Chân mày Hứa Tư Ý trong nháy mắt nhíu chặt, thử dò xét hỏi: “Mặt của mẹ bị sao vậy?”
“...” Hứa mẫu sắc mặt khẽ biến, tay phải vô thức sờ sờ lên vết bầm trên khóe miệng mình, lại nhanh chóng cười cười, nói: “Không sao, mấy hôm trước lúc dọn phòng bất cẩn bị đập vào.”
Hứa Tư Ý mím môi nhìn mẹ mình, ánh mắt có chút phức tạp, không nói gì.
Trong đầu lại chợt nhớ tới người đàn ông Pháp hùng hùng hổ hổ trong điện thoại lần trước.
Hứa mẫu không mấy quan tâm, cầm lấy hành lí của Hứa Tư Ý, cười tủm tỉm nói, “Khuya lắm rồi, đi, đi về nghỉ ngơi thôi!”
Hứa Tư Ý trầm ngâm chốc lát, nở nụ cười, gật đầu.
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa rời khỏi sân bay, tới cửa bắt một cái taxi, tài xế mập mạp người Pháp thấy hai người là phụ nữ châu Á, tay chân nhỏ bé yếu ớt, liền tốt bụng xuống xe giúp hai người cho hành lý vào cốp sau.
Vì một chuyện nhỏ như thế, hình tượng người Pháp trong lòng Hứa Tư Ý nháy mắt cao lớn không ít.
Cô cười, dùng tiếng Anh cám ơn bác tài xế.
Lên xe, Hứa mẫu đọc địa chỉ cho bác tài. Do sinh sống ở Pháp đã lâu, tiếng Pháp của Hứa mẫu vô cùng lưu loát, còn kèm theo khẩu âm của vùng Toulouse, nghe không khác chút nào so với dân bản xứ.
Taxi xuyên qua màn đêm đi xuyên qua “La Ville Rose”
Hứa Tư Ý ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài.
Hứa mẫu dịu dàng nhìn con gái, nói: “Có biết vì sao Toulouse được gọi là La Ville Rose không?”
Hứa Tư Ý lắc đầu, đôi mắt to tròn như phát ra ánh sáng, suy đoán: “Bởi vì nơi đây có rất nhiều hoa hồng ạ?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi.” Hứa mẫu cười híp mắt, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ xù xù của con gái, giọng nói cưng chiều, “Là bởi vì kiến trúc cổ của thành phố này đều làm bằng gạch đỏ, thi nhân lãng mạn Pháp ca tụng những kiến trúc này là ‘Sáng sớm màu hoa hồng, giữa trưa màu tím nhạt, chạng vạng màu ửng đỏ.”
Hứa Tư Ý oa một tiếng, vui vẻ nói: “Nhất định là rất đẹp.”
“Hôm nay muộn quá rồi.” Hứa mẫu nhẹ nhàng gõ mũi cô, “Mai mẹ dẫn con đi chơi, ngắm cảnh đẹp, chụp ảnh.”
Hứa Tư Ý nhào vào trong ngực Hứa mẫu, hít hít mũi, chóp mũi chua xót, nhỏ giọng lầu bầu: “Mẹ, mẹ thật sự một chút cũng không thay đổi.”
Vẫn luôn là người ôn nhu như vậy.
Hốc mắt Hứa mẫu ươn ướt, nhẹ vỗ vỗ lưng cô như khi dỗ cô ngủ lúc còn bé, dịu dàng, nói nhỏ: “Con bé ngốc này, con trưởng thành rồi, mẹ cũng đã già rồi.”
Hứa Tư Ý ngẩng đầu lên, cau mày, “Vớ vẩn, mẹ là người xinh đẹp nhất, không già chút nào!”
Hứa mẫu cười nhưng không nói gì, nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, di động trong túi Hứa Tư Ý vang lên.
Hứa mẫu nghi ngờ, “Đã muộn thế này còn có ai gọi cho con vậy?”
Hứa Tư Ý cũng hoang mang, lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện lên một dãy số.
Trước khi đến Toulouse cô đã đổi sim, căn bản không biết đây là số của ai.
Nhưng nghi ngờ chỉ kéo dài vài giây.
Tiếp đó trong chớp mắt, Hứa Tư Ý liền phản ứng lại, chớp mắt mấy cái, vội vàng trượt mở nút trả lời. Dường như sợ Hứa mẫu nghe thấy, có chút ngượng ngùng quay đầu sang phía khác, nhỏ giọng nói: “Alo?”
Trong điện thoại không hề bất ngờ mà truyền tới một giọng nói trầm thấp dễ nghe, trước sau như một lười biếng tùy ý, “Đến rồi?”
“Ừm.” Hứa Tư Ý nhẹ nhàng đáp lời, “Bây giờ em đang ở cùng với mẹ, đang trên đường về nhà.”
“Về đến nhà gửi tin nhắn cho anh, sau đó ngoan ngoãn ngủ sớm một chút, ngồi máy bay mười mấy tiếng cần phải lấy lại sức, mẹ nó, đừng có mà báo cho ông đây thân thể bằng giấy kia của em bị bệnh. Nghe rõ chưa?”
“....”
Rõ ràng là lo lắng cho cô, không thể dịu dàng nói chuyện với cô một chút sao! Đại lão Smart, anh thật sự không cứu được rồi.
Cá vàng nhỏ Hứa Tư Ý phồng miệng, buồn bực nửa giây, lại không tự chủ được mà cong cong môi, trong lòng ngọt ngào.
Thôi, xem xét việc anh đã tính giờ để gọi cho cô, không so đo với tên Smart này nữa.
“Biết, biết.” Hứa Tư Ý lên tiếng, “Anh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sao?”
“Còn phải làm việc.” Cố Giang thuận miệng nói.
Thật cực khổ quá!
Hứa Tư Ý đau lòng, vội vàng nói, “Vậy anh mau đi làm việc đi, bye bye, phải chú ý thân thể đấy!”
“Hôm nay bỏ qua cho em. Ở Toulouse cũng phải gọi video cho anh mỗi ngày, nhớ chưa?”
Mặt Hứa Tư Ý ửng đỏ, mềm nhũn dạ một tiếng.
“Bác gái khỏe không?” Anh lơ đãng thăm hỏi một câu.
“....” Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tư Ý thoáng chốc hơi trầm xuống, yên lặng mấy giây, nói, “Rất... tốt. Anh làm việc trước đi, có chuyện gì em nhắn Wechat cho. Cúp máy đây.”
“Hôn một cái.” Đại thiếu gia lười biếng.
Hứa Tư Ý: ⊙–⊙
Đối phương cười như không cười, không kiên nhẫn thúc giục, âm cuối vô cùng nhẹ nhàng: “Nhanh lên một chút.”
“...”
Sao ngay cả sóng điện thoại cũng không ngăn được anh phóng đãng vậy?
Hứa Tư Ý yên lặng 囧 囧, yên lặng nghiêng đầu, yên lặng liếc nhìn mẹ mình.
Hứa mẫu nghe lén toàn bộ cuộc gọi, bị con gái bắt gặp, cũng 囧, lúng túng nhưng cũng không mất đi sự lịch sự của mình, nở nụ cười với con gái, yên lặng quay đầu, nhìn sang chỗ khác.
Lúc này Hứa Tư Ý mới lặng lẽ hít sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hướng về phía điện thoại kêu lên một tiếng trong trẻo: “Hôn anh, chụt!”
Giọng cô gái nhỏ mềm nhũn, ở trong buồng xe yên tĩnh đặc biệt làm người khác chú ý.
Hứa mẫu: “...”
Bác tài mập mạp: “....”
“Ngoan.” Đại thiếu gia bên đầu kia hài lòng, lại nói với cô vài câu rồi cúp điện thoại.
Hứa mẫu ở bên cạnh nghe được rất buồn cười, quan sát gương mặt hồng hồng của con gái, nói nhỏ: “Là người bạn trai kia của con?”
Mặt Hứa Tư Ý lại càng nóng, nhỏ giọng trả lời: “Vâng, là anh ấy ạ.”
Hứa mẫu cười khanh khách, “Xem ra tình cảm hai con không tệ... Quen nhau bao lâu rồi?”
Hứa Tư Ý gật đầu, trong lòng ngọt ngào, “Hai năm rồi ạ.”
“Cậu ta rất tốt với con?”
“Vâng...”Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tư Ý vô cùng nghiêm túc, nói với Hứa mẫu, “Anh ấy rất rất tốt.”
“Vậy thì được rồi.” Hứa mẫu vuốt vuốt đầu con gái, nhẹ giọng dặn dò, “Là con gái nhất định phải có một đôi mắt sắc sảo. Thế sự vô thường, tìm được một người thật sự yêu mình không dễ dàng, nếu như vô tình gặp được thì phải biết quý trọng.”
Lúc này, tài xế mập mạp không biết tiếng Trung, làm phông nền hơn nửa quãng đường cười rộ lên, không nhịn được chen vào hỏi Hứa mẫu, “Hai người là người nước nào?”
Hứa mẫu cũng lễ phép mỉm cười, dùng tiếng Pháp trả lời: “Trung Quốc.”
“Cô bé này là con gái cô hả?”
“Phải.”
“Di cư đến Pháp sao?” Bác tài mập mạp lái xe đêm khuya khó gặp được khách hàng, vừa vặn trò chuyện để nâng cao tinh thần, liền tiếp tục tán gẫu với Hứa mẫu, “Sao không mang theo cả con gái cô?”
Ánh mắt Hứa mẫu hơi tối lại, nói: “Tôi ly hôn với cha con bé, con bé sống với cha.”
Bác tài mập mạp nói: “Vậy cô ở Pháp hẳn là cũng rất nhớ con gái.”
Hứa mẫu rũ mắt, nặng nề nói, “Có người mẹ nào mà không nhớ con của mình.”
Bác tài mập mạp thổn thức, “Mỗi người đều có cái bất đắc dĩ của mình.”
“Đúng vậy.”
Thành phố Toulouse cũng không lớn, không lâu sau, taxi rẽ vào một con đường không rộng không hẹp.
Xe dừng lại.
Hứa Tư Ý đẩy cửa xuống xe, quay đầu nhìn xung quanh, kiến trúc trước mắt vẫn là những ngôi nhà gạch đỏ thường thấy ở Toulouse.
Hai mẹ con liên tục cám ơn bác tài tốt bụng. Bác tài vô cùng nhiệt tình, khoát khoát tay, ngay cả tiền boa cũng không lấy liền đóng cửa xe rời đi.
Hứa Tư Ý hỏi: “Mẹ, đây là nhà của mẹ ở Toulouse sao?”
“Ừ.” Hứa mẫu gật đầu, “Chính là nơi này.”
Hứa Tư Ý nhìn Hứa mẫu. Dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo, vết bầm ở khóe miệng bà có vẻ đặc biệt chói mắt.
Cô trầm ngâm nói, “Mẹ... Con tới đây ở lại nhà mẹ, người nhà bên này của mẹ có để ý gì không?”
“Không sao đâu.” Hứa mẫu cười, “Dượng Valros con đến Paris rồi, nửa tháng nữa mới về, trong nhà chỉ có mình tiểu Charles thôi, không cần lo lắng.”
Hứa Tư Ý nghe thấy tên của hai người xa lạ, khó hiểu nói: “Dượng Valros... Là chồng bây giờ của mẹ sao?”
”Phải.” Hứa mẫu nói, ”Charles là con trai mẹ, cũng là em trai của con.”
A, đúng rồi.
Sau khi mẹ lại lần nữa xây dựng tổ ấm ở Pháp, quả thực là có một đứa bé.
Hứa Tư Ý phản ứng lại, cười híp mắt khó nén hưng phấn, vỗ vỗ tay nhỏ nói, ”Vậy em trai con là con lai Trung Pháp rồi, nhất định là rất đáng yêu!”
Hứa mẫu bị bộ dạng hưng phấn của cô chọc cười, nói, ”Đi thôi, lập tức là con có thể nhìn thấy em trai rồi.”
Mấy phút sau, Hứa mẫu dẫn Hứa Tư Ý vào cửa.
Căn nhà này rất lớn, phong cách trang hoàng vô cùng tinh xảo mĩ lệ, lấy màu trắng làm chủ đạo, lại sáp nhập thẩm mỹ nghiêm cẩn của nước Đức, cũng tràn đầy đồ đạc mang hơi thở sinh hoạt, nhìn qua khiêm tốn mà không mất nội hàm.
Hứa Tư Ý quan sát bốn phía, nhìn Hứa mẫu đang cởi giày ở trước cửa, giống như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi mẹ, dượng Valros làm nghề gì vậy ạ?”
“...” Hứa mẫu nghe cô đột nhiên nói đến tên Valros, động tác liền dừng lại, cười cười nói, “Làm đầu tư mạo hiểm, cụ thể thế nào mẹ cũng không biết... Tới đây, thay giày đi, đi rửa tay rồi mẹ lấy đồ ăn cho con.”
Hứa Tư Ý không nói gì nữa, tự đổi lại giày.
Hứa mẫu để hành lý của con gái vào phòng cho khách bà đã dọn.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền ra từ gian phòng khác, xen lẫn tiếng Pháp vụng về chưa lưu loát.
Hứa Tư Ý quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé mặc áo ngủ màu lam nhạt đang lảo đảo đi ra.
Đó là một bé trai chừng 7, 8 tuổi, thân mình nho nhỏ, cao gần bằng đồ trang trí bên cạnh, có ngũ quan thâm thúy của người châu Âu, hai mắt to, mũi nhỏ cao thẳng, nhưng lại có một mái tóc đen nhánh.
Phấn điêu ngọc mài, vô cùng đáng yêu.
Hứa Tư Ý ngẩn ra, phản ứng lại — đây là em trai Charles của cô.
“Mama....” Tiểu Charles dùng đôi tay nhỏ bé dụi mắt, nghi hoặc dùng tiếng Pháp gọi, “Mama?”
Hứa mẫu nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy đến, “Làm con tỉnh hả?”
Bé trai phát hiện trong nhà có thêm một chị gái xinh đẹp, nhíu mày một cái, đôi mắt còn ngái ngủ nghi hoặc nhìn Hứa Tư Ý cách đó không xa.
Hai chị em ngơ ngác nhìn nhau.
Ngay sau đó, tiểu Charles giơ một ngón tay, “Mama, chị này là ai ạ?”
“Đây là chị gái của con,” Hứa mẫu dịu dàng, “Trước đây mama nói với con rồi mà, chị muốn đến chơi với con.”
“Chị...” Tiểu Charles nhìn Hứa Tư Ý, trong mắt có sự tò mò nghiên cứu.
“Chào em, Charles.” Hứa Tư Ý tiến lên mấy bước ngồi xổm xuống, lộ ra một nụ cười dịu dàng với bé trai, nói một câu tiếng Pháp thông dụng mới học được, “Lần đầu gặp mặt, chị rất vui.”
Charles im lặng một lúc, giống như nhớ tới gì đó, ngước cổ lên nhìn Hứa mẫu, đôi tay nhỏ bé giật nhẹ vạt áo bà, lộ rõ vẻ khẩn trương bất an: “Lần trước baba uống say đánh mama, cũng là vì mama gọi điện thoại cho chị sao?”
“...” Sắc mặt Hứa mẫu đột nhiên thay đổi, lập tức khom người ôm lấy Charles, quát nhỏ: “Không được nói linh tinh.”
Charles bị mẹ hù dọa, liền ngậm miệng lại.
Hứa Tư Ý không nghe hiểu lời của Charles, hỏi Hứa mẫu: “Mẹ, em ấy vừa nói gì vậy?”
“Không có gì, thằng bé nói muốn ngủ, để mẹ đi dỗ thằng bé.” Nụ cười trên mặt Hứa mẫu có chút khó coi, nói, “Đồ ăn ở trên bàn đấy.”
Nói xong liền ôm lấy Charles trở về phòng trẻ con, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Hứa Tư Ý.
Cô rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng liên hệ tất cả mọi chuyện lại: người đàn ông Pháp say khướt hùng hùng hổ hổ trong điện thoại, vết bầm ở khóe miệng mẹ, ánh mắt sợ hãi của tiểu Charles…
Hứa Tư Ý trầm ngâm hồi lâu, mím môi, lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Cố Giang.
”Mẹ em ở Pháp gặp ít rắc rối... Nơi này cách Thụy Sĩ không xa, nếu như, chỉ là nếu như thôi, anh có thể tới đây một chuyến được không?”