“....”
Câu trả lời đầy lưu manh như trong dự kiến.
Nhưng vẫn làm người ta....
Hứa Tư Ý hai tay ôm cái cặp con vịt vàng, cúi đầu, cắn nhẹ đôi môi cánh hoa, trên mặt nóng lên phừng phừng, không cần soi gương cũng biết mặt mình khẳng định lại đỏ lên mất rồi.
Vì sao có một cảm giác như cô đang chủ động đóng gói mình thành quà đưa cho anh chứ, còn là dạng bỏ vô hộp trái tim hồng phấn thắt thêm cái nơ bươm bướm nữa.... Thật 囧 ....
Hứa Tư Ý có chút hỗn loạn lại có hơi mơ hồ mà nghĩ.
Cố Giang liếc nhìn, hơi nheo mắt lại. Anh thích bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của cô bé nhà anh, mỗi lần cô đỏ mặt thì anh lại muốn chọc cho mặt cô càng đỏ hơn, mà thế thì anh lại càng muốn hung hăng ức hϊếp cô đến chết.
Cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc có thể thấy mu bàn tay tinh tế trắng nõn của cô, năm ngón tay mảnh khảnh, màu da tuyết trắng, nhẵn nhụi như bạch ngọt, thuần khiết lại im lặng dụ dỗ du͙© vọиɠ đang căng tràn trong lòng anh.
Cố Giang đưa ngón trỏ ra, như có như không vuốt qua mu bàn tay cô, lười biếng lại cà lơ phất phơ hỏi: “Bé con, câu nói của em ngụ ý sâu xa là, muốn hiến thân cho anh?”
Ngón tay của người đàn ông kia có một lớp chai cứng, tương phản mãnh liệt với mu bàn tay mềm mại tinh tế của cô, lướt qua nhẹ nhàng lại mang theo ý trêu chọc rất rõ ràng.
Khụ!
Hứa Tư Ý bị nước miếng làm sặc, hoảng hốt rút bàn tay như bị phỏng về, liên tiếp lắc đầu xua tay, phủ nhận: “Không phải, không phải ý này....”
Tầm mắt Cố Giang quay về phía trước, viên kẹo ở miệng lăn một vòng, nhướng mày, không mặn không nhạt hỏi “Vậy à.”
“Vâng.” Cô gật đầu gật đầu.
Vẻ mặt và giọng điệu của anh rõ ràng rất ung dung thờ ơ, âm cuối nhạt đến mức không nghe thấy được: “Vậy nói xem, em có ý gì.”
“Em....” Hứa Tư Ý cứng họng một chút, hắng giọng rồi dùng tốc độ nhanh nhất tổ chức ngôn ngữ: “Em chỉ cảm thấy lần trước ở Toulouse, làm phiền anh không ít chuyện nên muốn cảm ơn anh. Nếu anh có quà gì muốn thì em tặng cho anh.”
Cố Giang lạnh nhạt: “Tôi chỉ muốn em.”
“....”
Nói chuyện có thể nghệ thuật chút không? Uyển chuyển chút thì có chết không?!!
Hứa Tư Ý lại cứng họng, xấu hổ đến cả người sắp sôi lên ùng ục phun bong bóng hồng.
“Em hỏi, anh đáp.” Đại thiếu gia nghiêng đầu qua liếc cô một cái, vẫn mang bản mặt khí định thần nhàn, dù núi sập trước mặt cũng không đổi sắc, “Quà tôi muốn nhất chính là em, Hứa Tư Ý, em không biết à?”
“.....”
Anh hỏi như vậy, muốn em trả lời thế nào đây?
Anh tùy ý mang nghiêng mặt, “Tặng được không?”
“....”
Hối hận hối hận.....
Lòng Tư Mã Chiêu của người trước mặt người người ai đều biết, cô căn bản không nên thảo luận vấn đề đáng xấu hổ mà dư thừa thế này với đại ca smart đây T T.....
Thấy ngu chưa, thấy ngu chưa, không biết chống đỡ thế nào nữa!
Mày dám hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà nói ra hai chữ “Tặng được” không?!
Mấy giây ngắn ngủi thôi mà nội tâm Hứa Tư Ý đạn bay loạn lạc, cô ngượng ngùng, quẫn bách, rối rắm, xấu hổ, cuối cùng đủ loại cảm xúc đều hóa thành một động tác yên lặng giơ tay lên đỡ trán, câm nín, chọn cách sáng suốt nói sang chuyện khác mà lần nào cũng giải quyết được vấn đề: “Chúng ta bây giờ đi đâu vậy?”
Cố Giang nhàn nhạt, không để con rùa đen này có cơ hội rúc vào vỏ, “Trả lời trước.”
“....” Cả nói sang chuyện khác cũng không thể thoát được câu khảo vấn linh hồn này sao? T_T
Hứa Tư Ý chớp mắt: (⊙_⊙)....
Porsche đúng lúc chạy tới một ngã tư đường, phía trước là đèn đỏ.
Đại thiếu gia ngừng xe, ngậm kẹo nghiêng đầu qua, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn ngập hứng thú.
Hứa Tư Ý tiếp tục: (⊙_⊙).....
Cũng may trời không tuyệt đường người, thượng đế đóng cánh cửa “Nói sang chuyện khác” của Hứa Tư Ý lại thì cũng mở cho cô cái cửa sổ kinh điển “Điện thoại cắt ngang”, ngay lúc cô sắp bị ép hỏi đến chín thành con tôm, một tiếng chuông phá vỡ sự im lặng quỷ dị.
Điện thoại của Cố Giang vang lên.
“Đinh linh linh, đinh linh linh —”
Gánh nặng trong lòng Hứa Tư Ý nhẹ hẳn đi, phồng má mà lén lút thở ra một hơi.
Cố Giang không thèm quan tâm di động, vẫn nhìn chằm chằm cô.
Hứa Tư Ý ho nhẹ hai tiếng, giây lát sau vươn ngón tay nhỏ ra chỉ chỉ ra hiệu, chỉ vào cái túi quần tây của hắn, cổ họng khô lại 囧囧nhỏ giọng nhắc: “Điện thoại anh reo kìa.”
“....” Cố Giang nhướng mày, bỗng nhiên im lặng nở nụ cười, bàn tay to vươn tới túm lấy gáy cô, kiềm giữ rồi kéo cô vào lòng.
Hứa Tư Ý bị hành động đột ngột này hù dọa, đôi mắt to kinh ngạc trợn tròn, nhìn khuôn mặt bảnh trai cười nhưng không cười gần trong gang tấc, cô chớp chớp hai cái.
Cố Giang nheo mắt, nhỏ giọng: “Bảo bối, lời nói ra như nước tát ra ngoài, chuyện em muốn ngủ với tôi, tôi nhớ kỹ.”
“....”
?
What?
Cái gì với cái gì? Ơ ơ đại ca không cần xuyên tạc lung tung ý của em như vậy đâu T T....
Mặt Hứa Tư Ý đỏ bừng, vừa thẹn vừa sợ, cả công năng ngôn ngữ cũng bị mất trong vài giây. Chỉ có thể chớp mắt một cái để phản bác.
Anh nhếch môi, lười biếng cười rồi đến gần sát cô, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi cánh hoa đào vì kinh ngạc mà hơi há to của cô, sau đó lấy mũi cọ cọ mũi cô, hơi nhắm mắt lại, đầy ngụ ý mà nói một câu: “Cũng giống nhau cả thôi.”
Mặt Hứa Tư Ý đã nóng đến mất tri giác. Vấn đề này mà tiếp tục thảo luận, cô hoài nghi mình sẽ trở thành người đầu tiên “Xấu hổ mà ngủm” trên toàn thế giới.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo lên.
Hứa Tư Ý khó khăn giật giật môi, nói hơi lắp bắp mà nhắc lại: “Anh mau.... Nghe điện thoại đi.”
Nửa giây sau, lực nắm trên cổ buông lỏng ra.
Hứa Tư Ý như được đại xá, vội dựa sát về sau, lòng bàn tay đều là mồ hôi, tim đập bùm bùm, cứ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy
Cố Giang bên cạnh bắt điện thoại, ngữ điệu lạnh nhạt, đơn giản”Ừ” “À” vài câu rồi tắt máy, vẫn mang phong cách kiệm lời như vàng của ngày nào
Hứa Tư Ý tò mò, hỏi: “Ai vậy anh?”
Cố Giang thờ ơ nói ra một cái tên: “Trần Hoài Vọng.”
Trần Hoài Vọng?
Tên này cực kỳ xa lạ, Hứa Tư Ý cau mày cố nhớ lại, không có ấn tượng, lại hỏi: “Trần Hoài Vọng là ai?”
“Một người bạn.” đèn đường phía trước đã chuyển xanh, Cố Giang đè máy lên lại, nhàn nhạt nói, “Giống em, cũng là người Đồng thị, hẹn cùng nhau ăn cơm tối.”
Người Đồng thị, bạn bè. Hứa Tư Ý nhanh chóng tra tìm hai chữ mấu chối này, rũ mắt suy tư, đột nhiên mắt sáng lên như nhớ ra cái gì, cô suy đoán: “Là người bạn Tam trung ở Đồng thị đúng không? Cái người hồi anh mười sáu tuổi đi tìm kia?”
Lúc trước Cố Giang từng thẳng thắn về cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô năm anh mười sáu tuổi.
Nhớ không lầm thì theo lời Cố Giang nói, lúc ấy là một người bạn Tam trung của ahn gặp phải rắc rối, cho nên anh mới từ Yến thành chạy tới Đồng thị, cũng vì thế mà bất ngờ gặp được cô.
Cố Giang nghe vậy liếc nhìn cô một cái, “Trí nhớ không tồi.”
“Tất nhiên rồi, trí nhớ của em rất tốt.” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tư Ý tràn ra một nụ cười tươi, “Trần Hoài Vọng đặc biệt đến Yến thành tìm anh chơi à?”
Cố Giang thờ ơ quay đi, “Anh ta phải làm một triển lãm ảnh chụp tại Yến thành, đến đây xác nhận địa điểm thôi.”
“Oa.” Hứa Tư Ý hô nhỏ ra tiếng, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập kinh ngạc, “Làm triển lãm ảnh chụp? Anh ấy là nhϊếp ảnh gia sao?”
“Ừ.”
Như vậy á. Thật lợi hại, quả nhiên người có thể được đại ca coi là “Bạn” cũng là đại ca mà.
Hứa Tư Ý suy tư, bỗng sinh ra hứng thú và chờ mong với bữa cơm tối nay, cô vỗ tay, hưng phấn nói: “Các anh bao lâu không gặp rồi?”
Cố Giang mặt không thay đổi hồi tưởng nửa giây, “Có mấy năm.”
Hứa Tư Ý nghe xong gật đầu, bỗng “A” một tiếng nhớ tới cái gì, vội lấy cây son mang theo bên người từ trong túi sách, vặn ra, lại lấy ra một cái gương nhỏ, tỉ mỉ tô lên môi.
Cố Giang thấy thế liền hỏi, “Làm gì đó?”
“Buổi tối phải đi gặp bạn, anh phải nói với em trước chứ. Em chẳng trang điểm gì hết.” Hứa Tư Ý mím môi trước gương, mím cho đều lớp son rồi qua đầu qua nhìn Cố Giang, chỉa chỉa vào miệng, mang theo chút tự kỷ mà hỏi: “Đẹp không?”
Cố Giang nhếch miệng, trong đôi mắt đen tràn ngập ý cười cưng chiều, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc mềm của cô, nhỏ tiếng bảo: “Tiểu tổ tông của anh là tiên nữ, làm gì cũng đẹp hết.”
Hứa Tư Ý ngọt ngào trong lòng, hớn hở nở nụ cười thật tươi với hắn, “(*^__^*) hi.”
Cố Giang thu tầm mắt lại, im lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Sau này đừng cười với anh như vậy.”
“?” Hứa Tư Ý mờ mịt, “Vì sao?”
Anh nhàn nhạt nói: “Anh sẽ nhịn không được, muốn hôn chết em.”
“....”
**
Chỗ ăn tối là một nhà hàng Nhật, ông chủ phục vụ gì cũng là người Nhật, mở ở khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất của Yến thành, cực kỳ nổi danh, thường có người nổi tiếng ra ra vào vào.
Buổi tối, hai người đi vào cửa nhà hàng, cô phục vụ Nhật mặc ki-mô-nô cười lễ phép rồi dẫn họ họ vào một nhã gian ở lầu hai.
“Chính là chỗ này.” Người phục vụ mở cửa phòng ra, cười nói: “Mời vào, chúc các vị ăn ngon miệng”
“Cám ơn.”
Hứa Tư Ý phất tay một cái tạm biệt chị phục vụ xinh đẹp, rồi quay đầu nhìn vào gian phòng trang nhã bên trong.
Nhã gian được trang trí thuần phong cách Nhật, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng diễn tấu Shamisen và shakuhachi truyền thống của Nhật Bản, từng chi tiết đều hết sức tinh xảo. trong cái bàn thấp giữa phòng đang có hai người ngồi.
Một nam một nữ.
Người đàn ông dáng người cao ngất, mặc chiếc áo sơ mi trắng rất đơn giản, hắn đang rũ mắt, ngũ quan rất sâu, đôi mắt tối đen, mũi cao mà thẳng tắp, môi thật mỏng. Cảm giác xa cách chớ lại gần cùng ũ rũ chán chường bị chiếc áo trắng ôn hòa kia làm yếu đi, mặt mày lạnh nhạt, chỉ còn lại lười nhác cùng hờ hững không quá quan tâm để ý đến cứ điều gì.
Ngồi đối diện là một cô gái da tuyết như trắng, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, đôi mắt đen trong suốt mà sáng ngời, cả người lộ ra cảm giác tinh quái nghịch ngợm. Trên bàn có mấy đĩa đồ ăn vặt, cô cứ lẳng lặng mà liếc trộm người đối diện một cái, còn nhân lúc hắn không chú ý vội kẹp mấy cái bỏ vào miệng, rắc rắc rắc ăn đến căng đôi má.
“Ah?” Đột nhiên, cô gái đang ăn vụng phát hiện bọn họ, vui vẻ, vội vàng phất tay với người đàn ông đối diện, “Trần Hoài Vọng, bạn của anh tới rồi!”
Trần Hoài Vọng nghe vậy ngước mắt.
Hứa Tư Ý nhìn thấy rất rõ khoảnh khắc khi đôi mắt lạnh của Trần Hoài Vọng chạm vào cô gái kia thì dịu thành một dòng suối ấm áp. Hắn liếc nhìn cô rồi quay đầu, nhìn về phía cửa, sắc mặt và ánh mắt lập tức lại lạnh nhạt như lúc ban đầu.
“Còn tưởng trên đường tới bị đυ.ng xe hay gì chứ.” Trần Hoài Vọng lạnh nhạt liếc nhìn rồi, thu tầm mắt về.
“Khách sáo rồi.” Cố Giang cà lơ phất phơ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng đáp trả, “Tôi cũng không dám đi trước anh.”
“....”
Tình huống gì?
Phong cách này..... Hai người các anh thật là bạn thân hả = =?
Hứa Tư Ý giật giật khóe miệng, cô gái ăn vụng cũng run run môi. Hai cô gái lần đầu gặp mặt cách không mà nhìn nhau một cái, trên đầu đều hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng.
Cho nên hai cái tên đều kỳ quái, một người lưu manh cợt nhã khủng bố, một người cao ngạo mà miệng mồm ác độc thích xéo xắc... Chạm trán sao?