- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trong Tim Tôi
- Chương 52
Em Trong Tim Tôi
Chương 52
Sáng hôm sau.
Hứa Tư Ý vốn sẽ cùng với mấy người La Văn Lãng cùng đi tới sân bay tiễn Cố Giang, nhưng lúc trước cô có đăng ký tham gia cuộc thi tuyển chọn thành viên cho “Năng lực sáng tạo”, giáo sư hướng dẫn yêu cầu họp nhóm ngay hôm nay, không thể đến muộn càng không thể xin phép vắng mặt. Vì vậy, Hứa Tư Ý không có khả năng đến tiễn Cố Giang.
Cố Giang cũng không muốn cô phải khó xử, quyết định thay bằng việc nắm lấy cằm cô, ở ngay dưới tầng nhà trọ, trao ngay một nụ hôn.
Nụ hôn nóng bỏng đúng chuẩn kiểu Pháp.
Chiếc hôn vừa dứt, Hứa Tư Ý bị anh bắt nạt, hai má khẽ ửng đỏ, đôi mắt to mơ màng như rơi vào sương mù, yên lặng, lưu luyến, lấy tay kéo kéo vạt áo Cố Giang, “Phải nhớ thường xuyên gọi về cho em.”
“Ừm.”
“Em biết anh không có cách nào vừa làm việc cùng nghỉ ngơi có quy luật.... Nhưng là nếu buổi tối có thể ngủ sớm thì nên nghỉ ngơi, phải chú ý đến sức khỏe của chính mình.”
“Ừm.”
Hứa Tư Ý nói quanh co, cố gắng vắt hết óc suy nghĩ xem mình còn muốn dặn dò thêm cái gì: “Còn có....”
“Luyến tiếc anh đến như vậy?” Cố Giang nhẹ nhàng nhướn một bên lông mày, ngón tay niết cằm cô, vẫn mang theo dáng điệu thản nhiên ấy, lười biếng nói: “Nếu không thì anh không đi nữa, không rời xa em vậy?”
Vẻ mặt Hứa Tư Ý vốn đã dịu xuống nháy mắt lại đỏ bừng, trừng Cố Giang, nắm chặt tay uy hϊếp nói: “Hiện tại còn là thời điểm để anh đùa giỡn!”
Một cơn gió chậm rãi lướt qua, cuốn thêm vài chiếc lá khô vàng lượn vòng trên không trung.
Cố Giang nhìn chằm chằm Hứa Tư Ý, trầm mặc một lúc lâu không nói gì.
Sau một lát, Cố Giang dùng sức đem Hứa Tư Ý ôm trong l*иg ngực, cúi đầu, dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi cô, thầm thì nói, “Thực không muốn cùng em tách ra, dù chỉ một ngày anh cũng không muốn.”
Hai mắt Hứa Tư Ý nóng lên, ngập ngừng nói: “Tách biệt tạm thời bây giờ là cho một cuộc gặp gỡ trong tương lai tốt hơn.”
Cố Giang nở nụ cười nhạt, ngón tay cọ mặt Hứa Tư Ý, “Còn có đạo lí như vậy?”
“Vâng!”
Lúc này, một chiếc ô tô màu xám phát ra tiếng còi inh ỏi.
La Văn Lãng đưa đầu ra cửa sổ xe taxi, nhìn hai người bên ngoài, nhướn mày, không kiên nhẫn, hét lớn: “Hai người xong chưa?”
Có một năm không gặp nhau mà sao giống như sinh ly tử biệt cả đời quá vậy chứ?
Hứa Tư Ý kịp thời lấy lại tinh thần, dụi dụi mắt, tay nhỏ nắm lấy tay Cố Giang, “Anh nên đi thôi, đến giờ rồi!”
Cố Giang đưa mặt qua, “Hôn lại một cái.”
Hứa Tư Ý kiễng chân, mặt hồng hồng xấu hổ, hôn lên môi anh.
Sau đó, Cố Giang liền bước lên xe.
Hứa Tư Ý ở tại chỗ vẫy vẫy tay, nhìn theo xe taxi chạy dọc ra đường lớn.
Vào tháng 10 năm đó, sáng sớm mùa thu, mặt trời rạng ngời, Hứa Tư Ý nhớ rất rõ, thiếu niên từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi màu đen, nói với cô lời cuối cùng, “Ngoan ngoãn, đợi anh trở lại.”
**
Sau khi Cố Giang đi Thụy Sĩ, cuộc sống của Hứa Tư Ý so với quá khứ cũng không có quá nhiều khác biệt. Cô vẫn như cũ: đi học, ăn cơm, đến thư viện. Ngẫu nhiên lúc rãnh rỗi, thì đi xem phim cùng Vương Hinh, cùng Trương Địch Phi đi dạo phố, shopping.
Việc học của Cố Giang tại ETH Zurich nặng nề hơn nhiều so với tưởng tượng của Hứa Tư Ý. Tuy vậy, cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Việc anh theo học ở đây giống như một con thuyền đi ngược lại với dòng nước, không phải cứ thế đi vào rồi ngay lập tức có thể lướt theo dòng chảy, tại đó tập hợp nhiều sinh viên xuất sắc hàng đầu thế giới, dù cho anh là thiên tài cũng không thể có nửa điểm buông lỏng.
Dù bận rộn như vậy nhưng Cố Giang cũng vẫn như cũ tranh thủ thời gian gọi điện về trò chuyện với Hứa Tư Ý.
Cơ hồ đều kiên trì mỗi ngày một tiếng đồng hồ.
Cứ như vậy kéo dài suốt ba tháng, mấy người bạn cùng phòng của cô cũng được ăn thức ăn cho chó mỗi ngày đến trợn mắt, trêu chọc Hứa Tư Ý, nói nếu cô nhớ anh như thế, sao không bắt trước giống như mấy nhân vật nữ chính trong phim thần tượng, thời điểm mỗi lần nhớ đến Cố Giang, thì lấy một tờ giấy ra, xếp thành ngôi sao rồi bỏ vào lọ đựng, xem khi nào có thể đựng đầy một lọ thủy tinh lớn.
Nghe thấy ý kiến được đề suất này, đương sự Hứa Tư Ý không tiếp thu làm theo.
Nghe mấy người cùng phòng hay kể về bộ phim thần tượng thời thơ ấu của mình, Hứa Tư Ý thấy rằng tuy nam và nữ chính yêu nhau, nhưng đến cuối cùng, họ lại không thể nắm tay nhau đi đến cuối đời, tất cả đều có một kết thúc bi thảm.
Hứa Tư Ý cho rằng việc gấp sao mang theo ý nghĩa không tốt, sau một thời gian, cô thậm chí ngay cả đối với thứ đồ vật gọi là sao giấy bắt đầu cảm thấy chán ghét.
Tuy vậy, Hứa Tư Ý lại thích những ô vuông nhỏ trên lịch.
Thu đi đông tới, thời gian trôi qua, bất tri bất giác cô đã gạch đi hơn một nữa những ô nhỏ trên quyển lịch nhỏ.
Mỗi ngày, Hứa Tư Ý đều lấy hai tay mở lịch ra nhìn, mong chờ mấy ngôi sao và mặt trăng mau mau xuất hiện, đếm từng ngày một, rồi lại vẫn tiếp tục cuộc sống như thường lệ của mình.
Năm hai kết thúc.
Vài ngày trước kỳ nghỉ hè, tất cả các phòng ký túc xá của sinh viên đều reo hò, la hét, cười đùa, nối đuôi nhau đóng gói hành lý để về nhà.
“Cuối cùng tôi cũng mua được vé!” Trương Địch Phi thở phào nhẹ nhõm, ném điện thoại lên bàn, phàn nàn: “Yến Thành chỉ có một kỳ nghỉ hè, vé tàu cao tốc thật khó mua. Để có thể mua được tôi không biết đã phải mất bao nhiêu công sức!”
“Cậu là người ngoại tỉnh, vào đêm trước ngày lễ mà có thể cướp được vé, thực sự rất đáng khen ngợi!” Vương Hinh nhét quần áo vào vali, vung tay, nói: “Nhưng cũng không thể trách cậu. Khi con gái đang yêu thì IQ chính là âm vô cực. Vị đại ca kia đã câu mất hồn của cậu rồi! Haizz....”
Trương Địch Phi nghe xong liền biến sắc, trừng mắt nhìn Vương Hinh, hai má hơi ửng đỏ nói: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy! Ai đang yêu chứ!”
“Ồ, không phải yêu à!” Vương Hinh cười tủm tỉm, “Dựa theo tình trạng hiện nay hẳn kêu là cắn câu rồi!”
Hứa Tư Ý đang đọc sách, nghi ngờ hướng Trương Địch Phi nói,
“Lão Trương quả là thâm tàng bất lộ! Cậu lúc nào mà kéo theo người khác cùng nhau rơi vào bể tình vậy a?”
“A, a cái gì chứ!” Trương Địch Phi ngại ngùng, ngay cả giọng Quảng Đông cũng nhảy ra, “Vương Hinh vốn bị thần kinh, cậu còn nghe cậu ấy nói hưu nói vượn, Hứa Tư Ý, đầu óc cậu có vấn đề gì không thế?”
Hứa Tư Ý nháy mắt nhìn về phía Trương Địch Phi, mắt sáng lên, nói: “Nếu không có, vậy sao mặt cậu lại đỏ lên như vậy?”
“....” Trương Địch Phi theo bản năng sờ sờ mặt mình, chột dạ đáp: “Tôi nào có.” Nói xong liền chạy nhanh đến gương to nhìn, sắc mặt không khỏi nghi ngờ, khẩn trương, lo lắng.
Trông thấy cử chỉ của bạn cùng phòng, Hứa Tư Ý là người đã yêu nhiều năm, ngay lập tức nhận ra, khoe miệng cô nhếch lên, vui vẻ cười: ” Cuối cùng cậu ấy cũng khám phá hồng trần, nhìn rõ bộ mặt nhân thế!”
Đôi mắt quét qua Vương Hinh, Hứa Tư Ý lấy một tay che miệng lại, thì thầm nói: “Ai vậy?”
Vương Hinh cũng đè thấp thanh nói: “Là một người theo ngành kiến trúc thiết kế công trình, tên là Trần Trạch Lễ.”
“Có đẹp trai không?”
“Có.”
“Đã bắt đầu quen chưa?” Hứa Tư Ý bộ dạng đầy bát quái hỏi.
“Đoán chừng còn thiếu một chút nữa.” Vương Hinh nham hiểm cười cười, “Nam sinh kia thực sự điên cuồng truy đuổi cậu ấy. Trời mưa mang ô đến, dì cả đến thì đưa trà long nhãn táo đỏ, còn thiếu điều chưa đem bữa sáng đến cho thôi.”
“Oa, tốt như vậy à!” Hứa Tư Ý nghi hoặc, sờ sờ cằm nhỏ, “Nhưng mà bình thường chúng ta đều ở cùng nhau, vì sao tớ lại không phát hiện ra?”
Vương Hinh liền cười một tiếng, chậm rì rì mà đem quần áo bỏ vào vali, cười nhạo nói: “Từ khi lão đại nhà cậu đến Thụy Sĩ, cái người tên là Hứa Tư Ý liền không để ý đến chuyện gì khác, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền rồi đếm ngày tháng năm, còn có thể chú ý tới cái gì sao! Theo tớ thấy, hai người các cậu đều là bị nam nhân câu hồn đi hết rồi, đúng là không có tiền đồ gì cả!”
“....”
Lúc trước là ai sống chết truy đuổi cho được Tần Ngạn Tân? Hiện tại liền bắt đầu chê bai người khác?
Hứa Tư Ý ở trong lòng khinh bỉ Vương Hinh hai giây, đang muốn trở về giường, âm thanh di động vang lên một hồi. Cô cầm di động lên nhìn vào liền thấy, là cuộc gọi đến từ vị nam nhân đem hồn cô câu đi mất.
Hứa Tư Ý kinh ngạc, sau đó chạy nhanh đến gương xem lại đầu tóc, vuốt vuốt mớ tóc con trên đỉnh đầu, cởi đôi dép lê leo lên giường, ngoan ngoan ngồi xuống, sau đó mới bắt máy nghe điện thoại.
Hai người bạn cùng phòng ở giường dưới đã quen với việc này, ngoáy ngoáy tai, nhìn ra cửa sổ, trông cây ngắm cảnh, tự giác để lại không gian cho họ.
Video được kết nối, trên màn hình liền hiện ra một khuôn mặt đẹp trai.
Do chênh lệch thời gian giữa Trung Quốc với Thụy Sĩ là bảy tiếng, Zurich hiện tại vừa mới qua giữa trưa, mặt trời còn đang chiếu sáng. Cố Giang ngồi trên ghế trước bàn máy tính, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, vẫn là bộ dáng ung dung, lười biếng. Khóe miệng nhếch thành vòng cung, nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình.
“Hôm nay có ngoan ngoãn không?”, Cố Giang bâng quơ hỏi, âm thanh phát ra lại vô cùng ôn nhu.
“Có.” Hứa Tư Ý mặt đỏ hồng nói.
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đang cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm.” Hứa Tư Ý mở đôi mắt to sáng trông suốt nhìn Cố Giang, cười nói: “Nghỉ hè rồi! Mọi người đều rất vui!”
Nụ cười trong sáng của cô dường như có phép thuật, khiến người khác phải cảm thấy vui lây giống mình.
Cố Giang hạ mi mắt, cúi mình, một tay chống cằm lên bàn, nhìn chằm chằm Hứa Tư Ý, đột ngột cất lời: “Hôm nay có nhớ anh không?”
Cô gái nhỏ mặt càng đỏ hơn, tay không kìm chế mà giữ chặt vạt áo, gật gật đầu, thanh âm mềm mại đáp: “Có.”
Anh vừa nhìn thấy động tác thẹn thùng đáng yêu của cô, trong đáy mắt hiện lên ý cười, cố ý nghiêng đầu, nhíu mi, chỉ chỉ lỗ tai, “Âm thanh hình như hơi nhỏ? “
Hứa Tư Ý 囧, chỉ có thể nâng cao âm lượng, lúng túng: “Có suy nghĩ.”
Cố Giang lười biếng, tiếp tục nhướn mi, “Hửm?”
Hứa Tư Ý xấu hổ muốn chết, mặt đỏ tai hồng, vẫn tiếp tục ngoan ngoãn lớn tiếng: “Em nhớ anh!”
Ở phía dưới, Trương Địch Phi cùng Vương Hinh: “.....”
?
Chúng ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Vì cái gì hai ngươi kia yêu xa mà bọn họ mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương? Đã đủ chưa hả?
Nhìn thấy cô như vậy, Cố lão đại tỏ vẻ hết sức hài lòng, nở nụ cười, nói: “Nghỉ hè em về nhà à?”
“Vâng.” Hứa Tư Ý đáp, “Buổi sáng ngày mốt ba sẽ đến đón em về.”
Phó Hồng Linh cùng Hứa Quảng Hải giằng co với nhau về vấn đề ly hôn cuối cùng cuối tháng này cũng chấm dứt, tài sản chung của họ sau khi ly hôn chia đôi, quyền nuôi tiểu Lỗi tuy cả hai đều ra sức giành giật, nhưng đến cuối cùng tòa án cũng giao lại cho Phó Hồng Linh vì bà ta là mẹ của cậu bé.
Hứa Tư Ý cùng ba Hứa cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng trong căn nhà đó.
Sau một thời gian dài, cuộc sống của bọn họ lần nữa trở về đúng quỹ đạo.
Đột nhiên, Cố Giang thản nhiên nói: “Còn bốn tháng.”
Hứa Tư Ý giật bắn mình nói: “Cái gì?”
“Còn bốn tháng nữa,” Cố Giang nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mắt đang ở nơi cách anh hàng ngàn cây số, nhếch môi, bộ dáng cười như không cười nói: “Liền lại có thể ôm hôn bảo bối của anh rồi.”
Nghe vậy, Hứa Tư Ý đỏ bừng cả mặt, tuy vậy vẫn cố nghiêm mặt dạy dỗ: “Này đồng học, mời bạn chỉnh trang lại thái độ bản thân, học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều hướng về phía trước.” Không cần để đầu óc đắm chìm vào trong những ý tưởng không đứng đắn như vậy!
Cố Giang thuận miệng a một tiếng, nhướn mày, “Nếu anh học tập thật chăm chỉ, mỗi ngày hướng về phía trước, thì sẽ được thưởng cái gì?”
“.....”
Ngoan ngoãn học tập mỗi ngày, hướng về phía trước không phải là trách nhiệm hiển nhiên của một sinh viên sao? Người này vậy mà còn muốn cô thưởng?
Vẻ mặt Hứa Tư Ý mờ mịt, “Anh muốn em thưởng gì cho anh?”
“Chẳng hạn như.” Giọng nói phát ra từ điện thoại có chút trầm thấp, cố tình đè xuống, “Lúc trở về có thể ngủ cùng em.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn mà làm cho toàn thân Hứa Tư Ý như bốc cháy lên, học theo bộ dạng của Cố Giang, hạ giọng: “Cố Giang, anh chính là một CON SÓI HÁO SẮC!”
**
Một ngày trước kỳ nghỉ hè, ba Hứa đến trường để đón Hứa Tư Ý về nhà.
So với mấy gương hành lý lớn của các bạn cùng phòng, Hứa Tư Ý mang về nhà rất ít đồ đạc, chỉ có một số đồ vật chủ yếu sử dụng hàng ngày, một vài bộ quần áo, một số sách giáo khoa chuẩn bị học vào trong kì nghỉ. Tổng cộng tất cả xếp vào trong chiếc vali nhỏ, phía trên đặt thêm ba lô cô đeo hằng ngày.
Hứa Quảng Hải giúp con gái bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó lên xe, nổ máy.
Ô tô trên đường cao tốc chạy như bay về phía trước.
Không biết vì đã lâu không gặp nhau, hay vì mối quan hệ giữa cha và con gái vốn không gần gũi, chiếc xe tuy đã chạy hơn nửa quãng đường, không ai nói với nhau một câu gì.
Một lát sau, Hứa Quảng Hải quay đầu lại, nhìn thấy con gái đang nhìn điện thoại di động. Ông hắng giọng nói: “Ba và dì Phó đã hoàn thành đầy đủ thủ tục ly hôn trên tòa án rồi.”
Hứa Tư Ý nghe xong cũng không có phản ứng khác thường nào, gật gật đầu, “Vâng, trước kia ba có nói qua.”
“Ừm.” Hứa Quảng Hải trầm ngâm một lát, lại mở miệng, ông muốn thử cùng con gái mình tán gẫu một chút, giọng đầy khen ngợi: “Tư Ý, con bình thường học tập cố gắng, điểm số kỳ thi cuối học kỳ lần này đứng thứ tư trong khoa, cao hơn lần trước. Có tiến bộ, không tệ không tệ!”
Hứa Tư Ý cười nói, “Con chỉ đang cố gắng học tập thôi.”
“Điểm số lần này rất tốt, ba nhất định phải thưởng cho con.” Hứa Quảng Hải vui vẻ nói, “Trước tiên, ba sẽ dẫn con đi ăn một bữa thật lớn, sau đó tặng con một món quà, muốn ăn những gì tùy con chọn, thích thì cứ nói với ba, con thấy thế nào?”
Nghe xong lời này, Hứa Tư Ý không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nhớ đến điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn về phía ba Hứa, ánh mắt trong suốt, “Ba thật sự muốn tặng quà cho con ạ?”
Trong lòng ba Hứa đối với đứa con gái Hứa Tư Ý vốn là cực kỳ áy náy, hiếm khi thấy con gái tỏ ra thích thú với món quà mà ông tặng, thoáng chốc không khỏi vui vẻ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn đáp: “Đương nhiên! Ba hứa với con, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần con muốn, chỉ cần ba con có khả năng, ba liền mua tặng cho con.”
Quà tặng.
Cái gì cũng có thể sao?
Mắt Hứa Tư Ý sáng lên, có chút không xác định, nhỏ giọng thử hỏi: “Vậy, ba có thể tặng con vé đi đến Toulouse, nước Pháp được không?”
Lời nói vừa dứt, vẻ mặt Hứa Quảng Hải vốn đang tươi cười liền cứng đờ, nhíu mày.
Hứa Tư Ý nhìn vào khuôn mặt của ba Hứa nhẹ nhàng nói: “Trước đây con đã hứa với mẹ, nếu có cơ hội sẽ đến Toulouse thăm bà. Bây giờ bố và dì Phó đã ly hôn, con hẳn là... có thể đi đúng không? “
Không khí trong xe im lặng trong vài giây.
Ba Hứa nhìn thẳng về phía con đường cao tốc không thấy điểm dừng, trong nháy mắt, ánh mắt hiện lên vẻ trống rỗng. Sau một lúc lâu, ba Hứa thở dài, gật gật đầu, nói: “Được, đi gặp mẹ con, cũng đã nhiều năm con không gặp lại bà ấy.”
Hứa tư ý vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Con thật sự có thể đi Pháp thăm mẹ?”
Ba Hứa gật đầu, “Đương nhiên, me con chắc cũng rất nhớ con.”
“Thật tốt quá! Cảm ơn ba!” Hứa Tư Ý hưng phấn vỗ vỗ tay, vội vàng lấy điện thoại. “Con sẽ gọi cho mẹ ngay lập tức, hỏi bà khi nào thuận tiện để gặp con.”
Ba Hứa cười nói, “Lúc này ở nước Pháp vẫn là nửa đêm, đợi đến tối nay hãy gọi cho mẹ con.”
“Vâng.....” Vì tâm trạng quá phấn khích, ngay cả việc sai lệch múi giờ, Hứa Tư Ý cũng quên mất.
Lúc này, tâm trạng của Hứa Tư Ý rất tốt, khóe miệng tự giác cong lên, không kìm nén được sự phấn khích đang sôi trào trong lòng, cô liền nhắn tin thông báo cho Cố Giang qua WeChat: Thật tốt quá! Kỳ nghỉ hè này, em có thể đi Pháp thăm mẹ!
Chỉ qua vài giây ngắn ngủi, Cố Giang liền hồi âm: Chỉ có một mình em đi?
Hứa Tư Ý: Đúng vậy.
Cố Giang: Chú ý an toàn, lúc nào cũng phải giữ liên lạc với anh.
Hứa Tư Ý: Được, nghe lời anh.
Bên kia, ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn qua cửa kính xe, dừng tại một nơi xa xăm nào đó, rồi đột nhiên, cười nhạo chính mình, lẩm bẩm: “Anh cũng rất lâu rồi không gặp em.”
Việc ba đồng ý cho chính mình đi Toulouse thăm mẹ làm Hứa Tư Ý cao hứng không thôi, suốt một ngày như chim sẻ hót ríu rít.
Hứa Quảng Hải đã lâu không nhìn thấy con gái cười tươi như vậy, cũng cao hứng theo.
Vào đêm hôm đó, Hứa Tư Ý ngồi trên giường trong phòng ngủ, vội vàng gọi một cuộc gọi xuyên quốc gia.
Phải mất một thời gian mới qua được.
“Tư Ý à?” Giọng nói của mẹ Hứa phát ra từ điện thoại, ôn nhu, dịu dàng, hệt như trong ký ức lúc thơ ấu của Hứa Tư Ý.
“Mẹ!” cô hô to một tiếng, cười khúc khích: “Con có tin tốt muốn nói cho mẹ nghe!”
Mẹ Hứa bên kia cầm điện thoại bị tiếng cười vui vẻ của con gái làm cho vui lây, cũng cười theo, “Lần này thi cuối kì này đạt được nhiều điểm A sao?”
“Không phải về việc học .....” Hứa Tư Ý nhỏ giọng lại, cẩn thận nói từng chữ một: “Mẹ, ba cùng Phó Hồng Linh đã li hôn, người phụ nữ xấu xa kia rốt cục cũng rời khỏi nhà của chúng ta.”
Lời nói vừa dứt, ống nghe bên kia rơi vào im lặng.
Sau vài giây, giọng nói mềm mại của mẹ Hứa lại truyền tới, có thêm phần bình tĩnh, “Vậy à? Mặc dù điều đó không còn liên quan gì đến mẹ, nhưng con gửi lời chúc mừng đến cha con thay mẹ nhé.” Bà hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Đây là tin tốt mà con muốn nói?”
Hứa Tư Ý cầm di động lắc đầu, “Không phải. Tin tốt con muốn nói là vì ba cùng Phó Hồng Linh ly hôn rồi, nên con cuối cùng cũng có thể đến Toulouse tìm mẹ .”
“...” Phía bên mẹ của Hứa Tư Ý đột nhiên yên ắng hẳn.
Hứa Tư Ý không nhận ra điểm khác thường của mẹ cô, nên vẫn như trước tươi cười hớn hở, vui vẻ nói: “Con vui lắm mẹ ơi! Mẹ cũng thấy vui có phải không? Chúng ta đã nhiều năm không gặp mặt rồi. Con thật sự rất nhớ mẹ! Con so với trước đây đã cao hơn rất nhiều. Con sợ đến lúc đó mẹ cũng không thể nhận ra con mất!”
“.... Tư Ý,” giọng nói của mẹ Hứa Tư Ý mang theo ý vị không rõ ràng, dò hỏi, “Con nói con muốn tới nước Pháp để thăm mẹ?”
“Vâng!” Hứa Tư Ý cười híp cả mắt, vô cùng vui vẻ, “Con đã tra vé máy bay rồi, có thể mua luôn. Chừng nào mẹ rảnh ạ? Con có thể ở lại một tuần với mẹ, con có rất nhiều việc muốn tâm sự với mẹ.”
“Mẹ..... Mẹ.....” mẹ cô ậm ừ nửa ngày, vẫn chưa hề đáp lại.
Hứa Tư Ý mơ hồ nhận ra điều gì, nhíu mi, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải hay không có việc không thể gặp con?”
“Không phải.....” Mẹ Hứa hạ giọng nói.
Vừa nói xong, ống nghe truyền ra một tiếng phanh lớn, giống như có người dùng chân đá vào cửa phòng.
Mẹ Hứa sợ tới mức hô nhỏ lên một tiếng.
Ngay sau đó vang lên giọng nói quát tháo của một người đàn ông, câu cú không rõ ràng, tựa như đã uống không ít rượu, âm thanh tiếng Pháp mơ hồ.
Lông mày của Hứa Tư Ý ngày càng nhăn chặt, nháy mắt nghĩ đến cuộc điện thoại của cô với mẹ vào hôm sinh nhật.
Khi đó, ngay khi giọng nói hung dữ của người đàn ông Pháp xuất hiện, mẹ cô liền hoang mang, rối loạn đem điện thoại cắt đứt.
Người này là ai vậy?
Cùng mẹ có quan hệ gì?
Hứa Tư Ý siết chặt di động trong tay, trầm giọng nói: “Mẹ, bên cạnh mẹ có phải hay không có những người khác?”
“Không có.....” Trong điện thoại, tiếng của mẹ Hứa vang lên, âm thanh không rõ ràng, không biết là vì nguyên nhân gì, thậm chí giọng nói còn nhỏ lại mang theo tia run rẩy, cố gắng cười nói, “Không có những người khác. Tư Ý, nếu con muốn tới chơi, mẹ đương nhiên hoan nghênh.... Như vậy đi, con bảo ba con đặt vé máy bay cho con, đến lúc đó đem thông tin chuyến bay gửi cho mẹ, mẹ sẽ tới đón con.....”
Mẹ Hứa vừa mới nói xong, ống nghe lại bùm bùm một trận vang lớn, tựa như có vật gì bị ném xuống đất.
Âm thanh chửi bậy của người đàn ông Pháp đang say khướt còn lớn hơn nữa.
Hứa Tư Ý mím môi, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, lại hỏi một lần: “Mẹ, bên cạnh mẹ có phải hay không có những người khác? Người đàn ông kia là ai?”
“Không có.... Là chồng của mẹ, hắn uống hơi quá chén mà thôi, không có gì đâu con.” Mẹ Hứa cười cười, “Tư Ý, mẹ bên này còn có việc, con nhớ gửi thông tin chuyến bay đến cho mẹ, gặp lại con sau nhé.”
Nói xong, không đợi Hứa Tư Ý đáp lại liền ngắt điện thoại.
Đô đô đô đô.
“....” Hứa Tư Ý bình tĩnh buông di động xuống, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn neon sặc sỡ lập lòe mang theo cảm giác ồn ào náo nhiệt lại vô cùng trống rỗng.
Cuộc sống của mẹ không tốt sao?
Trong chớp mắt, suy nghĩ này liền hiện ra trong đầu cô, rồi lại trong nháy mắt, bị cô ném lên tận chín tầng mây.
Không có khả năng như vậy!
Thế giới này rất công bằng, ví dụ như kẻ xấu xa như Phó Hồng Linh, làm điều ác gặp phải quả báo, mà mẹ cô thiện lương như vậy, thượng đế chắc chắn sẽ phải thiên vị với bà.
**
Mười ngày sau, Hứa Tư Ý từ Yến Thành bay đến Paris, lại ở Paris chuyển chuyến bay, xóc nảy gần hai mươi mấy giờ mới đến được Toulouse.
Khi máy bay hạ cánh, trời đã rạng sáng.
Cô gái châu Á có đôi mắt và làn tóc màu đen đi xuyên qua ở một đống người tóc vàng, mắt xanh, cao lớn Châu Âu, đặc biệt thu hút ánh mắt người khác, hơn nữa bộ dạng Hứa Tư lại vô cùng nhỏ nhắn, mềm mại, hội tụ đầy đủ khí chất của người con gái phương Đông, làm cho mấy thanh niên trẻ tuổi người Pháp trên đường đều quay đầu liếc nhìn cô.
Cô lại giống như không có phát hiện ra, mắt nhìn thẳng, đi theo nhóm người phía trước, lấy xong hành lí, liền đi ra khỏi cửa sân bay.
Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên rơi vào trong tầm mắt của Hứa Tư Ý.
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trang phục theo kiểu Âu Mỹ, tùy ý mà đơn giản, áo thun phối với một chiếc quần short màu gạo. Thân hình bà nhỏ xinh mang theo tia gầy yếu, nhưng làn da lại vô cùng trắng mịn, tuy qua năm tháng đã có dấu vết, nhưng vẫn có thể nhận ra nét xinh đẹp trên gương mặt của bà. Không chút phấn son, tóc tùy ý cột đuôi ngựa, nhìn qua phi thường đơn giản.
Hứa Tư Ý liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ này.
Nửa giây ngắn ngủi, mũi cô hơi ngẹn lại, đáy mắt trở nên ướt đẫm, chạy tới, trực tiếp nhào vào l*иg ngực của người phụ nữ kia, nhẹ giọng gọi: “Mẹ!”
“.....” Mẹ Hứa đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần, cười rộ lên, hai tay gắt gao ôm cô bé trong lòng, cố nén nghẹn ngào, nói: “Bình an tới là tốt rồi! Đi, cùng mẹ về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”
“Vâng!” Hứa Tư Ý xoa cái mũi ngẩng đầu lên, cười, lúc sau vì nhìn phải điều gì đó mà nụ cười liền bị dập tắt.
Ngay tại khoé miệng của mẹ cô, rõ ràng có một chỗ bị ứ máu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trong Tim Tôi
- Chương 52