làm cái gì vậy?" Cô bất mãn mà liên tiếng
"Không phải tôi nói là mỗi ngày cô đều phải liên tục hôn tôi trong vòng 1 tháng sao? Nay cô không tự giác tôi phải phạt thôi"
Cô cũng chẳng thèm đôi co nhiều liền hất tay anh ra khỏi người mình. Anh nhanh tay mà kéo cô trở lại
"Tối nay ngủ ở đây với tôi"
"Tôi không ngủ với anh"
"Một là đi ngủ hai là cả đêm không ngủ với tôi cô chọn đi"
"Anh là đang ép người quá đáng"
"Tôi cho cô lựa chọn chứ đâu có ép"
"Được rồi tôi ngủ" cô chưa bao giờ cãi thắng người đàn ông này, mồm mép anh ta cũng quá sắc bén rồi
Cô đành nằm im cho anh ôm cả đêm vậy
Lâu lắm rồi anh mới có giấc ngủ ngon như vậy, nếu bình thường mà anh muốn có một giấc ngủ như vậy thì chỉ có uống thuốc mới giúp được anh thôi.