Chương 51

“....”

Anh đứng đắn ba giây đồng hồ sẽ chết sao.

Vẻ mặt Hứa Tư Ý đỏ bừng bừng liền úp mặt xuống giường, trầm mặc hai giây, cô tức giận, xiết tay thành nắm đấm, đưa ra trước mặt Cố Giang tỏ vẻ kháng nghị: “Em thực sự đến đây để nói chuyện quan trọng với anh.”

Cố Giang cắn cắn tai nhỏ của Hứa Tư Ý, khàn giọng nói: “Anh cũng rất nghiêm túc, không tin em có thể sờ thử.”

“....”

Sờ cái đầu anh a!

Hứa Tư Ý trừng to mắt nói: “Cố Giang, anh có thể hay không nghiêm chỉnh một chút?”

Cố Giang nhướn mày, dịch người một chút gác một tay lên trán, ánh mắt lười biếng nhìn vào Hứa Tư Ý sau đó sáp lại gần cô, dùng giọng điệu trầm thấp nói: “ Vậy trước tiên hôn anh một cái đã.”

Vẻ mặt Hứa Tư Ý chợt đỏ lên, liều mạng cắn răng, nhướn người lên hôn nhẹ Cố Giang một cái.

Khiến Cố Giang có thể miễn cưỡng vừa lòng, ngón tay anh vốn thon dài quấn lấy một lọn tóc đen của Hứa Tư Ý trên tay đùa nghịch, bộ dáng cà lơ phất phơ nói: “Thế nào gọi là việc quan trọng.”

Hứa Tư Ý cắn cắn môi, trầm mặc một chút.

Cố Giang nắm nhẹ lấy cầm Hứa Tư Vũ khẽ đưa qua đưa lại, “Hử?”

“Em nghe nói.....” Hứa Tư Ý hít một hơi sâu rồi thở ra, mở mắt to nhìn về Cố Giang, trầm giọng nói, “Trường học cho anh cơ hội đi Thụy Sĩ để bồi dưỡng một năm?”

Giọng nói vừa vang lên, không khí trong phòng ngủ liền tiến vào trầm lặng,

Một lúc sau, Cố Giang nheo mắt, dùng ngón tay nâng cầm cô lên, ánh mắt có hơi trầm xuống, như không hề có việc gì thản nhiên nói, “Chuyện này là ai đã nói cho em biết?”

Hứa Tư Ý theo bản năng nói quanh co, cô không muốn bán đứng La Văn Lãng, “Không, không có ai nói với em.”

“Là La Văn Lãng, hay chính là Triệu Duẫn Hạo?” Cố Giang sắc mặt lạnh nhạt, nói xong Ngay sau đó anh liền cười khẩy, giọng điệu không mặn không nhạt nói, “Lão Triệu vốn tính tình lãnh đạm, nói nhiều như vậy, chính là La Văn Lãng kia đi.”

Quả nhiên không có gì là che dấu được mắt thần của Cố Giang chỉ uổng công phí sức.

Hứa Tư Ý che dấu không có kết quả, liền nhận mệnh mà suy sụp hai vai, mấp máy môi mà lẩm bẩm than thở 囧囧: “Anh cũng không phải cảm thấy La học trưởng nhiều chuyện, anh ta chỉ là sợ anh nhất thời bị tình yêu che mờ mắt, sẽ bỏ phí đi cơ hội lần này.”

Mũi Cố Giang hừ lạnh một cái.Biểu cảm chính là đặc biệt, cao cao tại thượng, khinh thường lại thập phần ngạo mạn.

Hứa Tư Ý nháy nháy mắt, khẩn trương nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lại lãnh đạm lại chẳng hề bộc lộ biểu cảm nào, ý thức được cái gì, cô không khỏi nhíu chặt mày nói: “..... Anh sẽ không thật sự từ bỏ cơ hội lần này đúng không?”

Cố Giang liếc mắt nhìn Hứa Tư Vũ, lười nhác lại thản nhiên, “Từ bỏ thì thế nào.”

“Nguyên lai anh lớn lên không chỉ có dáng vẻ đặc biệt đẹp, thì ra còn mắc chứng thần kinh!” Hứa Tư Ý trố mắt nhìn anh thốt ra, âm lượng cao hơn đến bảy tám phần.

“......” Mí mắt Cố Giang không khỏi hếch lên, có chút sửng sốt.

“......”

Xong rồi. Xong rồi xong rồi xong rồi..... Chưa suy nghĩ kỹ đã nói theo cảm xúc....

Hứa Tư Ý ý thức được chính mình vừa rồi nói những gì, khóe miệng liền cứng ngắt, nội tậm 360 độ liền hóa đá, nhất thời cô cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể trừng mắt to mà ngơ ngác địa nhìn vào Cố Giang.

Hai người liền như vậy cùng một chỗ nằm trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau suốt ba giây đồng hồ.

Sau đó,

“Em vừa rồi mắng anh cái gì?” Cố Giang nheo mắt lại, giọng đầy nguy hiểm nói.

“Không.....” Hứa Tư Ý khẩn trương đến nói lắp, chột dạ thầm thì nói: “ Cái gì em cũng chưa mắng anh, chính là anh nghe lầm , chắc là ảo giác.”

“Cùng lắm em cho anh mắng lại.”

“Em cái gì cũng chưa mắng, thật sự, vừa rồi thật ra chỉ là ảo giác của anh....”

Còn chưa kịp dứt lời, Cố Giang bỗng nhiên cúi đầu xuống, hung hăng cắn môi Hứa Tư Vũ, nhắm nghiền hai mắt lại.

Một nụ hôn thoáng qua, Cố Giang mở mắt nhìn lên. Cô gái nhỏ bị anh khi dễ mặt liền ứng đỏ, môi bị anh cắn nhẹ thoang chốc cũng sưng lên, đôi mắt mơ màng đầy sương mù không khỏi khiến người ta nhìn vào mà say mê.

Cố Giang vòng tay qua, ôm chặt Hứa Tư Ý, anh cúi đầu vào trong cổ mềm mại ấm áp của cô.

Ánh chiều tà chiếu qua những khe hở trên rèm cửa, hai người cứ như vậy ôm nhau trong im lặng.

Không biết qua bao lâu, Hứa Tư Ý nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói, trầm thấp sạch sẽ, như đang độc thoại một mình, “Một năm quá lâu.”

Hứa Tư Ý nháy mắt, bỗng trầm mặc một lát, hai tay ôm lấy Cố Giang, thanh âm nhẹ nhang cất lên: “Một năm cũng không lâu lắm, anh vì sao lại cảm thấy lâu.”

Cố Giang nhẹ hôn lên trán Hứa Tư Ý, đôi mắt ảm đạm nhìn về phía xa xa kia, giống như không nghe được gì, cố chấp nói tiếp, “Thụy Sĩ cũng quá xa.”

Mấy ngày trước, hiệu trưởng cho gọi anh đến văn phòng để nói chuyện, trường học hiện tại có một cơ hôi đi Thụy Sĩ để đào tạo. Trường đã đưa ra những sinh viên có thành tựu hàng đầu của mỗi trường đại học, sau đó so sánh kết quả học tập và chất lượng toàn diện. Cuối cùng anh được chọn.

Học viện công nghệ ở Thụy Sĩ, là trường nổi danh toàn thế giới, các tiêu chí ở đây đều đứng trong top mười. Cơ hồ ai trong giới kiến trúc đều muốn đến đây để học tập thì chỉ coi nó là giấc mơ mà ao ước.

Nguyên lai hiệu trưởng tưởng rằng, khi biết được tin tức này Cố Giang liền vui mừng đáp ứng. Dù sao cơ hội chỉ có một, mà đại học C vinh viễn cũng không hề thiếu đi nhân tài, cơ hội ngàn năm có một để được đào tạo chuyên sâu, cứ như vậy mà bỏ qua sẽ không dễ dàng mà có đến cơ hội lần thứ hai.

Nhưng mà, làm hiệu trưởng mười phần kinh ngạc chính là, nam sinh này được chọn vậy mà không đáp ứng ngay mà còn nói cần thời gian suy nghi.

Ngay lúc đó, hiệu trưởng thắc mắc hỏi: “Học trò Cố Giang, cơ hội đi Thụy Sĩ để đào tạo này không phải hàng năm đều có. Em là một người thông minh, cơ hội này có bao nhiêu khó khắn không cần tôi nói cho em... Vậy mà em còn lo lắng đến chuyện gì?”

Lo lắng cái gì?

Do dự cái gì?

Cố Giang dưới cánh tay, trong vô thức đưa ôm chặt Hứa Tư Ý trong tay, như muốn khảm vào cơ thể của chính anh, như vậy cuộc sống của anh cùng cô liền song hành với nhau.

Một năm là một khoảng thời gian quá dài, Thụy Sĩ lại xa như vậy, anh ở Thụy Sĩ cùng cô chia cách thì một năm sau phát sinh chuyện gì ai cũng không có khả năng nắm chắc được.

Tồn tại những rủi ro, không chắc chắn như vậy khiến Cố Giang cảm thấy khó chịu.

Cố Giang vốn là người biết kiềm chế cảm xúc bản thân, nhưng lý trí cùng bình tinh đến đâu, một khi gặp gỡ ba chữ “Hứa Tư Ý” này, liền nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.

Cố Giang không sẵn lòng xa cách Hứa Tư Ý suốt một năm. Mặc dù anh biết rằng cô gái nhỏ của anh bề ngoai liền tỏ vẻ đại ngốc, nhìn vào thấy ngớ ngẩn, nhưng thực tế bên trong rất sáng suốt, nhưng anh sợ ai đó sẽ gây rắc rối cho cô, sợ khi không có anh bên cạnh liền bị kẻ khác bắt nạt.

Hứa Tư Ý chính là đầu quả tim của Cố Giang dù chỉ ngoài ý muốn động vào cô một chút, anh cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ.

Xem ra trong lòng Cố Giang, thực sư không có thứ gì trên đời có thể quan trọng hơn Hứa Tư Ý.

“Cố Giang.” Hứa Tư Ý vốn được anh ôm trong ngực bỗng dưng hét lên.

Cố Giang cúi đầu hôn nhẹ lên hai má cô, “Hử?”

“Anh đồng ý đến Thụy Sĩ đi.”Hứa Tư Ý ôn nhu, mắt trong veo nhìn anh, nói: “Đi đến Thụy Sĩ, đi đến ngôi trường mà tất cả các kiến trúc sư đều mơ ước muốn bước vào đó học, hoàn thành được ước nguyện của anh, trở thành người giỏi giang nhất.”

Cố Giang nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt cũng theo đó mà nặng nề, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Khóe miệng Hứa Tư Ý khẽ nhếch lên, nói: “Tình yêu phải giúp hai người trở nên tốt hơn, nếu anh từ bỏ cơ hội này, thì em chính là người có lỗi lớn nhất, em cả đời cũng không thể tha thứ cho mình.”

Vì vậy, anh không thể từ bỏ nơi này vì em, anh nhất định phải đi.

“Vợ nhỏ.” Cố Giang dịch người lại gần sát Hứa Tư Ý một chút, thấp giọng, nói: “Em có biết Thụy Sĩ xa lắm hay không?”

Cô gái nhỏ Hứa Tư Ý gật gật đầu, “Biết nha. Trung Quốc ở Đông Á, Thụy Sĩ ở Trung Âu.”

“Học tập bên đó rất nặng nề, nếu anh đi Thụy Sĩ, một năm này chúng ta không có khả năng gặp mặt nhau.”

Hứa Tư Vũ tiếp tục gật đầu, cười nói, “Vâng. Nhưng là chúng ta có thể thường nói chuyện qua Wechat nha!”

Cố Giang trầm giọng: “Suốt một năm em không thể gặp mặt anh, không thể ôm anh, thân mật cũng không được, tất cả liên hệ của chúng ta cũng chỉ có thể là cách di động hoặc là máy tính nói một câu ‘ngũ ngon’.”

“Này cũng không có chuyện gì lớn.” Biểu cảm trên khuôn mặt Hứa Tư Ý đột nhiên lần nữa chìm xuống. Bắt trước dáng vẻ cụ non, khụ khụ giọng nói: “Nguyện vì anh là gió, cố lấy màu trắng đích phàm, nguyện anh là thuyền, bổ ra màu lam đích gợn sóng, cuộc sống của anh đang mỉm cười phía trước, anh phải dũng cảm đi ra phía trước, nghiên cứu học hỏi, dám nghĩ dám làm theo đuổi giấc mơ, đón nhận cuộc sống đầy màu sắc!”

Cố Giang: “.....”

Cố Giang hung hang cắn thật mạnh lên môi Hứa Tư Vũ, nói: “Nhưng anh sợ chính mình chịu không nổi.”

Hứa Tư Ý mờ mịt: “Không chịu nổi cái gì?”

Cố Giang: “Không chịu nổi suốt một năm không thể đυ.ng vào em, không thể ôm em cũng không thể ân ái.”

“.....”

Người này lớn lên, trước kia như thế nào cô không có phát hiện ra lại đặc biệt dính người như vậy.....

Trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, trầm mặc một lúc, ngồi dậy, Hứa Tư Ý lấy tay vỗ vỗ bả vai Cố Giang, thần tình chính sắc: “Anh phải tin tưởng chính mình, anh nhất định có thể làm được.”

Cố Giang im lặng mấy giây, cuối cùng cũng ngồi xuống, tùy ý kéo Hứa Tư Ý bên cạnh ngồi lên đùi anh. Lấy tay ôm lại cô, hung hăng hôn lên môi, nheo mắt, bộ dáng thản nhiên nói: “Em cứ như vậy kiên quyết muốn đem lão tử đuổi đến Thụy Sĩ, không sợ lão tử ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”

“Anh mới sẽ không làm như vậy.” Tiểu nha đầu lắc đầu, ôm lấy cổ Cố Giang, hai má mềm mại cọ cọ anh, “Cố Giang nhà em, em hiểu anh nhất, anh mới không nỡ phản bội lại em”

Cố Giang: “Không sợ một năm sau tình cảm của anh liền phai nhạt?”

“Cũng sẽ không.” Hứa Tư Ý cười tươi, đắc ý hướng Cố Giang hất hất cằm nhỏ, “Anh chỉ biết ngày đêm điên cuồng mà nhớ đến em.”

Cố Giang hí mắt, lấy tay ngắt nhẹ mũi cô, lười biếng nói: “Có thể đem lão tử nhìn thấu vậy sao?”

Hứa Tư Ý cười hì hì đích không nói lời nào.

Cố Giang híp mắt, nâng tay không mạnh không nhẹ xoay cổ cô về phía anh, nói: “Vậy còn em.”

Hứa Tư Ý khó hiểu: “Em cái gì?”

Cố Giang nhíu mày, “Anh ở Thụy Sĩ, bên này không ai giúp anh trông coi em, hôm nay một cái học đề ban văn học tới ve vãn, về sau lại thêm một học đệ công nghệ thông tin một dễ nhìn mời em xem phim, em ở chỗ này nuôi dưỡng một dàn hậu cung lão tử cũng không hay biết.”

Hứa Tư Ý nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn, cúi đầu cân nhắc kỹ lưỡng, nháy mắt vui vẻ, vỗ vỗ tay cố ý đùa giỡn nói: “Đúng nha! Em có thể đi với bao nhiêu nam thần!”

“Cho em....nói lại lần nữa?” Cố Giang cắn răng, tức đến nghẹn người.

Hứa tư ý chột dạ, vừa cười vừa trốn vào ngực Cố Giang, cười tủm tỉm nói: “Em sai rồi..... Chỉ đùa với anh một chút mà thôi!”

Hai người náo loạn một hồi lâu mới chịu an tĩnh lại.

Cố Giang tì cầm lên đầu Hứa Tư Ý, gắt gao ôm cô, không thèm đáp lại.

Thật lâu sau, nghe thấy cô gái nhỏ trong long nhỏ giọng nói: “Đều giống nhau.”

Cố Giang hôn vào giữa trán Hứa Tư Ý, nói: “Cái gì giống nhau?”

“Anh ở Thụy Sĩ, em cũng ngày đêm điên cuồng mà nhớ anh.” đôi mắt Hứa Tư Ý đã ẩm ướt, hai tay ôm lấy thắt lưng Cố Giang, cười nói, “Em đối với anh cũng ngày ngày nhớ đến.”

Người đàn ông của Hứa Tư Ý cô sao có thể không để ý.

Một cô gái một khi đã yêu bạn, không bao giừ ít hơn bạn yêu cô ấy.

Cô ấy đã thích bạn, sẽ hiểu tất cả những thứ bạn muốn, tìm mọi cách theo đuổi, không cho phép bản thân trở thành vật cản cho cuộc sống của bạn, muốn bạn trở nên xuất sắc hơn, cô ấy có thể từ mọi thứ.

Cho nên ngươi phải dũng cảm bước về phía trước, cô ấy không phải là ganh nặng của bạn, mà là ngươi vĩnh viễn theo dõi bênh cạnh bạn.

*

Cuối cùng, Cố Giang cũng chấp nhận theo đuổi cơ hội đi Thụy Sĩ lần này.

Hiệu trưởng thực vui vẻ, vỗ bả vai người thanh niên này nói vài lời khuyên nhủ, cổ vũ anh tiếp tục chăm chỉ học ở trường, còn nói với Cố Giang tương lai sau này tiền đồ vô lượng.

Cố giang quyết định đặt vé máy bay vào cuối tháng 10, từ Yến Thành bay thẳng bay thẳng đến Thụy Sĩ.

Sau khi quyết định xong hết thảy, Hứa Tư Ý so với Cố Giang anh là đương sự còn hưng phấn hơn, lên mang tìm hiểu thời tiết bốn mùa ở Thụy Sĩ, lại tiếp tục ở trên mạng tìm hiểu “các dụng cụ chuẩn bị cần thiết để học tập ở đó”, còn đặc biệt liệt kê thành một cái danh sách, xong liền lấy tay kéo anh đến siêu thị.

Vừa vặn ngày đó là cuối tuần, buổi tối ngày hôm trước vì đẩy nhanh tốc độ hạng mục liền đến 2 giờ sáng mới xong, quay về nhà trọ bắt gặp cô gái nhỏ của anh đang mặc váy ngủ trên giường anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tâm niệm vừa động, anh liền thấy không buồn ngủ, đè cô trên giường mà hôn, thẳng đến khi gần bốn giờ mới đi vào giấc ngủ.

Kết quả sáng sớm hôm sau đã bị Hứa Tư Ý nháo nhao gọi anh dậy.

“Nhanh nhanh rời giường!”Hứa Tư Ý như một con chim sẻ nhỏ, thân thể nhỏ bé nằm trên giường, sáp lại bên tai anh líu ra líu rít, nói: “Đã nói 10 giờ sáng mai đến siêu thị, hiện tại đã 9:30 rồi!”

Cố Giang buồn ngủ đến mức muốn gϊếŧ người, hai hàng lông mày rậm rạp xoắn lại với nhau, không thèm chớp mắt.

Chim sẻ Hứa Tư Ý còn chưa nhận thấy được Cố Giang còn chưa chịu rời giường, liền ngồi lên người anh lải nhải nói, tay ôm lấy đầu Cố Giang lay động liên tục, “Nhanh lên rời giường, nhanh lên rời giường.”

Cũng không ý thức được tư thế bây giờ của cô bao nhiêu vi diệu.

Lần này, Cố Giang đột nhiên mở mắt, túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hứa Tư Ý đem người kéo đến. hung hăng nói: “Hướng chỗ nào cọ? Có phải hay không phải cùng nhau vận động buổi sáng một chút mới chịu thành thật, hửm?”

“.....”

Hứa Tư Ý: (⊙_⊙)

“Không biết vào buổi sáng sinh lý đàn ông mười phần hưởng ứng?”

“......”

Hứa tư ý tiếp tục: (⊙_⊙)

Qua vài giây, cô nhìn trên khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy giận dữ kia, còn không sợ chính mình sống quá lâu mà nghiêm túc nói: “Nhưng là chúng ta còn phải đến siêu thị mua thức ăn a.” còn chỉa chỉa ngón tay vào Cố Giang, nói: “Cho ba phút rửa mặt, thay quần áo nga.”

Cố Giang: “......”

Vào lúc mười giờ sáng, một người đàn ông đầu tóc rối bù, không tỉnh táo, mắt còn lim dim ngủ, bên cạnh là một cô gái mười phần sức sống tràn đầy xuất hiện ở gần cổng chính siêu thị.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đến siêu thị đấy.” Hứa Tư Ý tươi cười, “Thật vui vẻ.”

Đi chợ có cái gì thật vui vẻ.

Cố Giang trong lòng không khỏi khịt khịt mũi khinh thường, hoạt động gân cốt tay chân một chút, khóe miệng bình đạm khẽ nhếch thành vòng cung, bàn tay to duỗi ra đem tay Hứa Tư Ý bắt lại, không chút để ý nói: “Chính là đồ ngốc.”

Bởi vì giờ đang buổi sáng lại vào ngày cuối tuần nên tại siêu thị rất đông người, khu vực thức phẩm có rất nhiều người đang cầm giỏ mua.

“Tỏi đang giảm giá đây! Đến đây xem!”

“Hôm nay rau muống đặc biệt giảm giá!”

.....

Cố Giang nhíu mi, bởi vì bối cảnh của gia đình, đối với loại đi mua thức ăn như này anh trước đây luôn cách xa, tự nhiên rất không quen với loại siêu thị mười phần ồn ào cùng náo nhiệt này. Cánh tay giữ chặt Hứa Tư Ý, tránh đi đám người, hướng về phía thang máy đi đến.

Đúng lúc này, một bác gái tay cầm một nắm củ cải, tay còn lại cầm một nắm cà chua vội vã chạy tới.

Cố Giang sợ bác gái đυ.ng vào Hứa Tư Ý, theo bản năng đem cô ôm vào trong ngực.

Túi đựng củ cải đυ.ng trúng vào anh, để lại trên áo len Cố Giang mặc một vệt bùn.

“Có đυ.ng trúng vào em không?” Cố Giang cúi đầu xem kỹ cố gái nhỏ đang ôm trong lòng.

“Không có.” Hứa Tư Ý lắc đầu, nghĩ đến anh vừa rồi phản xạ có điều kiện, trong lòng không khỏi ngọt ngào, khóe miệng nhếch lên, lấy trong túi ra một tờ khăn ướt lau vệt bùn dính trên tay áo anh, sau đó nắm lấy tay anh, nói: “Đi thôi.”

Cách một lầu nữa mới tới khu thực phẩm, trên lầu không có nhiều người, có phần yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người đi bước xuống đi theo lối phân xếp giữa các kệ.

Hứa Tư Ý ở phía trước cầm danh sách lẩm bẩm hết nhìn đông tới nhìn tây, Cố Giang giúp cô đẩy xe im lặng theo sát ở phía sau.

“Nhãn dán.... ” Cô nhặt một vài hộp dụng cụ và ném chúng vào giỏ hàng, tiếp tục tìm kiếm những thứ khác trong danh sách.

Lúc này, như có vật gì đυ.ng nhẹ vào túi của Hứa Tư Ý.

Hứa Tư Ý cúi đầu. Liền thấy một bé trai đáng yêu, khoảng ba bốn tuổi, một tay nhỏ ngậm trong miệng, một tay khác kéo con thỏ treo trên túi xách của cô, mở đôi mắt to trơn sáng ngời nhìn cô.

“Ai nha, một... không... để ý đến liền gây sự....” Người mẹ trẻ vội chạy tới, một một phen túm cậu bé ôm vào lòng, hướng về Hứa Tư Ý cười cười, nhận lỗi, nói: “Thực xin lỗi cô.”

Hứa Tư Ý khoát tay, “Không có chuyện gì, chỉ là nó còn nhỏ không hiểu chuyện là đúng.”

Tiểu nam hài nhân vẫn là liên tiếp nhìn chằm chằm vào móc khóa con thỏ, nháy mắt mấy cái.

Hứa Tư Ý liền đem móc khóa con thỏ lấy xuống, cầm trên tay đưa tới trước mặt cậu bé, cười nói, “Em thích cái này sao? Vậy, chị tặng cho em.”

“Điều nầy sao có thể.”, người mẹ trẻ xua tay, “Chúng tôi không thể lấy.”

Hứa Tư Ý đã trực tiếp đem con thỏ nhét vào trong tay cậu nhóc, lấy tay nựng nhẹ lên hai má phúng phính của bé con, cười nói, “Không có gì to tát cả.”

Người mẹ trẻ không có biện pháp, đành phải luôn mãi nói lời cảm ơn, sau đó liền nắm tay con trai quở trách mấy câu sau đó mới xoay người rời đi.

Hứa Tư Ý nhìn theo hướng hai người đi xa.

Đột nhiên.

“Xem ra em rất thích con nít.” Âm thanh lười biếng nói.

“Vâng ạ.” Hứa Tư Ý quay đầu lại, hướng Cố Giang lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Tiểu hài tử đều giống như thiên sứ vậy, thuần khiết không tỳ vết, thật dễ thương.”

Cố Giang gật đầu, “Về sau chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Hứa Tư Ý không rõ, “.....Em cùng anh cố gắng cái gì?”

“Ba năm sau chúng ta cũng ôm một đứa.”

“.....” Hứa Tư Ý mặt nóng lên, dùng sức đánh anh một cái, nhỏ giọng nói: “Nơi này là siêu thị, anh có thể hay không đứng đắn một chút.”

Cố Giang nhìn chằm chằm Hứa Tư Ý, nhíu mày, “Cùng chồng mình thảo luận sinh đứa nhỏ, này có cái gì là không đứng đắn, hửm.”

Mặt Hứa Tư Ý nháy mắt đỏ bừng lên, “Ai là vợ của anh.”

“Em a.”

Hứa Tư Ý xấu hổ quẫn bách trừng mắt, “Lại còn chưa kết hôn cùng anh.”

“Chỉ như vậy.” Cố Giang thản nhiên nói, “Em phải đồng ý, chờ anh trở lại chúng ta liền đi lĩnh chứng.”

“.....”

Ngô?

Hứa Tư Ý ngẩn ngơ, mắt to chớp chớp, “Anh hình như còn chưa hướng em cầu hôn đi?”

Cố Giang: “......”

Cố Giang: “Không tính. Hôn nhân chính thức có ý nghĩa về mặt nghi thức.”

“Vậy anh đây là có ý gì?”

Đại thiếu gia Cố Giang vẫn là thản nhiên đích, “Trước tiên đặt mua trước.”

Hứa Tư Ý: “.....”

*

Thời điểm cuối tháng mười cũng đến, mọi người tiếp đãi Cố Giang mở một bữa tiệc chia tay, người tham gia trừ bỏ La Văn Lãng Triệu Duẫn Hạo còn dẫn theo bạn gái riêng của họ cộng thêm Lục Nghiêu cùng Cố Bạc Chi.

Mọi người đầy khí thế, chiếc cốc đã được thay. Thức ăn còn chưa ăn được một nửa. Những người đàn ông có mặt về cơ bản là uống cao.

Cố Bạc Chi vỗ vỗ Cố Giang lời nói thấm thía, phá lệ lần đầu tiên có bộ dáng như đàn anh.

Triệu Duẫn Hạo nói không nhiều lắm, trực tiếp cầm lấy cái chai uống liên tiếp ba chai.

Lục Nghiêu uống đến mặt đỏ bừng, say khướt nói: “Giang ca, anh yên tâm! Anh tuy rằng đi Thụy Sĩ, nhưng là lòng của anh cùng chúng ta tồn tại vĩnh hằng! Về sau có cái gì tụ họp, chúng ta liền tụ hội chụp cái cho anh xem để nhớ về trước kia....”

Cố Giang: “.....”

Lục Nghiêu vừa dứt lời, bị La Văn Lãng cho ăn một tát.

“Dốt mẹ ngươi a dốt, có thể hay không nói chuyện, đó là phát quá khứ!”

Hứa Tư Ý quay đầu xem pháo hoa, nhìn thiếu niên đặt mông ngồi ở bên cạnh Cố Giang, nói liên miên cằn nhằn gì đó xong, liền khóc lên.....

Mọi người: “.....”

“Thụy Sĩ, mẹ nó lão tử còn chưa có đi qua đâu ô ô ô, lão Đại ta luyến tiếc ngươi ô ô ô.....” La Văn Lãng càng khóc càng lợi hại, nước mắt đều tràn ra, “Nhưng là luyến tiếc có biện pháp nào, đó là học viện ở Thụy Sĩ để ý đến đại ca, bao nhiêu người mơ ước còn không thể nào vào được, anh có cơ hội, là anh em tốt phải để lão đại tiếp bước đến a! Lão tử biết rất nhiều người cảm thấy được lão tử xen vào việc của người khác, nhưng làm ác nhân thì như thế nào? Lão tử đời này nhận thức ngươi cùng lão Triệu là hai huynh đệ, chỉ cần hai người sống tốt, lão tử mẹ nó bị mắng chửi thì thế nào?

Nói xong dùng sức uống một mồm to, khóc hề hề, cư nhiên ôm lấy cổ Cố Giang định kéo lại hôn lên mặt cậu ta.

Mọi người: “......”

Triệu Duẫn Hạo vẻ mặt hắc tuyến chịu hết nổi tiến đến kéo La Văn Lãng đi.

Sau ba hiệp rượu, tất cả mọi người đều ngã gục trên bàn.

Cố Giang cắn một cây kẹo mυ"ŧ, ôm Hứa Tư Vũ trong lòng, tì cằm lên vai mềm mại của cô, ngửi mùi trái cây trên cơ thể cô.

“Sáng sớm ngày mai anh đi .” Cố Giang nhắm mắt lại thầm thì bên tai cô, “Có cái gì nói với người đàn ông của em không, ân?”

Tiểu cô nương còn thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Thuận buồm xuôi gió.”

Cố Giang: “.....”

Cố Giang: “Còn có.”

Hứa Tư Ý trừng mắt nhìn Cố Giang, ngập ngừng, nói: “Em chờ anh trở về.” Dừng lại một lúc, “Vậy còn anh có cái gì nghĩ muốn nói với em không?”

Đại thiếu gia Cố Giang nhẹ nhàng cắn khẩu của nàng thần, lười biếng nói, “Ngoan ngoãn, chờ anh trở lại.”

Hứa Tư Ý gật gật đầu: “Vâng.”

Rất nhiều năm về sau, Hứa Tư Ý đều hồi tưởng, nếu một năm đó Cố Giang không đến Thụy Sĩ, sau đó hết thảy có thể hay không nhiều mẫu thuẫn sẽ không xảy ra.

Nhưng là trên đời không có nếu như, năm đó, vận mệnh đã an bài hết thẩy.