Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Trong Tim Tôi

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy phút sau, tiểu Charles ngủ thϊếp đi, Hứa mẫu nhẹ nhàng đắp kín chăn bông cho thằng bé, rón rén ra khỏi phòng.

Thấy Hứa Tư Ý chờ ở ngoài phòng, Hứa mẫu ngẩn ra, ánh mắt trong chớp nhoáng giao nhau với ánh mắt của con gái, lại nhanh chóng rời đi, cười hỏi: “Đừng ngây người nữa, có đói bụng không, mau ăn đi.”

Tầm mắt Hứa Tư Ý dừng trên vết bầm ở khóe miệng Hứa mẫu trong chốc lát nhưng không nói gì, gật đầu một cái liền đi theo Hứa mẫu tới bàn ăn trong bếp, ngồi xuống.

Trong giây lát, một chén súp thịt bò cà chua nóng hổi được bưng lên bàn, vẫn còn bốc khói, mùi thơm xông vào mũi.

(Beta: nếu mọi người muốn biết món này như thế nào, vào thử video của Lý Thất Tử, cái chị mà sống ở miền quê bên Trung Quốc, tự trồng trọt, nấu ăn giống kiểu hồi xưa đó)

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hứa Tư Ý liền lộ ra một nụ cười, vui vẻ nhìn Hứa mẫu, “Thơm quá đi!”

“Mẹ nhớ khi còn bé con thích ăn món này nhất.” Hứa mẫu ngồi xuống phía đối diện con gái, cười nói, “Toulouse bên này không thể so với Trung Quốc được, rất nhiều gia vị và nguyên liệu không có đủ, mùi vị khẳng định không giống như trước. Con ăn tạm vậy.”

“Chỉ cần là mẹ làm, con đều thích hết!” Hứa Tư Ý cười tủm tỉm nói, sau đó liền cầm thìa lên múc một ít canh cho vào miệng.

Chua ngọt tươi mát, ăn cực kỳ ngon.

Sau mười mấy năm lại lần nữa được ăn canh Hứa mẫu làm, chóp mũi Hứa Tư Ý ê ẩm, có chút muốn khóc. Cô rũ mắt cầm thìa khuấy canh, hơi cong cong môi, nói: “Là mùi vị lúc nhỏ.”

Không biết vì sao, nghe con gái nói xong, hốc mắt Hứa mẫu thoáng chốc liền ướt.

Hứa Tư Ý yên lặng cúi đầu ăn.

Hứa mẫu ngồi đối diện, an tĩnh nhìn cô.

Ngoài cửa sổ, gió nước ngoài thổi xuyên qua “La ville Rose” Toulouse. Bầu trời đêm đen nhánh, thành phố tĩnh lặng, thời gian trong chớp mắt như dừng lại.

Hồi lâu sau, Hứa mẫu chợt nhẹ giọng hỏi: “Tư Ý, mấy năm nay con sống có tốt không?”

Hứa Tư Ý nghe vậy, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, cười nói: “Hồi trước dì Phó... Nhưng bây giờ cha đã ly hôn với bà ta, mọi thứ đều ổn, con sống rất tốt.”

“Ban đầu... Là do mẹ quá vô dụng. Mẹ có lỗi với con.” Nhiều năm sau nhớ lại chuyện cũ, yêu hận trong lòng Hứa mẫu đối với Hứa Quảng Hải cũng đã biến mất, cũng không còn cảm giác gì nhiều với Phó Hồng Linh, riêng chỉ có đối với đứa con gái này, bà vô cùng áy náy. Hứa mẫu nói xong, hít sâu một hơi rồi thở ra, mắt đỏ lên, nghẹn ngào cười, “Có điều thấy con bây giờ sống rất tốt, mẹ cũng yên lòng.”

Hứa Tư Ý trầm ngâm một lúc lâu, đội nhiên nói ra ba từ: “Vậy còn mẹ?”

“....” Hứa mẫu bị hỏi liền ngẩn ra.

Hứa Tư Ý ngước mắt, con ngươi sạch sẽ trong suốt nhìn thẳng vào mắt Hứa mẫu, giọng hơi trầm xuống, “Mẹ! Mấy năm nay mẹ ở Pháp sống có tốt không?”

Tiếng nói vừa dứt, cả phòng chợt rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Một lát sau, Hứa mẫu bất giác dời ánh mắt nhìn về phía khác, nặn ra một nụ cười, nói: “Mẹ cũng sống rất tốt.”

Vẻ mặt Hứa Tư Ý rất bình tĩnh, “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật, nếu không mẹ còn có thể như nào được nữa.” Hứa mẫu cười, vừa nói vừa đứng dậy lấy cái chén không trước mặt Hứa Tư Ý, “Ăn xong chưa? Nào, để mẹ lại lấy cho con thêm chén nữa...”

Hứa mẫu còn chưa dứt lời, cổ tay liền bị một cái tay tinh tế bắt lấy.

Sắc mặt Hứa mẫu đột nhiên thay đổi, ngước mắt nhìn con gái xưa nay thường mềm mại dịu dàng, lúc này lại lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Hứa Tư Ý trực tiếp nhìn chằm chằm bà, trầm giọng gằn từng từ một: “Mẹ, mẹ con liền tâm, mẹ hiểu con, con còn hiểu mẹ hơn nữa. Con không phải trẻ con, cũng không phải là đồ ngốc, rõ ràng mẹ sống không tốt, tại sao lại muốn gạt con?”

Ánh mắt Hứa mẫu né tránh, vẫn cười: “Nói linh tinh gì vậy, mẹ chưa bao giờ sống không tốt cả.”

“Dượng Valros có thật là giống như mẹ nói, yêu mẹ, tôn trọng mẹ, đối tốt với mẹ không? Hứa Tư Ý cau mày, ”Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn không trở về Trung Quốc một lần nào, mỗi lần liền lạc với con đều phải giấu dượng Valros... Mẹ, đừng gạt con nữa. Valros đối xử không tốt với mẹ, ông ta say rượu, nóng nảy, thậm chí còn đánh mẹ, có đúng vậy không?”

“Tư Ý!” Sắc mặt Hứa mẫu đột nhiên chìm xuống, gần như là cáu gắt ngắt lời cô, “Mấy lời này con nghe ai nói? Mẹ cũng nói cho con biết, mẹ sống rất tốt. Con có thể đến thăm mẹ, mẹ rất vui, lần này con tới Toulouse, chuyện cần làm chỉ có thật vui vẻ đi chơi một tuần, sau đó về nước tiếp tục việc học của con, tiếp tục cuộc sống của con, tiếp tục tất cả nhưng điều tốt đẹp vô ưu vô tư lự của con, mấy chuyện khác con không cần lo!”

Nghe xong lời này, ấn đường Hứa Tư Ý càng nhíu chặt hơn.

Chốc lát sau, cô trầm giọng nói: “Mẹ, nếu như mẹ nhất định không chịu nói thật với con, vậy con sẽ tự đi tìm dượng Valros. Con sẽ đi hỏi ông ta, mấy năm nay ông ta rốt cuộc đối ‘Tốt’ với mẹ như thế nào.”

“Hứa Tư Ý!” Giống như một mồi lửa đốt kíp nổ, không có bất cứ dấu hiệu nào, Hứa mẫu đột nhiên bộc phát, ánh mắt hiện đầy tơ máu, nói: “Mẹ đều đã nói con không cần hỏi cũng không cần lo đến, sao con vẫn không nghe lời vậy! Mẹ không phải là một người mẹ tốt, mười năm gả đến Pháp liền không hỏi thăm không quan tâm không để ý đến con, mẹ vì tư lợi, không có chút xíu tinh thần trách nhiệm nào mà một người mẹ nên có, tại sao con còn phải quan tâm đến mẹ như vậy!”

“Không phải vậy.” Hốc mắt Hứa Tư Ý cũng đỏ theo, “Con biết mẹ không phải như vậy. Mẹ rất yêu con, rất quan tâm đến con, nhất định là mẹ có nỗi khổ tâm riêng...”

“Mẹ không có!” Hứa mẫu quát to, giận dữ nói: “Mẹ chính là người ích kỉ! Muốn gả cho một người Pháp giàu có để có cuộc sống tốt, muốn đoạn tuyệt sạch sẽ những thứ trong quá khứ. Vì vậy đừng can thiệp vào chuyện của mẹ, được không? Thanh thản ổn định đi chơi một tuần, sau đó về nước tiếp tục sống cuộc sống của mình, được không?”

“Không phải vậy, không phải như thế!” Hứa Tư Ý vẫn quật cường lắc đầu như cũ, nhìn Hứa mẫu nói: “Nhất định con phải biết chân tướng, nếu mẹ không chịu nói cho con biết, con sẽ có cách khác để biết.”

“....”

Lần này, Hứa mẫu chán nản ngã ngồi xuống ghế, giơ tay che mặt, rơi vào sự trầm mặc lâu dài.

Không biết qua bao lâu, bà giống như rốt cuộc không thể làm gì khác, cười khổ ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt nhìn Hứa Tư Ý, nói: “Tư Ý, con đúng là giống lúc còn bé như đúc, thoạt nhìn ngây thơ ngốc nghếch, trên thực tế lại rất nhạy cảm, đầu óc cũng thông minh, chuyện gì cũng không thể gạt được con.”

Hứa Tư Ý dùng sức cắn cắn môi, yên lặng đi về phía Hứa mẫu. Sau đó đứng lại, giang tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu của mẹ mình, dịu dàng: “Mẹ, bất luận chúng ta xa cách nhau bao lâu, bất luận mấy năm nay mẹ trải qua những gì, mẹ vĩnh viễn là người mà con yêu nhất!”

Hứa mẫu khóc thành tiếng, dùng sức ôm lấy con gái.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của con gái vỗ lưng bà, giống như một bà cụ non nói với bà: “Mẹ, con đã trưởng thành, đã có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với mẹ, vì vậy đừng gạt con, giấu giếm con nữa.... Mấy năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ hãy nói cho con biết, được chứ? Có khi con có cách giúp mẹ thì sao?”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc bị đè nén của người phụ nữ trung niên và tiếng trấn an dịu dàng của cô gái nhỏ.

Hồi lâu sau, Hứa mẫu, Lâm Lan, rốt cuộc cũng ngừng khóc, giống như hạ quyết tâm cực lớn ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Được, mẹ không lừa con, mẹ nói cho con biết.”

*

Mười năm trước, Hứa Quảng Hải và thiên kim nhà giàu Đồng thị Phó Hồng Linh phát sinh nɠɵạı ŧìиɧ. Phó Hồng Linh vì bức bách Hứa Quảng Hải ly hôn với Lâm Lan, nhiều lần gọi điện quấy rối, châm chọc, nhục nhã. Lâm Lan bị đả kích cả người mệt mỏi, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng liền đề nghị ly hôn với Hứa Quảng Hải.

Hứa Quảng Hải nhớ tới tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, vừa quỳ xuống nhận lỗi, vừa thề thốt, hi vọng níu kéo được vợ mình.

Thái độ của Lâm Lan lại rất kiên quyết.

Hứa Quảng Hải thấy níu kéo không có kết quả, đành phải đồng ý ly hôn. Vì muốn bù đắp cho sai lầm của mình, ông và Phó Hồng Linh đưa cho Lâm Lan một khoản bồi thường không nhỏ.

Lâm Lan lại không cần tiền, bà chỉ có yêu cầu duy nhất là đưa Hứa Tư Ý cho bà nuôi dưỡng, nhưng yêu cầu này lại bị Hứa Quảng Hải phản đối. Hứa Quảng Hải dù có dây dưa không rõ với Phó Hồng Linh, nhưng lại không phải không có tình cảm gì với vợ và con gái. Ly hôn là kết cục đã định, tuy mất đi vợ, nhưng theo suy nghĩ của ông là phải để lại con gái bên cạnh mình.

Hai người ồn ào lên tận tòa án.

Cuối cùng, Hứa Quảng Hải bằng thực lực kinh tế hùng mạnh và một ít thủ đoạn, giành được quyền nuôi dưỡng Hứa Tư Ý.

Lâm Lan vốn không muốn khoản tiền bồi thường lớn kia, nhưng có người khuyên bà, “Đừng dại thế, năm nay cô đã hơn ba mươi rồi, dù bộ dáng xinh đẹp, bảo dưỡng rất tốt đi chăng nữa, nhưng dù sao cũng là phụ nữ từng ly hôn từng có con. Xã hội này rất thực tế, tương lai cô tìm người đàn ông khác nhất định sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, khoản tiền kia đừng lãng phí.”

Lâm Lan suy nghĩ, phải, chính là đạo lí này — Kẻ phạm sai lầm nɠɵạı ŧìиɧ.... lại không phải bà, Hứa Quảng Hải bồi thường cho bà là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì vậy liền nhận khoản tiền bồi thường kia.

Sau nửa năm ly hôn với Hứa Quảng Hải, Lâm Lan gặp được một người đàn ông Pháp tên Valros.

Valros phong độ, nhẹ nhàng, trong xương cũng khắc hai chữ “Lãng mạn”, vô cùng thương yêu Lâm Lan, thỉnh thoảng còn có thể tạo cho bà rất nhiều niềm vui.

Cứ như vậy, Lâm Lan vừa mới chịu thương tâm quá nặng nề liền nhanh chóng thất thủ, rơi vào bể tình với Valros, cho rằng cuối cùng mình cũng gặp được chân ái. Sau đó, bà liền theo Valros di cư, đi theo người đàn ông Pháp này đến Toulouse, đăng ký kết hôn.

Thế nhưng, câu chuyện tình yêu lãng mạn của công chúa vì tình yêu và vương tử nước Pháp rất nhanh liền xảy ra biến chuyển.

Lúc Valros mới biết Lâm Lan, nói cho Lâm Lan mình là một người đang gây dựng sự nghiệp, kinh doanh linh kiện xe hơi, là một thanh niên tài giỏi đẹp trai tiền đồ vô lượng. Nhưng sau khi khi Lâm Lan kết hôn với Valros, Valros lại nói cho bà biết công ty của mình xuất hiện vấn đề tài chính lớn, cần một khoản tiền để quay vòng vốn.

Lâm Lan không suy nghĩ nhiều, cho Valros một số tiền lớn để vượt qua nguy cơ.

Nhưng sau đó, số lần Valros hỏi tiền từ Lâm Lan ngày càng nhiều, lý do cũng ngày càng đa dạng.

Lâm Lan rốt cuộc cũng cảnh giác, đến cuối cùng mới phát hiện ra Valros chỉ là một gã hậu duệ quý tộc nghèo túng, hơn nữa còn có thói quen đánh bạc. Gia tài bạc vạn trong nhà gần như đều bị hắn thua trên chiếu bạc, chỉ để lại căn nhà ở Toulouse này.

Lâm Lan khó có thể tiếp nhận, vốn định đề nghị ly hôn với Valros, nhưng lại kiểm tra ra mình đã có bầu.

Valros vừa quỳ xuống khóc rống, vừa giơ dao muốn tự chém mình, thề nhất định sẽ không đánh bạc nữa.

Lâm Lan mềm lòng, xem xét đứa con trong bụng liền tha thứ hắn.

Sau đó, Valros đúng là đã ngừng đánh bạc. Học thức của hắn không tệ, năng lực cá nhân cũng khá xuất chúng, rất nhanh liền lấy được một chức quản lý ở ngân hàng địa phương.

Tiếp theo, Charles ra đời, cuộc sống dường như cuối cùng cũng đi tới hai chữ “Mỹ mãn”.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng kéo dà, sau khi sinh Charles không lâu, Valros lại hẹn mấy tên bạn đến sòng bạc, lại tiếp tục những ngày tháng say rượu đánh bạc.

Lâm Lan thất vọng, một lần nữa đề nghị ly hôn với Valros, nhưng lần này lại bị Valros đánh đập uy hϊếp.

Valros cuối cùng cũng kéo xuống mặt nạ ngụy trang, hung tợn nói với bà: “Ly hôn? Cô lại muốn trở về tìm tên đàn ông Trung Quốc kia của cô sao? Người ta bám được lên tiểu thư có tiền sớm đã không cần cô nữa rồi! Nếu cô dám rời khỏi tôi, tôi liền đăng video giường chiếu với cô lên mạng, khiến cô ở cả Pháp và Trung Quốc đều không ngóc đầu lên được! Cô cứ thử xem!”
« Chương TrướcChương Tiếp »