Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Và Ác Quỷ

Chương 3-2: Part 2 : Ngôi Nhà Chung “The Satan”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Akira cho cậu miễn Show chiều để cậu có thể thu dọn hành lý đến định cư dài hạn ở căn nhà của The Satan. Cả band ở chung ở đây, kể cả Arashi, người đã có vợ. Họ ở cùng như thế để tiện chạy Show, họ rất bận rộn, Arashi mới lấy vợ nhưng anh ta cũng không có nhiều thời gian để ở cùng cô ấy. Anh ta dường như rất ít về nhà và cô ấy cũng vậy. Vợ của Arashi vốn là một diễn viên không quá nổi tiếng, nhưng từ lúc cô cặp kè và kết hôn với Bassist của The Satan thì mọi chuyện trở nên thuận tiện. Sự nghiệp của cô cũng lên vù vù theo những tấm ảnh thân mật của 2 người khi họ đi ngoài phố!

Ôi dào…thế giới giải trí là thế đấy. Naoki chạy về nhà trọ, viết một mảnh giấy để lại cho Hide rồi ba chân bốn cẳng mang vác đồ đạc tới địa chỉ được cho. Akira dặn cậu khi đến phải đi phương tiện công cộng và đi bộ vào để tránh sự chú ý. Akira đưa cậu chìa khóa của anh, nói cậu cứ mang hành lý để vào trong nhà rồi đi tiếp tới địa chỉ mà nhóm đang chạy Show ở đấy. Từ 7h đến 10h30 là thời gian chụp ảnh cho bìa tạp chí. Akira đã xếp lịch sít đến nỗi có nhiêu đó thời gian mà chạy đến 2 cái Studio!

“Xin lỗi, cậu không thể vào đây được”

Một nhân viên của Studio cản cậu lại khi cậu định vào phòng chụp ảnh.

“Tôi là Manager của The Satan!”

Cậu kêu lên khi bị chặn lại, cậu cần đưa vài thứ vào trong đó. Ren đã nhờ cậu mang giúp anh ta cái vòng đeo tay để trên cái bàn điện thoại tại nhà và cậu phải tức tốc đến đây vì nó. Cô nhân viên nọ ngó ngang nhìn cậu, cô ta còn cao hơn cả cậu vì đôi guốc tới 7 phân. Nhìn bộ dạng bình thường của cậu không ai tin là đúng, chưa kể vóc dáng cây tre và gương mặt non choẹt nai vàng.

“Cậu? Manager?”

“Phải, tôi đây, tôi cần vào đấy!”

Cậu nói mà chân đứng không yên, e rằng vào trễ sẽ có chuyện.

“Xin lỗi, không được đâu, cậu có gì chứng minh không?”

Cô ta kì kèo. Cậu đang không biết làm sao thì có một số điện thoại lạ hoắc gọi đến.

“Alo!”

“Cậu chết ở chỗ nào vậy? Sao chưa mang nó đến!”

“Tôi đang kẹt, tôi không vào được”

“Đưa điện thoại cho người ta”

Naoki đưa cái điện thoại qua và cậu được vào ngay tắt lự.

Bước vào trong, Naoki thấy lóa cả mắt vì ánh sáng. Các thành viên khác đang chụp riêng phần ảnh của họ. Ren vẫn chưa chịu đứng lên khỏi cái ghế để chụp nên phần chụp cả band đành hoãn lại. Khi Naoki bước vào, tất cả quay lại nhìn cậu như cậu là sinh vật trên trời rơi xuống. Trông cậu quá ngố để làm một quản lý, và cậu không hề trang điểm khi bước vào đây.

“Cái vòng của anh đây”

“Cám ơn”

Ren đáp lại một cách cộc cằn, giật ngay lấy nó đeo lên tay trong lúc các chuyên viên trang điểm đang biến hóa gương mặt của anh ta. Nét chì kẻ mắt thật đậm tạo cho mắt Ren thêm sâu hút, đánh phấn là phần không thể thiếu, lên hình thì đẹp chứ ở đây thấy cái mặt trắng toát như tượng. Ren có vẻ không thích đánh phấn cho lắm nên anh ta cứ xoay đầu mãi. Nhưng cuối cùng, vì sự nghiệp chung đành phải ngồi yên. Họ buộc tóc Ren lên, bính thành nhiều bính sát da đầu, đeo vào tai anh ta cặp bông thánh giá, đeo vào mắt Ren kính áp tròng vân hoa khiến cho con mắt anh ta nổi vân cả lên.

Trang điểm xong, nhìn khác đi so với bình thường.

“Ren, đến phiên cậu đấy, lên được chưa?”

“Biết rồi!”

Ren đáp lại, anh ta đứng bật khỏi cái ghế và bước vào vị trí để tạo dáng.

Các thành viên khác của The Satan cũng ngồi ngay trong phòng đấy thôi và ngồi trên những cái ghế quanh đó. Nãy giờ lo quan sát Ren, cậu không để ý đến họ. Bây giờ nhìn thì thấy họ nổi hẳn lên, đúng là nghệ thuật trang điểm. Mái tóc của Arashi và Akira thì lại vuốt keo hết lên không còn mái nữa và họ chụp chung với nhau với những cây đàn. Valet thì chụp hình ở trần như lúc anh chơi trống, góc chụp hướng xuống, người xem ảnh chỉ sẽ thấy một phần mắt anh qua cái băng trán đang liếc nhìn mình. Trông khá là dữ tợn.

“Oh, xin lỗi”

Valet nói với Naoki khi anh va phải cậu trong lúc bước xuống khỏi cái bục. Dù biết rằng gương mặt hung dữ của anh là do hiệu ứng trang điểm nhưng cậu vẫn thấy run.

“Không có gì”

Cậu cúi chào anh ta và Valet đưa tay vò tóc cậu.

“Mới đến hả? Làm quen công việc chưa?”

Valet bỗng thân thiện một cách dễ thương, vì anh ta ít nói nên cậu cứ nghĩ là khó gần. Suy cho cùng cả cái band này chỉ có tên Ren là khó gần nhất. Ren kì quặc, trái tính và khó chiều. Valet nghĩ rằng Ren đày đọa cậu bé này nên anh mời cậu ngồi. Anh ta nói rằng cậu chưa cần làm gì cả, cứ ngồi đó và quan sát đi cho quen. Nói là đến 10h30 nhưng hậu kết là 11h mới xong. Ngồi trên xe, chắc vì do mệt nên Ren lăn quay ra ngủ. Khuya rồi đường cũng tang tảng vắng nên chỉ mất 15’ là về tới nơi.

“Ren!”

Arashi sấn tới nhéo tai Ren, vừa nhéo anh ta vừa xoắn lại.

“AH!ĐỒ ĐIÊN”

Ren tỉnh dậy ngay lập tức và anh ta thoi vào bụng Arashi!

“Dậy đi vào…ow…lần này tha cho cậu, lần sau thì biết!”

Arashi ôm bụng đi vào. Trên xe bây giờ chỉ còn cậu và Ren. Vì đang mệt nên anh ta cũng không để ý đến cậu, anh ta nhảy khỏi xe, lảo đảo đi vào rồi nằm vật lên cái ghế Salon. Akira vẫy tay kêu cậu lại khi anh xách hành lý của cậu lên, điều này làm cậu ngại quá.

“Tôi sẽ đưa em lên phòng, chỉ còn một cái phòng kế phòng Ren, em chịu khó nhé”

Akira nói và anh cười thông cảm. Cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười rồi đi theo anh lên phòng. Cái dãy hành lang tối om chỉ có đúng 2 cái đèn ở đầu và cuối dãy là nơi có phòng của Ren và cậu. Cái chỗ ấy kín bưng, kín đến mức ban ngày cũng không thấy nắng lọt vào, ánh nắng đã chiếu sáng dãy phòng bên kia mất rồi. Naoki nghĩ thầm như thế khi nhìn qua kết cấu cửa sổ của căn nhà. Căn phòng của Ren còn nằm sâu hơn phòng của cậu và nó tối tới mức mở đèn vẫn không nhìn rõ cái cửa.

“Em đừng để ý, Ren vẫn phải dùng đèn điện thoại để vào phòng đấy”

Ngó bộ mặt ngơ ngác của Naoki, Akira giải thích thêm.

“Nó thích bóng tối, ác quỉ chính hiệu của The Satan đấy. Nó cho rằng có quá nhiều đèn thì nó không sống được dù mỗi lần vào phòng đều phải rọi cái đèn để kiếm cửa. Nó là thế đấy nhưng ở riết rồi thì cũng chỉ có nó mới dám ở cái phòng đấy”

Akira mở cửa phòng cậu rồi bật sáng đèn trong phòng. Nội thất căn phòng khá đơn giản, nó cũng nhỏ, nhỏ hơn cái phòng trọ 2 người của cậu. Nhưng dù sao sống 1 người như vậy là được rồi.

“Bọn anh cũng ở cái phòng to chừng này thôi. Chỉ có phòng tập, sáng tác nhạc thì to hơn một chút”

“Kể cả phòng của Ren?”

Cậu bất giác hỏi, cậu cho rằng Ren chắc phải yêu sách hơn.

“Uh, phòng Ren cũng vậy thôi, chỉ hơn được cái khoảng tối hơn. Mà tối như thế thì bọn anh không cần. Ngày trước ngủ chung 4 đứa 1 phòng to, không thể ở được mới chia đôi. Chia ra 2 đứa một phòng cũng đánh lộn nên cuối cùng DMP cho tách 4 phòng và chuyển về cái nhà này”

Akira nói, anh đang hồi tưởng lại quá khứ.

“Đánh lộn? Bọn anh có vẻ…”

Cậu bỏ lửng cậu nói trong lúc mở tủ xếp lại quần áo, cậu mệt đến muốn díp mắt. Cường độ công việc cũng như hồi trước thôi nên cậu chống chịu được. Có đều hồi trước thì không áp lực tâm lý như bây giờ.

“Bạo lực đúng không? Bọn anh quen rồi”

Naoki không dám trả lời “ừ”, cậu sợ làm phật lòng Akira.

“Thôi em nghỉ ngơi, anh về phòng”

Akira chào tạm biệt cậu và đi ra khỏi phòng. Cậu sắp xếp đồ khá nhanh vì chúng gọn nhẹ. Mãi tận lúc khuya lắm mới nghe thấy tiếng chân của Ren về phòng. Naoki đoán thế vì theo như Akira nói, chẳng ai ở đây cùng cậu ngoại trừ Ren. Cánh cửa căn phòng cuối dãy vang lên kẽo kẹt rồi đóng sầm lại rất nhanh. Naoki nghĩ chắc Ren ngủ đã dưới phòng khách rồi mới lên đây. The Satan có kế hoạch tập luyện cho Live Show nhưng xem ra kế hoạch của họ đã hoàn toàn phá sản. Tiếng bước chân chầm chậm và có vẻ mệt mỏi. Bỗng dưng cậu cảm thấy tội nghiệp cho anh ta, cậu nằm yên và suy nghĩ…sự nổi tiếng cũng có cái giá của nó…

Mới sáng sớm đã nghe thấy những tiếng động ầm ầm dưới lầu.

Naoki leo ra khỏi giường, cậu mở bang cái cửa sổ trong phòng. Chí ít ra phòng cậu cũng có cửa sổ. Cậu thu gọn nhanh đồ đạc, làm vệ sinh cá nhân thật nhanh để đi xuống cho kịp. Tiếng động dưới lầu và tiếng lào xào nói chuyện cho thấy họ đã dậy rồi. Chẳng nhẽ họ dậy rồi còn cậu thì ngủ sao? Nghĩ thầm trong đầu điều ấy là bất lịch sự nên lao nhanh ra ngoài. Cậu chợt sững lại một chút khi đứng trước cửa phòng của Ren. Phòng Ren và cậu ghép với nhau tạo thành cái góc vuông, cửa phòng đâm ra đi xuống một chút là cửa phòng Ren. Quả như cậu nghĩ, cái hành lang này ban ngày cũng chẳng sáng sủa được bao nhiêu hết, nó vẫn tối. Cậu nhìn cánh cửa, tự hỏi không biết Ren đã dậy hay chưa. Mà thôi lo làm gì, nếu Ren dậy rồi thì chỉ thêm khổ mà thôi.

Tiếng động phát ra từ phòng ăn. Thật ra cậu cũng chưa rành sơ đồ căn nhà này, hôm qua bước vào đã tham quan đâu, chỉ nghe tiếng động rồi đi theo mà thôi. Naoki biết đó là phòng ăn vì có cái cửa kính, căn nhà này xem ra cũng tiện nghi thoải mái quá. Trái ngược hoàn toàn với dãy phòng của Ren và cậu, phòng ăn lại có quá nhiều cửa sổ, cửa nhìn ra ngoài lẫn cửa quay vào các phòng khác. Đứng từ ngoài Naoki cũng có thế thấy họ đang làm gì. Đang tính mở cửa bước vào thì cậu bỗng đứng lại.

Cậu nhìn thấy Ren vừa mới bước qua cái bàn trong phòng. Anh ta tiến đến cái bếp để lấy nước sôi, đổ vào cái ly của anh ta. Naoki bước tới cái cửa đứng sát vào để nghe xem họ làm gì, hình như có gì đó không ổn lắm. Cậu thấy Arashi đứng ngay dãy tủ hình chữ L trong bếp và anh ta cầm cái gì đó.

“Phập!”

Một con dao bắn ngang qua phía Ren, cắm ngay vào cái cột sau lưng Ren.

“Muốn ăn dao hả?”

Ren quay lại, cười toe toét một nụ cười đáng sợ. Anh ta tới cái dàn để dao cách đó không xa rồi cầm một lúc 3 con dao gọt trái cây ném thẳng về phía Arashi!Những con dao không trúng người Arashi nhưng lại ghim lên tường theo đúng 3 vị trí định sẵn là 2 tay và chân.

“Đồ tồi!Ném kiểu đó hả?”

Arashi gân cổ hét lên. Anh ta rút 3 con dao đó ném ngược lại phía Ren.

“Phập!Phập!Phập!”

Ren né được, nó cắm thẳng vào cái giỏ trái cây trên nóc tủ lạnh.

“Còn kém lắm”

Ren rút thêm 2 con dao nữa, tổng cộng 5 con dao phóng lại về phía Arashi. Chẳng may cho Ren là có một con dao đi lạc, nó bay về hướng của Valet đang lúi húi chiên trứng ở cái dàn bếp bên kia. Vì tới 4 mạng nên đặt mấy cái bếp ga nấu cho lẹ và hậu quả là con dao cắm vào cái cái trứng chiên của Valet khi nó còn nằm trên chảo. Valet cầm con dao đó lên, quay đầu ném nó lại cho Ren và anh ta chụp được.

“Haha…cám ơn nhé Valet!”

Ren chụp lấy nó ngay cán và tiếp tục cái trò chơi dễ chết đó với Arashi!Chiến trường tưởng như chỉ có Arashi và Ren tham gia, cuối cùng những con dao đi lạc làm Valet nổi nóng. Anh rút thẳng những con dao cắm vào đồ ăn của mình ném về phía cả 2 đứa. Trận địa dao bay làm Naoki không dám bước vào, cậu sợ chẳng nhỡ nó không cắm đúng hướng lại cắm vào trán cậu thì toi. Naoki đứng yên ở đó cho tới lúc Akira rờ rẫm đi xuống. Gọi là rờ rẫm vì anh ta mắt nhắm mắt mở có nhìn thấy gì đâu.

“Cạch!Phập!!”

Akira tông thẳng vào và lãnh ngay một dao cắm ngay trên cái tường phía trên cái cửa. Nó làm anh tỉnh ngủ ngay lập tức. Nhìn quanh một lúc, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh gào lên.

“Đồ chết tiệt, có dừng lại không!”

“Từ từ coi!”

Arashi đáp lại, ném toàn bộ số dao lại cho Ren, và khi nó cắm vào những quả táo trong cái giỏ trái cây, Ren rút ra để nó trở lại vào dàn để dao rồi quay lại với bộ mặt tỉnh như ruồi.

“Thật không ngờ Valet, cậu cũng tham gia cái trò này à!”

Akira nói một cách bực bội vì sáng sớm đã phải ăn dao.

“Nếu nó cắm vào mặt tôi thì sao”

“Thì anh toi chứ sao, bản lĩnh ở chỗ anh né được nó kìa”

Ren lè lưỡi trêu ghẹo và kết quả là một dàn dao phay bay tới tấp về phía Ren.

“Đấy!Anh bảo anh không chơi mà”

“Tôi không nói là tôi sẽ không ném cậu!”

Akira khẳng định.

“Thôi thôi, ăn sáng đi còn đi làm”

Valet vỗ tay kêu gọi sự chú ý. Cả bọn quay sang nhìn anh ta rồi nhún vai ngồi xuống, đến tận lúc này họ mới nhận ra sự có mặt của Naoki trong căn nhà này. Người săm soi cậu nhất là Ren chứ không phải ai khác, anh ta nhìn cậu mãi cứ như lần đầu nhìn thấy cậu. Cái đống trứng chiên khi nãy Valet làm đã thành nát bấy, nó chẳng ra hình thù cái trứng chiên nữa!Những tách cà phê được pha vội và Akira cố gắng hết sức để quản lý mới chưa phải đυ.ng đến cái móng tay.

Naoki ngồi đối diện Ren qua cái bàn, anh ta cứ ăn và nhìn cậu mãi.

Nhận thấy cái nhìn của Ren, Naoki né tránh, cứ cầm ly cà phê mà ngắm nghía nó.

“Hình như tôi gặp cậu ở đâu thì phải?”

Hôm nay Ren mới có dịp quan sát quản lý mới của mình và anh bỗng nhận thấy một nét gì đó rất quen thuộc. Cái hôm thi ở DMP, gương mặt của Naoki có phủ một lớp trang điểm nên nhìn không thấy gì. Ren gặm cái bánh mì kẹp mứt dâu, nhâm nhi cà phê và tự hỏi bản thân xem anh đã gặp cái cậu này chưa. Anh không nhớ rõ cậu là ai, gặp ở đâu, là cái gì…anh có quá nhiều người để nhớ và việc nhớ một ai đó là hơi bị kì tích.

“Pub Century”

3 cái miệng còn lại đồng loạt há ra và nó mách bảo cho anh biết một manh mối mới.

Pub Century? Cái chỗ mà ngày ấy cả bọn hay đến để phá banh nó à!Không đúng, anh phá banh nó mới đúng chứ không phải cả đám. Pub Century thì có gì liên quan đến đây? Có gì đặc biệt ở đó à? Ren chép miệng, nhướng mày trong lúc vẫn đưa một cái nhìn đầy “quan tâm” vì phía Naoki.

“Cậu làm ở Pub Century à?”

“Không…”

Naoki nuốt nước bọt ở miệng, mọi chuyện cứ như trong mơ, khi cậu ngồi đây, cùng ăn sáng với The Satan và thậm chí ở cùng họ. Qua một đêm, dường như mọi thứ tan biến đi cùng cơn mệt mỏi, cùng những giấc ngủ sâu để rồi sáng mai nó trôi vào dĩ vãng. Đối với Ren, cậu chẳng còn để ý chuyện hôm qua nữa.

“…tôi biểu chơi Guitar thuê, ai cần thì tôi chơi cho họ”

“ồ…”

Arashi tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tại sao cậu lại làm thuê?”

Anh ta hỏi cậu, đang gọt dở quả táo đầy những vết dao găm vào.

“Mục tiêu cao nhất của tôi là DMP, tôi không thể chơi cho bất kì band nào”

“Ra thế, vậy tại sao em muốn vào DMP?”

Valet đưa ánh mắt về phía cậu.

“Uhm…”

Cậu ấp úng, không thể nói với họ cậu đến đây vì họ được.

“Vậy rút cuộc cậu có diễn ở Century à?”

Ren chen vào, phá ngang câu chuyện của cậu và Valet.

“Uhm…”

Và cậu gật đầu.

“Ok!Tôi lên phòng trước”

Ren đứng lên vươn vai rồi chầm chậm ra khỏi phòng ăn.

“Này quản lý”

Anh ta quay lại, ngoắc cậu lại. Naoki vội đứng lên chạy tới xem anh ta cần gì, đó là trách nhiệm của cậu.

“…dọn dùm nhá”

Ren nháy mắt với cậu rồi chợt cúi xuống véo má Naoki. Hành động này làm cậu đỏ lựng cả mặt, khi cậu quay lại, cậu thấy các thành viên khác tròn mắt nhìn cậu và họ cười phá lên.

“Cẩn thận, đừng bị nó dụ đấy”

Valet lên tiếng khi 3 người họ cũng lục tục đứng lên dọn chén đĩa.

“Hey!Hôm nay ai rửa chén?”

Arashi chợt kêu lên khi họ bỏ hết đống chén đĩa vào bồn rửa. Cả 3 nhìn nhau và họ cùng hét toáng lên.

“Thằng Ren!Đồ láo toét!Nó chuồn mất rồi”

“Tất cả là tại cậu, hôm qua cậu trực rồi sao không nhắc để tôi còn túm nó lại”

Akira bực bội lên tiếng, anh chàng này có vẻ rất hay cau có.

“Ai mà biết đâu, tôi tưởng hôm nay tới Arashi chứ”

Valet đáp lại, đứng chống nạnh cạnh đống chén đĩa.

“Cái gì em chứ, em đã rửa 2 buổi ngày hôm trước rồi”

“Đó là trách nhiệm của em mà, bây giờ ai rửa đây”

Akira xua tay và quay lại chỉ vào đống chén đĩa. Ba người họ còn mãi đứng cãi nhau, cuối cùng không ai chịu rửa chén cả. Naoki nhìn họ và cậu thấy rất buồn cười. Tất cả lớn cả rồi mà cứ như trẻ con, Valet và Akira năm nay đã 36, Arashi nhỏ hơn thì 34, Ren là người nhỏ tuổi nhất nhóm và cũng là đứa láo toét nhất. Đó là theo lời bọn họ đã nói trong lúc cãi nhau.

“Các anh để em rửa cho”

Naoki rụt rè đề nghị, cậu che miệng cười. Bọn họ quay lại nhìn cậu rồi đồng ý để đó cho cậu rửa. Cậu thấy họ bận rộn, có vẻ sắp phải đi nên trách nhiệm thuộc về cậu thôi. Cuối cùng thì cậu cũng phải rửa tất, Naoki đổ nước rửa chén ra rồi chà từng cái chén, cái đĩa. Cậu cẩn thận rửa kĩ từng cái, 5 người ăn và dụng cụ nấu bếp, chưa kể những cái ly cà phê làm cậu tốn bộn thời gian. Khi cậu chuẩn bị xả nước rửa thì một bàn tay thò vào bồn rửa. Naoki ngước lên và cậu thấy Akira.

“Để tôi phụ cho”

Akira nói, anh vặn nước rửa phụ cậu. Kể ra thì cũng hay, trong lúc cậu chà những cái chén thì Akira lên phòng và đã thay xong quần áo. Những tay chơi Rock thích áo nỉ bóng nhỉ? Nhìn nó có vẻ hơi côn đồ nhưng vẻ đen bóng của cái áo cũng làm người mặc thêm hấp dẫn. Akira buộc gọn tóc thành một túm nhỏ như cái đuôi gà, nhìn kĩ mới thấy anh ta cũng đeo bông, một cặp bông chuôi nhỏ chứ không phải kiểu bông dài của Ren hay bông khoen tròn của Arashi.

“Lẽ ra hôm nay đến Ren trực, có lỗi với em quá”

“Không đâu, em làm cũng được mà…mấy anh có vẻ bận nhỉ?”

Họ cùng rửa với nhau, khung cảnh thật êm đềm.

“Màn dao bay sáng nay có làm em sợ không?”

Akira chợt hỏi thăm cậu. Từ lúc cậu bước chân vào nhóm, chỉ có Akira là quan tâm đến cậu nhất. Sự quan tâm đến từ Ren và Akira nhưng kiểu quan tâm của Ren thì cậu không cần. Arashi và Valet sau những bước làm quen ban đầu thì cũng coi cậu như những Manager khác, họ không để ý nhiều lắm. Akira đã làm cậu cảm thấy thoải mái hơn với cuộc sống trong căn nhà chung của The Satan.

“Uhm…em bắt đầu quen rồi, cũng không sợ lắm”

“Haha…em phải quen đi mới sống ở đây được. Sáng nào cũng phải có cái gì đó để chơi thì tụi nó mới sống nổi. Ý tôi là thằng Arashi và thằng Ren ấy, bọn nó mà sáp vào thì ôi thôi…”

“Ren có vẻ thân với Arashi và ghét anh nhỉ?”

Naoki bất chợt phát biểu ý kiến của mình và cậu nhận được một ánh nhìn không lời từ phía Akira.

“Em không có ý gì đâu…”

Cậu phân bua và Akira bỗng mỉm cười.

“Đúng đấy, Ren có vẻ coi trọng Valet, thích thằng Arashi và chuyên gây sự với tôi. Nhưng không phải nó không gây sự với 2 đứa kia đâu. Mái tóc của Ren và Arashi như bây giờ là vì tụi nó cắt tóc nhau đấy. Cách đây khoảng 3 năm, trong cái lần chụp ảnh Poster – những cái trong phòng ở DMP ấy, Ren và Arashi đã đánh nhau ra trò”

Akira kể chuyện, anh ta vừa cười vừa nói, kí ức lúc nào cũng khiến người ta thấy vui vì nó là chuyện đã qua.

“Cắt tóc ư? Hèn gì em thấy phong cách có khác đi”

“Uh, Ren õng ẹo khi chụp hình. Em biết rồi đó, chỉ cần cậu ta phật ý cái gì thì nhất định không chịu làm. Hôm đó bọn anh bể kế hoạch tùm lum. Ngay tại Studio đã xảy ra trận ẩu đả, Ren chụp được cây kéo không biết ở đâu ra rồi xén thẳng tóc Arashi. Cậu chàng cũng đâu vừa, túm đầu Ren đập xuống đất rồi cắt tóc Ren nham nhở. Cái đầu của cả hai coi như tiêu, thành ra hôm đó phải trang điểm như vừa đánh lộn xong, máu me trét đầy mặt để che đi khuyết điểm mái tóc bị hỏng”

“Thế…không ai cản sao?”

Nhận được câu hỏi, Akira mỉm cười nhìn cậu, cậu bé thật ngây thơ!

“Cản chứ, không cản thì chết, nhưng cản sau khi bọn nó đã xử nhau xong. Một là cản trước, hai là cản sau, bay vào giữa chừng là có nước vào bệnh viện hết như cái hôm quảng cáo tên tuổi The Satan lần đầu đấy. Cái buổi ấy đã thành công rực rỡ trên mấy cái đĩa vì họ đã xóa hết cả khúc sau còn gì. Chiến tích nhiều lắm, nếu em còn làm quản lý ở đây thì từ từ em sẽ được nghe thôi. Hoặc em sẽ tự nghiệm ra kinh nghiệm đau thương và biết đâu sau này em cũng sẽ tham gia vào cái trò ấy để xả Stress”

“Haha…anh hài hước thật”

Akira và Naoki đùa với nhau, cậu đến đây đã mang cho The Satan một luồng không khí mới. Akira mơ hồ cảm thấy điều ấy khi anh trò chuyện và hướng dẫn cậu bé này trong công việc. Naoki trông giống như bọn họ ngày trước, chống đối đến cùng để được cái gì đó và để bảo vệ mơ ước của mình. Nhìn cậu bé, anh cảm giác bình yên và đôi lúc lãng mạn vì nhớ lại những kí ức cũ…

Phía bên ngoài căn phòng ấy, có một chàng trai đang đứng dựa lưng vào tường cạnh lối vào phòng. Chàng ta kẹp một đống kẹp trên đầu để giữ cho cái mái đừng bị rũ xuống mặt. Ren vân vê chiếc bông thánh giá trên tai mình rồi chợt huýt sáo một giai điệu bâng quơ nào đó. Anh nhìn vào căn phòng nơi có hai người đang đứng và bất chợt nhíu mày lại…ai cũng cảm thấy có gì đó bất thường sắp diễn ra…
« Chương TrướcChương Tiếp »