Chương 64

Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh sáng êm dịu, hai người nằm trên giường yên lặng ôm nhau. Không khí đặc biệt trong trẻo lại tốt đẹp.

Nhưng mà, trạng thái trong lành tươi mát này cũng không liên tục được bao lâu.

Vài giây qua đi, Hứa Tư Ý liền cảm thấy cằm mình bị hai ngón tay sạch sẽ thon dài nâng lên. Lưng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi, tim đập như đánh trống, mơ mơ màng màng mà nâng mắt lên.

Một gương mặt tuấn tú quen thuộc cúi xuống, ghé sát lại gần cô.

Cố Giang hôn lên môi cô.

Môi anh và cô dán cùng một chỗ, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, chui vào, thế như chẻ tre mà công thành đoạt đất, dây dưa với đầu lưỡi mềm mại e lệ của cô, hung hăng, bá đạo lại lộ ra chút mãnh liệt. Giống như người chết đuối vớ được một cọc rơm rạ, lại giống như lữ khách lạc đường trên sa mạc tìm thấy nguồn nước ở ốc đảo.

Bắt được, liền không có khả năng buông tha.

Nội tâm Cố Giang là một người vô cùng lý trí, trước khi làm chuyện gì, trong lòng anh đều đã tính kế đầy đủ, không ở bất kỳ chuyện vô vị nào lãng phí thời gian và sức lực của mình. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thời kỳ dậy thì mê mang phản nghịch nhất, anh vẫn luôn tinh tường biết chính mình muốn cái gì, không muốn cái gì.

Thời trung học, cho dù là cùng trường hay khác trường, nữ sinh thích anh đều có rất nhiều. Ở cái thời kỳ dậy thì tràn đầy xao động đó, loại hình đại lão giáo bá bộ dáng đẹp trai thành tích tốt giống Cố Giang, không nghi ngờ gì chính là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ xinh đẹp.

Nữ sinh theo đuổi anh, có loại thanh thuần, ví dụ như những học sinh cuối cấp của chính Thất trung, hỏi chuyện thảo luận học tập; cũng có loại phóng khoáng, ví dụ như những tomboy ở trường khác, viết thư tình đưa đến phòng.

La Văn Lãng cũng thơm lây từ Cố Giang, đào hoa cũng theo đó mà tăng lên, hôm nay dắt dắt tay với ban hoa, ngày mai lại cùng cấp hoa ăn ăn cơm, con gái bên người chưa bao giờ hết.

La Văn lãng đã từng trên ghẹo Cố Giang, nói phóng tầm mắt ra toàn bộ Yến thành, đại ca trường nào mà không phong lưu vô số mỹ nữ bên người, chỉ riêng đại lão anh không có chút dáng vẻ nào của đại lão cả, thanh tâm quả dục, mẹ nó giống như một kẻ ăn chay niệm phật vậy. Thậm chí có lần còn hoài nghi định hướng tính dục của anh có vấn đề, hoặc là có bệnh kín gì đó.

Cố Giang vẫn luôn mặc kệ La Văn Lãng, vẫn như cũ coi những nữ sinh theo đuổi mình như không khí.

Những nữ sinh hoặc xinh đẹp hoặc thanh nhã này, anh đều cảm thấy không thú vị, vì vậy tự nhiên mà đưa vào phạm trù ”Không muốn”. Chỉ cần là thứ mà Cố Giang không muốn, anh cũng liền không có chút hứng thú muốn chạm vào.

Cho đến nay Hứa Tư Ý là một ngoại lệ duy nhất.

Cô gái nhỏ này của anh nhìn qua ngốc ngốc đần đần, trên thực tế tâm tư rất trong sáng, lại vẫn luôn tươi cười ngơ ngác đáng yêu nhìn anh, Cố Giang nhìn thấy cô lần thứ hai, liền thuận tiên đưa cô vào phạm trù ”Muốn”. Mỗi khi nhìn thấy, mỗi khi nhớ đến, khát vọng của anh đối với cô giống như một ngọn lửa đốt trong lòng, càng ngày càng nghiêm trọng, càng áp lực kiềm chế, càng kề cận không thể không chế được.

Cố Giang hơi nhíu mày, hung hăng cắn cánh môi hơi sưng đỏ của cô.

Là của anh.

Cô nàng trong lòng ăn đau, ô ô mà kêu rên một tiếng, giống như bị dọa sợ, nâng lên hai bàn tay nhỏ mềm đẩy đẩy anh.

Một bàn tay Cố Giang liền bắt lấy hai cổ tay mảnh khảnh kia, khép lại, kéo lên cao, giữ ở đỉnh đầu cô. Hôn càng sâu càng nặng hơn.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều là của anh. Của một mình anh.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này kết thúc.

Cố Giang nhắm hai mắt kề sát cô, hai má nhẹ nhàng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nóng bỏng của cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, giống như lẩm bẩm mà nói, ”Tiểu 41 của tôi, tiểu bảo bối của tôi.”

”...” Hô hấp Hứa Tư Ý bất ổn, lờ mờ mà giương mắt, hai mắt to mênh mông sương mù, che một tầng hơi nước.

Vốn là vừa mới vào thu, mùa hạ nóng bức còn chưa hết, hai người giống như trẻ sinh đôi mà ôm nhau chặt chẽ, lại càng nóng hơn.

Cô bị anh làm cho toàn thân như thiêu như đốt, giống như bị tăng huyết áp, thử thăm dò giật giật người, giống như muốn kéo dãn khoảng cách với anh, nhỏ giọng ấp úng, ”Đừng ôm chặt như vậy, có chút… Nóng.”

Mới vừa dãn ra chút khoảng cách, cánh tay dài của đại thiếu gia chụp tới, lại kéo cô về ôm chặt trong lòng.

”Tôi cho phép em trốn tránh sao?” Đôi môi mỏng nhạt của anh đặt trên vành tai cô, giọng điệu vĩnh viễn thong thả không nhanh không chậm, nhưng tiếng nói lại vô cùng thấp khàn, mang theo chút nguy hiểm không tên.

Trái tim Hứa Tư Ý bùm bùm nhảy, con mắt chớp chớp, khô cằn mà nuốt nước miếng. Không lên tiếng.

Môi Cố Giang dao động, đi tới gò má non mịn đỏ ửng của cô, như có như không mà vuốt ve, thâm trầm, ái muội lại vô cùng thân mật, ”Hửm?”

”...”

Anh có thể đừng trên chọc nữa được không…

Duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, không thể trực tiếp một chút được sao?

Mây hồng trên hai má Hứa Tư Ý càng ngày càng đậm, xấu hổ đến mức sắp bốc khói. Đang lúc hoảng hốt cảm thấy lúc này mình giống như một con cá mặn nhỏ biết rõ sẽ bị mang lên bàn ăn, mà người muốn ăn luôn cô không những không cho cô một phát thống khoái, lại còn cầm đuổi nhỏ của cô giơ trên không trung, lắc tới lắc lui.

Trời ơi, cô khẩn trương đến mức sắp ngất đi rồi, đại lão ngài có thể làm người tốt được không T T...

Trong lúc miên man suy nghĩ trong đầu, Cố Giang lại có động tác.

Hứa Tư Ý nâng mắt, chỉ thấy hai tay Cố đại thiếu buông lỏng cô ra, đứng thẳng dậy, hai tay vắt chéo nắm lấy vạt áo phông, giơ cánh tay lên cởϊ áσ ra. Tiện tay liền vứt lên sàn nhà.

Lộ ra thân thể vân da rõ ràng, đường cong xinh đẹp như một con tuấn mã.

Có lẽ gần đây ra ngoài quá nhiều lần, màu da Cố Giang hơi thâm hơn so với màu trắng trong quá khứ, nhưng lại không đen chút nào, thâm đến vô cùng khỏe mạnh. Cơ ngực, cơ bụng, nhân ngư tuyến, còn có hình xăm hắc ưng quen thuộc.

Dã tính muốn chết.

”....” Cho dù đã xem qua không biết bao nhiêu lần, chợt nhìn lên, Hứa Tư Ý vẫn lại bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Thuần túy là động tác theo bản năng, cô yên lặng giơ tay bịt mũi, sợ chảy máu mũi, ánh mắt bay loạn nhìn về hướng khác.

Nhìn cửa sổ, nhìn tủ quần áo, nhìn tủ đầu giường, chỉ không dám nhìn anh.

Sau đó liền bị một bàn tay to nắm lấy cằm, bẻ trở lại.

Đôi chân dài của Cố Giang quỳ trên giường, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống cô, nhẹ nhàng nhíu mày: ”Cô gái, nhìn chỗ nào vậy.”

Hứa Tư Ý bất ngờ không kịp phòng ngự mà chống lại đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, môi ngập ngừng, nói không nên lời. Hai tay vô thức siết chặt ống tay áo ngủ của mình.

”Trong phòng này có thứ gì đẹp mắt hơn cả tôi sao?”

”...” (⊙o⊙).

Cố Giang ghé sát gần cô, thấp giọng nói :”Từ giờ trở đi, chỉ cho phép nhìn tôi.”

”...” Lão nhân gia ngài còn có thể tự kỷ hơn chút nữa được không?

Có phải không thấy được cô chảy máu mũi một lần thì không cam lòng đúng không?

Nội tâm Hứa Tư Ý rầm rầm rầm mà rơi xuống một đống màn đạn, nhưng nội tâm OS(*) thì OS, cho cô mười cái tim gấu mật hổ cô cũng không dám biểu lộ chút bất kính nào trước mặt vị đại lão Smart này.

(*)độc thoại nội tâm

Vậy thì xem đi. Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, dáng người này không đi làm người mẫu đúng là đáng tiếc, xem một chút cũng không thiệt thòi gì…

Hứa Tư Ý mơ mơ màng màng mà suy nghĩ, sau đó liền ngoan ngoãn nhìn người đàn ông trần thân trên trước mặt, yên tĩnh như gà.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau khoảng chừng 10 giây.

Sau một lúc lâu, Cố Giang cong ngón trỏ vuốt xuôi khuôn mặt cô, giọng nói nhàn nhạt, ”Nhìn rõ chưa?”

Hả?

Hứa Tư Ý có chút mờ mịt mà nhíu mày, hỏi: ”Nhìn rõ cái gì?”

Cố Giang nhìn chằm chằm cô, yên lặng vài giây, trả lời: ”Nhìn rõ người mà em tương lai sẽ giao phó cả đời, sẽ chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, cho dù tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời không bỏ.”

”...” Cô đột nhiên ngẩn ra.

Cố Giang duỗi tay cầm lấy tay cô, năm ngón tay khép lại, nắm chặt, ánh mắt cho dù nửa giây cũng không rời khỏi mặt cô. Bỗng nhiên, anh cong cong môi nở nụ cười, không chút để ý nói: ” Hứa Tư Ý, tôi tên là Cố Giang, người ở Yến thành, nghề nghiệp là kiến trúc sư. Ba năm trước tôi sáng lập phòng làm việc thiết kế kiến trúc ‘Forone’ đầu tiên của mình, trước mắt thì tình hình phát triển của phòng làm việc rất tốt, lợi nhuận khả quan, đồng thời tôi cũng là người thừa kế đệ nhất của tập đoàn Cố thị. Năng lực cá nhân rất tốt, điều kiện gia đình cũng tốt. Mặt khác, tam quan của tôi bình thường, không có bất kỳ ham mê xấu nào, ngoại trừ em, tình sử là 0, không có bất cứ quan hệ nam nữ lung tung rối loạn nào.

Nghe xong lời nay, biểu cảm của Hứa Tư Ý lại biến thành (⊙_⊙), ngơ ngác.

”Nhưng tôi cũng có rất nhiều khuyết điểm.” Cố Giang rũ mắt, tiếng nói hơi thấp, nắm lấy tay nhỏ của cô gái đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn, sau đó mới tiếp tục nói: ”Lúc còn học đại học tôi là một kẻ du côn, hút thuốc trốn học đánh nhau vào cục cảnh sát, chuyện vô liêm sỉ gì tôi cũng đã từng trải qua. Quan hệ giữa tôi và cha mẹ rất tồi tệ, tồi tệ đến mức tôi không có ý định sẽ sửa lại, tính cách tôi rất cố chấp, cố chấp, chỉ cần là chuyện mà mình đã nhận định, ông trời có đến đây cũng không thể thay đổi được. Tính tình của tôi rất không tốt, nếu có người xâm phạm tới điểm mấu chốt và nguyên tắc của tôi, bản thân tôi cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Trong lòng tôi không hề thiện lương, cũng không ấm áp, Pháp tắc duy nhất trong thế giới của tôi chỉ có bản thân tôi, và Hứa Tư Ý em.”

”...”

”Tiểu 41, em hãy nhìn tôi cho rõ, tôi chính là một người nhưuvậy. Không dịu dàng, không săn sóc, không thú vị, không hài hước, không có cách nào tùy lúc liền có thể làm em vui vẻ như được tắm trong gió xuân.” Cố Giang bình tĩnh nhìn vào mắt cô, miễng cưỡng mà nở nụ cười, vẻ mặt vạn năm bất biến cà lơ phất phơ tùy ý, nhưng ánh mắt anh lại đặc biệt chuyên chú nghiêm túc. Anh nói: ”Tôi hỏi em một lần cuối cùng, cũng là cho em cơ hội hối hận cuối cùng — Tôi là người không tốt như vậy, em thật sự đồng ý ở cùng với tôi sao?”

Từ đầu đến cuối, tốc độ nói của anh đều vô cùng bằng phẳng, không chút hoang mang, không nhanh không chậm, giọng nói trầm thấp sạch sẽ gióng như dòng nước chảy qua màn đêm.

... Thình lình xảy ra một bài phát biểu đầy đủ nghi thức như vậy....

Nhận thức về bản thân còn rất rõ ràng....

Không thể không thừa nhận, thật sự là một tình tiết vô cùng Smart khó bề tưởng tượng được.

Nhưng Hứa Tư Ý nghe xong, cái mũi không hiểu sao có chút chua xót. Giống như ma xui quỷ khiến, cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh ở bậc cầu thang phòng học lúc khai giảng năm nhất đại học, chủ tịch hội học sinh của trường học danh giá lại đi muộn, cà lơ phất phơ, bộ dáng học sinh hư giống như đại vai ác kia.

Vận mệnh có đôi khi thật sự kỳ diệu.

Người năm đó ngay cả chào hỏi cô cũng nhất định phải cẩn thận không dám thở mạnh, hiện tại vậy mà lại nằm trên một cái giường với cô, dùng giọng điệu gần như thành kính mà nói ”Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão” – lời kịch kinh điển lãng mạn trong truyện ngôn tình từ xưa.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Cố Giang không nói gì, con mắt đen trầm trầm, an tĩnh chờ cô trả lời. Mặt mày lạnh lùng phá lệ nhu hòa như nước.

Trong khoảng khắc, anh thấy cô gái nhỏ hồng hồng hốc mắt, hít hít cái mũi, ngồi dậy, mở ra hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh. Thân thể nhỏ mềm mãi dính sát lại gần anh.

”Đồng ý.” Giọng nói mềm nhẹ, ngọt ngọt, ngào ngào, mang theo chút ý cười, giống như một tia nắng vẩy vào vực sâu hắc ám, ” Hứa Tư Ý đồng ý ở cùng với Cố Giang, vĩnh viễn sẽ không hối hận.”

Cố Giang nhắm mắt, hai tay thu lại, gắt gao ôm chặt cô. Đầu chôn sâu vào bên cổ cô.

Tay nhỏ mềm mại của cô vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng nói ”Hơn nữa, anh có một câu nói không đúng. Anh sao có thể không tốt được, anh rất rất tốt.”

Thiếu niên của cô là người tốt nhất trên đời.

Cố Giang nghe vậy, trán nhẹ nhàng đỡ lấy trán cô, nhẹ giọng nói: ”Vậy sao. Vậy trong mắt em tôi là người thế nào?”

Con mắt sáng trong của cô chớp chớp, nghiêm túc nói: ”Anh trong mắt em, thân khoác chiến giáp vàng kim, toàn thân là ánh sáng, không gì không làm được.”

Hình dung này vừa ngây thơ vừa buồn cười, Cố Giang nghe xong cong cong môi, môi ấn xuống nụ hôn kế tiếp lên mi tâm cô.

Hứa Tư Ý nhắm mắt lại, ngửi mùi hương nam tính mát lạnh trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thích ý cọ xát bên cổ anh, giống như một con mèo nhỏ làm nũng cầu được cưng chiều.

Cảnh tượng ấm áp hài hòa duy chỉ ước chừng 3 giây.

Cố Giang ôm lấy thân hình nhỏ nhắn tròn lòng, đặt lên đùi mình. Ngồi mắt đối mặt với cô, bàn tay lớn xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Cô gái nhõ rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong sự cảm động, trông mong mà nhìn anh.

Đột nhiên, anh rũ mắt, duỗi tay cởi nút áo ngủ của cô.

”...”

?

Tình tiết sao lại xoay chuyển bất ngờ không kịp đề phòng như vậy rồi?

Hứa Tư Ý ngẩn ngơ, nháy mắt tiếp theo liền mặt đỏ tai hồng mà phục hồi tinh thần lại, bắt lấy tay anh, trừng mắt: ”Anh... Sao anh liền trực tiếp động thủ rồi hả?”

Cố Giang dù bẫn vẫn ung dung nhìn cô, ”Chẳng thế thì sao.”

”...” Được rồi, thực ra cô cũng không biết chính xác trình tự như thế nào. Dù sao cô và đại thiếu gia thường ngày có đen tối chút, nhưng cho tới giờ vẫn chưa phát triển đến bước thực chất này.

Không hề có kinh nghiệm để tham khảo.

Hứa Tư Ý im lặng im lặng, sau vài giây, thử thăm dò mà nói: ”Dù thế nào... anh cũng phải nhắc trước một tiếng với em chứ.” Đột nhiên bắt đầu động tay động chân như vậy, cảm xúc khẩn trương ngượng ngùng sợ hãi của cô nháy mắt lại vọt lên rồi được chứ?

”A...” Cố Giang gật gật đầu, sau đó nói, ”Chúng ta làm đi.”

Hứa Tư Ý: ”...”

Có lẽ là thật sự quá khẩn trương, ngàn cân treo sợi tóc, cô vẫn không nhịn được mà cười gượng, thử thăm dò nói: ”Không phải vậy... Chúng ta vẫn là chờ một chút đi, lần sau lại...”

Còn chưa dứt lời, liền bị Cố Giang ngắt ngang, ”Không đợi nữa.”

”...”

Anh cắn nhẹ một cái lên khuôn mặt của cô, nói: ” Hứa Tư Ý, tôi chờ em đủ lâu rồi.”

... Cũng đúng.

Đàn ông và phụ nữ khác nhau, trong chuyện này, kiên nhẫn của anh vốn hữu hạn, lại đồng ý vì cô chờ đợi nhiều lần rồi.

Đang suy nghĩ, Hứa Tư Ý liền thấy trong lòng ấm áp ngòn ngọt. Tay nhỏ mềm mại vươn ra, quấn quanh cổ anh, nghiêng người về phía anh.

Đôi môi thơm mềm dừng trên khóe môi anh.

”Cố Giang.” Cô nhẹ giọng nói, ”Em cũng yêu anh.”

Trong đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Giang tràn ra ý cười, sáng rực như vì sao, anh cúi đầu hôn cằm nhỏ đáng yêu của cô.

Đang định đi vào chủ đề chính.

”A. Từ từ!” Cô gái nhỏ trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.

”....” Liên tiếp bị kêu dừng vài lần, trên trán đại thiếu gia nảy lên vài sợi gân xanh, cắn chặt răng, nhắm mắt lại trầm trầm mà thở ra một hơi.

Cô nàng kia cực kỳ khẩn trương, cũng cực kỳ sợ hãi, phải thấu hiểu.

Bình tĩnh, nhẫn nại, thấu hiểu.

Cùng lắm thì, trước nhịn một chút, lát nữa lại từ từ thu thập cô.

Cố Giang cảm thấy chính mình lúc này quả thực kiên nhẫn tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Anh thật bình tĩnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô, ”Tiểu tổ tông lại làm sao vậy?”

Hứa Tư Ý chớp chớp hai mắt to, dựng thăng một ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn lên, đáng yêu cười: ”Vấn đề cuối cùng, đảm bảo, đây tuyệt đối là vấn đề cuối cùng.”

Cố Giang nheo mắt, thuận miệng ”Ừm” một tiếng.

Hứa Tư Ý yên lặng nhìn anh, hỏi: ” Vừa rồi anh nói cho em cơ hội cuối cùng để hối hận... Nếu câu trả lời của em là không, anh thật sự sẽ buông tay sao?”

”Sẽ không.”

”....”

”Trước đó tôi đều nghĩ kỹ rồi.” Cố Giang nắm lấy cằm cô, nâng lên, híp mắt tiến sát lại, nói: ”Nếu em dám trả lời không, ông đây liền làm em khóc ra mới thôi.”

”...”

*

Làm một thiếu nữ ham thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, Hứa Tư Ý đọc nhiều vô số,. ở trong những câu chuyện tình yêu buồn triền miên kia, các tác giải thường thích dùng từ ngữ linh tinh như ”Phiêu nhiên dục tiên” để hình dùng loại chuyện ân ân ái ái này, các nhân vật chính đều đối với chuyện này muốn ngừng mà không được.

Nhưng mà, sau khi tự mình trải qua, Hứa Tư Ý mới phát hiện tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên đều là lừa người.

Bị đại lão Smart nào đó ấn dưới thân lăn qua lộn lại cả đêm, cảm thụ duy nhất của cô là mệt, quá mệt, vô cùng mệt, mệt đến hư thoát mệt đến biến hình mệt đến mức thân thể như bị vét sạch. Đến nỗi ngày hôm sau, cô thậm chí còn ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh lại.

Xuyên thấu qua khe hở bức màn, có thể thấy ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, thời tiết vô cũng quang đãng.

Thân hình trong chăn co lại, vài giây sau, một cánh tay trần trụi duỗi ra từ trong chăn, nắm lấy một góc chăn bông kéo xuống, lộ ra một cái đầu xù như ổ gà.

Hứa Tư Ý còn có chút buồn ngủ, mắt nhập nhèm buồn ngủ có chút mêm man nhìn quanh bốn phía, ngáp một cái, chống đỡ thân thể chuẩn bị ngồi dậy.

Ai ngờ vừa động, chân tay vô lực, trên người bủn rủn đến mức cô phải hô nhẹ ra tiếng.

Động tác của Hứa Tư Ý dừng lại, ngẩn người.

Ký ức trong đầu dưa tự động bắt đầu thả về một chút hình ảnh không thể miêu tả...

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người bên ngoài đẩy ra, cô bất giác ngẩng đầu, thấy Cố Giang từ bên ngoài bước vào... Anh rõ ràng là vừa tắm xong, tóc ngắn ướt sũng còn nhỏ nước, toàn thân trên dưới chỉ vây quanh một chiếc khăn tắm.

”Tỉnh rồi?” Cố Giang ngồi xuống mép giường, một tay lau tóc, một tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuông mặt nhỏ nhắn của cô, ”Tôi đã làm điểm tâm cho em rồi, là cháo ngô và sanwich trứng ốp lết mà em thích nhất.”

”...” Anh là người sao?

Tối qua đại chiến 300 hiệp, làm sao hôm nay vẫn có thể sáng khoái tinh thần còn nấu cơm vào sáng sớm vậy hả?

Ngón tay Cố Giang lưu luyến trên mặt cô, nhẹ nhàng nhíu mày, ”Mặt sao lại nóng như vậy?”

”... Không có gì.” Hứa Tư Ý quanh co đáp lại, mặt đỏ tai hồng, bất giác dùng chăn bông bao bọc chính mình nghiêm nghiêm mật mật, dời mắt không dám nhìn anh. Sau đó cúi đầu, loạn xạ tìm kiếm qυầи ɭóŧ và áo ngủ của mình.

... Thật xấu hổ.

Rất muốn biến thành Thổ Hành Tôn độn địa trốn mất nha T T…

Cố Giang cười như không cười nhìn cô bận việc, giơ lên một cái, ”Đang tìm cái này?”

Hứa Tư Ý nhìn qua, nhất thời cấu hổ đến mức suýt nữa phun ra một búng máu.

...Qυầи ɭóŧ...chó đốm của cô.

Vù một cái liền đoạt lấy.

”...Cám ơn.” Trên mặt Hứa Tư Ý nóng bỏng, cắn cắn môi, nói: ”Em muốn mặc quần áo, anh đi ra ngoài trước đi.”

Cố Giang bất động như núi, ”Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy qua đâu.”

”....”

”Hôn đều đã hôn mấy chục lần rồi.”

”....”

Một lời không hợp liền giở trò lưu manh, có thể từ tốn nói chuyện hay không hả (╯‵□′)╯︵┻━┻!