- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trong Tim Tôi
- Chương 50
Em Trong Tim Tôi
Chương 50
Tựa như một câu từ bộ kịch kinh điển chiếu vào đêm xuân vãn trên CCTV thì: “Thời gian tươi đẹp bao giờ cũng đặc biệt trôi qua nhanh chóng”. Nháy mắt, đã qua năm nhất.
Khai giảng năm 2, gánh nặng việc học ở trường so với năm nhất nặng hơn không ít. Học kỳ trước, Hứa Tư Ý xếp thứ 7 trong ngành cô đang theo học. Để cam đoan chính mình không lùi bước, cô dành ra nhiều thời gian học hơn ở thư viện và lớp tự học. Mỗi lần cô bước ra khỏi lớp thì trên tay đều đang cầm một đống sách giáo khoa và tài liệu tham khảo.
Cố Giang so với cô thậm chí còn bận rộn hơn. Phòng làm việc ngày càng tiếp nhận thêm nhiều hạng mục. Anh, La Văn Lãng, cùng với Triệu Duẫn Hòa đều bận đến nỗi chân không chạm đất, thường thì đến tận nửa đêm hầu như mới xong việc, ba người đều trực tiếp ở lại phòng làm việc ngủ qua đêm.
Kĩ năng vũ đạo của Trương Địch Phi ngày càng tốt, trong một lần tham gia thi đấu tại trường may mắn được một bậc thầy nổi tiếng trong giới vũ đạo nhìn trúng, người đó để lại một dãy số để liên lạc, sau đó giới thiệu cho cô hàng loạt các tiết mục trình diễn ở các trung tâm lớn.
Vương Hinh tiếp túc duy trì hoạt động ở các câu lạc bộ trong trường, một mặt luôn dò la đến mức không biết mệt mỏi mấy tin bát quái, mặt khác không ngừng mở rộng các mối quan hệ của mình với mọi người.
Trần Hàm thì vẫn tiếp tục truy đuổi ước mơ người mẫu của mình.
Lục Nghiêu vẫn duy trì một mặt viết mã, mặt kia thì cầm máy ảnh tìm kiếm cơ hội chụp những tấm hình ấn tượng, nỗ lực trước 30 tuổi có thể mở một triển lãm ảnh đường phố.
Mọi người tựa như đều đã tìm được hướng đi riêng cho cuộc sống sau này.
Thật tốt.
Cuối tháng 10, Yến Thành lại bước vào thời điểm cuối mùa thu lần nữa, gió như được bao bọc trong mùi hương thoang thoảng của hoa kim quế cùng với cảm giác mát lạnh.
Hứa Tư Ý ngồi trong thư viện ở một bàn học bên cạnh cửa sổ, tay trái nâng má, tựa như đang nhìn về phía sân thể dục.
Trên sân, có một nhóm thanh thiếu niên đang chơi bóng rổ, xung quanh vẫn như cũ – ngập tràn cổ động viên nữ, họ đều là các thành viên trong lớp của những người đang chơi bóng, bất cứ khi nào mà thành viên lớp mình ghi bàn, hoặc giành nhau để truyền bóng đi, mấy cô gái đều vô cùng nhiệt huyết, vỗ tay cổ vũ.
Tình cảnh này thật quen thuộc, giống hệt như đã gặp qua rồi thì phải!
Cô ngồi im lặng, hơi đờ đẫn, đôi mắt đen to tròn chớp chớp, không phát hiện ra bên cạnh đã có người tới lại gần.
Mãi cho đến khi,
“Tư Ý học tỷ.” Giọng nói nhu hòa từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Hứa Tư Ý giật mình, tập trung lại tinh thần, sau đó mới ngẩng mặt lên nhìn đối phương. Trước mặt cô là một nam sinh có thân người mảnh khảnh mà cao lớn, đeo kính, bộ dáng lớn lên trắng ngần lại thêm một phần thanh tú.
Hứa Tư Ý bỗng dưng cảm thấy người này trông thật quen mắt, nháy mắt, trong tâm trí cô cẩn thận lục lại trí trớ, lúc này mới nhớ ra người này chính là thành viên mới từ Ban thư ký của hội sinh viên, là sinh viên năm nhất, vừa vào học không lâu, chính là một tiểu thịt tươi.
“Chào học đệ.” Cô mỉm cười nói, “Có việc gì vậy?”
“Tư Ý học tỷ... chào chị, em tên là Trương Định Hàm,
đến từ khoa văn học.” Tiểu thịt tươi dường như có chút khẩn trương, ngón tay vô thức đẩy mắt kính.
“Ừm, chị có nhớ em, là chị đưa cho em đơn chiêu sinh người mới.” Nét mặt Hứa Tư Ý mềm mại, hơi mỉm cười, bỗng nhiên sau đó chợt nhớ đến việc gì đó, chỉ chỉ tay về chiếc ghế bên cạnh, “Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.”
“Không cần! Không cần!” Trương Định Hàm hắng giọng, hai gò má có chút hồng, trầm ngâm, một lát sau, cố lấy dũng khí, bình tĩnh nói: “Tư Ý học tỷ, thật ra hôm nay em tới tìm chị chính là muốn nói với chị, lần đầu tiên khi đến Ban thư ký hội sinh viên thì em đã chú ý đến chị, em hy vọng...”
“Hy vọng cái gì?” Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng nói trầm thấp, bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng giọng điệu rõ ràng là không mang theo ý tốt.
Tiểu thịt tươi bất ngờ đờ ra.
Hứa Tư Ý cũng không tránh khỏi đờ người ra theo.
Hai người không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn cùng về một phía... chính là hướng phát ra âm thanh – cách đó tầm 3 mét là kệ sách, một dáng người cao lớn, trang phục toàn thân màu đen đơn giản đang đứng, hai tay để trong túi quần, chân dài thẳng tắp, bộ dáng thản nhiên tùy ý, nhíu mày như mới tỉnh dậy như kiểu “muốn sống thì chớ lại gần ông đây”.
Hứa Tư Ý chưa kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt, hai giây sau, khóe miệng co rút, trong đầu xuất hiện hai chữ lớn.
“Tiêu rồi!”
Khu vực này của thư viện rất trống trải, ngoại trừ ba người họ, phía bên kia chính là quản lý thư viện đang ngủ gật ngồi ở bàn bên ngoài, không có đến bóng người thứ năm.
Xung quanh yên ắng, lúc này bầu không khí có chút xấu hổ.
“Cố Giang học trưởng?” Trương Định Hàm rất nhanh liền nhận ra vị học thần đỉnh đỉnh đại danh kia, trên mặt lộ ra tia kinh ngạc, vui mừng, cười nói: “Chào học trưởng, anh cũng đến đây ôn tập sao?”
“Không phải.”
“Vậy học trưởng tới đây có việc gì?”
Cố Giang ngay cả đến một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn đến Trương Định Hàm, nháy mắt một cái, bộ dáng lười biếng liền đi đến trước bàn học của cái người mà đầu đang cúi gằm xuống tựa như muốn chôn xuống ngực, hất hất cằm: “Tôi đến tìm cô ấy.”
Hầu hết các sinh viên trong khoa văn đều cho rằng mình thanh cao, khác với mọi người, nên đối với mấy tin bát quái trong trường đều vô cùng thờ ơ. Chính vì vậy, Trương Định Hàm mới đến cũng không hề hay biết về mối quan hệ của Cố Giang với Hứa Tư Ý.
Nghe xong lời này, khuôn mặt trắng ngần của Trương Đinh Hàm lộ ra một tia hoang mang, nhưng vẫn cười nhẹ, ngữ ý mang theo ý dò xét nói: “Xem ra Cố Giang học trưởng và Tư Ý học tỷ có quan hệ rất tốt.”
“Cũng không tệ.” Cố Giang nhẹ nhàng nhướn mi, không chút để ý nói: “Hàng ngày tôi và cô ấy chỉ đều ngủ ở cùng một nơi mà thôi.”
Hứa Tư Ý: “.....”
Trương Định Hàm: “.....”
Trương Định Hàm hơi nhíu mày, cảm thấy lời này mang ý tứ khiếm nhã, không hài lòng nói: “Cố học trưởng, anh nói thế là có ý gì?”
“Ý là,” Cố Giang lạnh lùng liếc nhìn về nam sinh tuấn tú kia một cái, khóe môi gợi lên một tia trào phúng, lạnh giọng nói: “Cậu mẹ nó đến người của ông đây mà cũng dám coi trọng, nói như vậy liền hiểu được hay chưa?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Trương Định Hàm trong nháy mặt đen như đít nồi, trầm ngâm vài giây mới nói: “Xin lỗi, em trước kia không biết....” Nói xong, ánh mát có chút phức tạp lẫn ngượng ngùng nhìn về Hứa Tư Ý nói: “Cảm ơn Tư Ý học tỷ lúc trước đã đối xử tốt với em... Em quả thật có lỗi khi gây ra nhiều rắc rối cho chị như vậy.”
Nói xong Trương Hàm Định liền quay người bỏ đi.
Bóng dáng cao gầy dần biến mất ngay cầu thang thư viện, đúng như câu nói “Đây là một kỷ niệm nhưng cũng thập phần khó xử.”
Một cơn gió thổi qua, Hứa Tư Ý trong chốc lát liền hóa đá.
“...”
Lúc trước đối tốt với cậu ta cái quỷ gì a? Cô không phải chỉ đưa một tờ đơn truyền tin với cho mượn bút thôi sao!
Tổng cộng nói chuyện chưa đến năm câu cũng kêu đối xử tốt?
Mạng người quan trọng, học đệ à, quay lại nói rõ ràng đi chứ!
Cố Giang trên mặt không có một tia biểu tình, liếc mắt nhìn Hứa Tư Ý một cái, không mở miệng nói chuyện, cũng không có để ý cô, xoay người bước chân đi về hướng khu mượn sách. Sau đó dừng lại, tùy tay cầm lấy một quyển sách lật xem.
Ơ?
Hôm nay tính khí tốt như vậy, không tức giận à?
Mắt Hứa Tư Ý không khỏi sinh ra một tia hy vọng nhỏ, tiếp đó nhìn lên tên phân theo kệ sách: Tâm lý tội phạm.
“....” OTZ
Hy vọng nhỏ nhoi nháy mắt liền dập tắt, biểu cảm Hứa Tư Ý chỉ có thể diễn tả 囧囧囧, bờ vai suy sụp, cô chỉ có thể yên tinh đứng dậy, chỉ có thể lết thân mình qua vị lão đại đang toát ra khí thế “Lão tử đang khó chịu, chớ lại gần” kia.
Cố Giang vẫn không để ý cô như cũ, cúi đầu lật trang sách.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi về phía kệ sách, mang theo chút tia nhút nhát thăm dò.
Cố Giang bất động thanh sắc di chuyển tầm mắt, trông thấy tiểu cô nương mặc chiếc váy in hình thỏ con, đặc biết trên đầu còn có hai tai thỏ đang bước về phía mình. Cố Giang thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi.
Góc áo bị Hứa Tư Ý dùng chút sức mà túm lấy.
Đưa mắt nhìn, Cố Giang thấy cô gái dùng bàn tay mềm mai đang níu lấy góc áo anh, mắt to ngập nước, tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Anh giận em sao?”
Cố Giang lười biếng trả lời: “Không giận.”
Hứ! Rõ ràng là có!
Khóe môi Hứa Tư Ý hơi nhếch lên lại có chút buồn bực. Im lặng vài giây, cô lẩm bẩm nói: “Về học đệ đó, em cũng không biết cậu ta tên gọi là gì, căn bản là chưa nói quá với nhau hơn mấy câu.”
Cố Giang vẫn không nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ồ.”
Cô gái nhỏ thấy câu giải thích của mình không ăn thua gì, liền cắn cắn môi mỏng, cúi thấp đầu, hai ngón tay chọc chọc vào nhau: “Em thật sự không hề biết cậu ta... Hơn nữa là người ta tự mình theo đuổi em, như thế chứng minh em được mọi người yêu mến. Em có thể làm gì bây giờ đây, em thật sự cũng rất tuyệt vọng mà.”
Cố Giang: “....”
Một lát sau, Cố Giang liếc mắt nhìn Hứa Tư Ý, khẽ nhíu mày.
Hứa Tư Ý vốn đang miễn cưỡng cố gắng nhịn xuống, nhìn thấy bộ dạng của anh liền bị thất bại. Cô lấy hai tay che miệng phù một tiếng, bật cười.
Chân mày Cố Giang càng nhướn lên cao hơn.
Anh gần đây tâm tình không được tốt, nhốt mình trong phòng làm việc hơn nửa tháng, nghĩ muốn cô đến phát điên, vừa trống thời gian, thì liền chạy như bay đến thư viện tìm cô. Kết quả vừa lên lầu, đập vào mắt liền trông thấy một tên ngốc đang tỏ tình với cô gái của mình.
Mà lúc này, cái cô ngốc vô lương tâm không tim không phổi này còn ở đây dám không kiêng nể mà cười nhạo Cố Giang anh.
Cố Giang tức đến đau cả răng, sau vài giây, kéo Hứa Tư Ý về phía mình, một phen ôm chặt lấy cái eo nhỏ kia vào lòng, hung hăng cắn một ngụm lên đôi môi phấn nộn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Tư Ý, gan em lớn quá rồi nhỉ, dám cười nhạo ông đây?”
Mặt cô thoang chốc đổ bừng, vội vàng đẩy tay anh trên eo cô xuống, thì thầm nói: “Đây là thư viện, khắp nơi đều có camera.”
“Có camera thì sao.” Cố Giang vững vàng như núi Thái Sơn nói, lực trên tay vẫn không hề thuyên giảm, nheo mắt nhìn cô: “Ông đây hôn em ở chỗ này còn ít à?”
Hứa Tư Ý: “....”
Da mặt dày đôi lúc quả là một lợi thế!
Hứa Tư Ý không nói nên lời.
Cố Giang quay người đem Hứa Tư Ý tựa vào giá sách, cúi đầu, lại ở trên môi cô cắn một cái, thanh âm trầm: “Em cũng biết chính mình đặc biệt khiến mọi người yêu thích?”
Hứa Tư Ý nỗ lực nín cười, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên một chút, khuôn mặt ánh lên vài tia ửng hồng hướng về phía Cố Giang, hai tay nhỏ bé choàng lên cổ anh, ranh mãnh nói: “Em được mọi người hoan nghênh, mới chứng minh được ánh mắt anh rất tinh tường.”
Cố Giang híp mắt, bàn tay to niết nhẹ cằm cô một cái, “Ai đem em dạy dỗ đến gan ngày càng lớn như vậy, hả?”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, còn phá lệ nghiêm túc nói: “Anh đấy.”
Hai má Hứa Tư Ý đỏ bừng đi cùng với đôi mắt to tròn trong suốt. Bộ dáng này thật quá câu dẫn người khác!
Tâm Cố Giang vừa động, liền chế trụ cằm của cô, định hôn lên.
Ngay lúc đó, Hứa Tư Ý lấy tay nhỏ ngăn lại môi anh.
Cố Giang nhướn mày.
“Thư viện là nơi công cộng, chúng ta phải chú ý.” Giọng nói của Hứa Tư Ý nhẹ nhàng lại thêm phần mềm mại, nói xong choàng tay lên cổ Cố Giang, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh coi như an ủi. Ngay sau đó nói: “Anh đến đây tìm em có chuyện gì sao?”
Cố Giang nhếch môi cười, xoa xoa đầu Hứa Tư Ý, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vì nhớ cô vợ nhỏ của mình muốn chết.”
“.....”
Lời tâm tình quả là đủ cao ngạo!
Hai bên tai Hứa Tư Ý đều đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại nói: “Trừ bỏ việc này thực sự không còn việc nào khác ạ?”
Cố Giang im lặng hai giây, cười khẽ với cô, thản nhiên đáp: “Không có.”
**
Buổi chiều ba ngày sau, vào dịp cuối tuần, hiếm có dịp Hứa Tư Ý tự cho phép bản thân mình có một buổi rảnh rổi như vậy. Cô không đi thư viện để học mà ở tại phòng ngủ cùng xem phim điện ảnh với Vương Hinh.
Bát quái Vương mặc dù rất hay buôn chuyện về tin đồn nhảm, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến máu văn nghệ của cô ấy.
Vì thế, bộ phim họ xem vẫn là một bộ phim tình cảm nhưng theo hướng nghệ thuật. Bối cảnh trong phim là vào lúc thời thế hỗn loạn, nam chủ để tránh họa sát thân nên phải lên thuyền ra nước ngoài, nữ chủ biết tin nên đến tìm, nhưng do nhiều yếu tố khách quan mà cô không thể lên được thuyền, chính vì vậy cả hai liền thất lạc nhau trong biển người rộng lớn. Là một câu chuyện tình có kết cục bi thương.
Bộ phim kết thúc, Vương Hinh vốn là người nhạy cảm nên khóc ròng ròng.
Hứa Tư Ý cũng cầm lấy khăn tay không ngừng lau nước mắt.
Lúc này, di động trên bàn bất ngờ có người gọi đến.
Hứa Tư Ý mắt đỏ hoe nhìn vào màn hình điện thoại. ID là một người bạn thư ký hội sinh viên trường. Cô nghĩ đây là bạn học cùng lớp cũng cùng trong hội sinh viên, không nghĩ ngợi nhiều liền bắt máy nghe.
“Alo?”
“Alo, thái tử phi, cô có đang ở trường không?” Từ điện thoại vang lên giọng nam quen thuộc, thập phần lưu manh, phát âm có chút không rõ ràng, giống như đang vừa ăn vừa nói.
Đây không phải là hữu hộ pháp trong binh đoàn của lão đại sao, cơ hồ trong nháy mắt Hứa Tư Vũ liền tỉnh táo, không còn để ý đến bộ phim bi thảm lúc nãy. Cô không thể kìm nén được, rút rút khóe miệng, im lặng một chút, cười gượng: “La học trưởng... Có chuyện gì vậy?”
“À, có chuyện cần tìm cô nhờ vả một chút.” La Văn Lãng nói xong, giọng điệu hiếm khi nào thể hiện vài phần nghiêm túc, sau đó nói tiếp: “Cô chừng nào thì có thời gian rảnh?”
“Anh cần gặp em ạ?” Hứa tư ý ngẩn ra. Tuy rằng La Văn Lãng là bạn thân của Cố Giang, cô với Cố Giang lại còn đang qua lại với nhau, nhưng cô và La Văn Lãng đến bây giờ cũng chừa từng nói chuyện riêng qua điện thoại.
La Văn Lãng bỗng nhiên tới tìm cô, sẽ không có chuyện gì chứ?
“Phải, tôi cần gặp cô. Có việc quan trọng .” La Văn lãng đáp. Ngay sau đó dừng lại, bổ sung: “Trước tiên cô tạm thời đừng nói gì với Cố Giang, chúng ta hẹn gặp nhau trước đi.”
Hứa Tư Ý bị bộ dáng đứng đắn của La Văn Lãng hù dọa đến khẩn trương, gật gật đầu đáp: “Vâng.”
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Hứa Tư Ý ở phía đông căn tin gặp được La Văn Lãng.
Không nhìn ra được tuổi tác, thay đổi kiểu tóc theo phong cách hiphop thời thượng của triệu năm trước.
La Văn Lãng đi đôi giày thể thao màu đỏ cao cấp, bước vào, đặt mông ngồi trên băng ghế đối diện, nhướn mày, cười tà nói, “Một khoảng thời gian không gặp, chiều cao của cô dường như vẫn không phát triển thêm? “
“.....”
Hứa Tư Ý tự nhủ với bản thân phải bao dung, phải nhẫn nhịn khi nói chuyện với kẻ ngốc này.
Cô cười gượng gạo, yên lặng hàn huyên hỏi thăm khách sáo để làm dịu lại không khí, rồi yên lặng hỏi: “La học trưởng, không biết anh tìm em có chuyện gì không?”
“Là như vậy.” cầm chìa khóa móc vào ngón trỏ, La Văn Lãng lắc lắc chơi đùa, nói: “Vài ngày trước, bên trường tìm gặp Cố Giang, nói muốn cử cậu ấy đi trao đổi ở Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ (tên khác: ETH Zurich), thời hạn là một năm.”
Hứa Tư Ý nghe vậy liền sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “ETH Zurich? Em nghe nói nơi đây nằm trong top 10 trường đào tạo ngành kiến trúc tốt nhất trên thế giới thì phải.”
“Đúng vậy.” La Văn Lãng gật đầu, “Cho nên cơ hội này vô cùng khó để có được.”
“Là rất rất hiếm mới đúng....” Hứa Tư Ý còn đang đắm chìm trong sự vui sướиɠ, nên không bắt gặp được thần sắc khác thường của La Văn Lãng. Cô cảm thấy khó hiểu khó hiểu nên thăm dò hỏi, “Anh vừa mới biết tin này ạ? Cố Giang chưa nhắc đến với em.”
La Văn Lãng nói: “Hiệu trưởng Thượng Chu tìm Cố Giang nói qua.”
“Vâng.”
“Cậu ta hiện tại vẫn còn đang cân nhắc, nói cuối tuần, cũng chính là ngay mai sẽ đưa câu trả lời cuối cùng.” La Văn Lãng tiếp tục, “Nếu cậu ta bỏ đi cơ hội này, ngay lập tức sẽ có những người khác thay thế.”
Hứa Tư Ý có điểm không rõ, “.... Cân nhắc? Vì sao lại phải cân nhắc? Không phải việc theo học tại ETH Zurich là giấc mơ của biết bao kiến trúc sư không phải sao? Cố Giang, anh ấy còn đang cân nhắc việc gì?”
“Tôi hiện tại lo lắng chính là, không phải cậu ta đang cân nhắc mà là đang do dự.” La Văn Lãng đang chơi đùa với móc chìa khóc, chợt dừng động tác lại, “Tôi cùng lão Triệu đều sợ cậu ta trực tiếp bỏ qua cơ hội này.”
“Bỏ qua?” Hứa Tư Ý cả kinh thốt lên, “Vì cái gì mà buông tay?”
La Văn Lãng nâng mí mắt, nhìn thẳng vào Hứa Tư Ý, “Bởi vì cô.”
“.....” Hứa Tư Ý ngạc nhiên, không thể cất lời.
Thần sắc của La Văn Lãng có chút ngưng trọng: “Mọi người ai có mắt cũng nhìn ra được, Cố Giang rất để ý đến cô. Bởi vì luyến tiếc, cũng là bởi vì lo sợ việc yêu xa. Việc hai người yêu nhau ở hai nước khác nhau, có quá nhiều phiêu lưu. Ai có thể biết được trong một năm đó sẽ xảy ra việc gì. Chúng tôi sợ cậu ta vì lí do đó mà sẽ trực tiếp buông bỏ cơ hội lần này.”
“Như thế nào có khả năng như vậy.” Hứa Tư Ý nhíu mày, “Cố Giang sẽ không làm như vậy.”
“Vậy cô cảm thấy cậu ta vì cái gì mà phải do dự?”
Hứa Tư Ý bỗng không thể lên tiếng.
“Nếu là quá khứ, Cố Giang đương nhiên sẽ không. Chúng tôi đều cho rằng, cậu ta là một thiên tài, sinh ra để làm kiến trúc sư, cậu ta đối với kiến trúc có thể bỏ đi hết tất cả. Nhưng là hiện tại có cô, hết thảy đều thay đổi.” La Văn Lãng lắc đầu bật cười, một lát sau, lại tiếp tục, nói: “Tiểu tâm can của cậu ta.”
Vẻ mặt Hứa Tư Ý có chút phức tạp, nhìn La Văn Lãng, nói, “Anh nói tiếp đi.”
La Văn Lãng: “Làm anh em với Cố Giang bao lâu nay, kể từ lúc tôi biết cậu ta tới tận bây giờ, tôi đã biết tương lai cậu ta sẽ không hề tầm thường. Cô phải hiểu rằng, Cố Giang chính là một con chim ưng, vùng trời rộng lớn ngoài kia là nơi cậu ta cần hướng đến, tuyệt đối không phải là chỉ ở bên cạnh cô, Hứa Tư Ý. Nếu cô thật lòng thương cậu ta, cô nhất định sẽ giúp cậu ta nhìn ra được đâu mới là con đường đúng đắn.”
Ngay góc này của căn tin trong chớp mắt chìm vào trong yên tĩnh.
Một lát sau, Hứa Tư Ý nhẹ nhàng nở nụ cười: “Suy nghĩ của anh và em rất giống nhau. Em biết nên làm như thế nào.”
La Văn Lãng gật đầu, cũng cười theo, “Vậy là tốt rồi.”
*
Không thể tưởng tượng được La Văn Lãng ngày thường ba hoa, miệng đầy cợt nhả, vào thời điểm mấu chốt lại đáng tin cậy như vậy.
Rời khỏi căn tin, Hứa Tư Ý cầm một ly sữa đậu nành vừa đi vừa uống, trong đầu nhớ lại lời nói lúc nãy của La Văn Lãng nói qua, sau đó liền cho ra kết luận.
Hứa Tư Vũ mải mê suy nghĩ, mím môi, ném ly sữa trống không vào trong sọt rác rồi sau đó bước ra khỏi cổng trường.
Đêm qua cô cùng Cố Giang tán gẫu qua máy tính, hôm nay anh ấy không có việc gì, hẳn là sẽ ở nhà trọ nghỉ ngơi.
Nhìn vào thời gian thì anh ấy chắc chắn vẫn còn đang ở nhà.
Đúng vậy, nhất định phải dùng tối nay để khuyên can ma vương, không thể chần chừ thêm, ngày mai chính là hạn chót, cô phải lợi dụng đêm nay để thuyết phục vị ma vương kia thỏa hiệp mới được
Mải nghĩ ngợi, Hứa Tư Ý nắm chặt tay, nội tâm trong nháy mắt dấy lên hừng hực ý chí chiến đấu. Cô suy nghĩ tới suy nghĩ lui cảm thấy việc khuyên Cố lão đại qua học ETZ Zurich rồi bắt đầu mối quan hệ yêu xa với mình, không hiểu sao làm cho cô sinh ra cảm giác mình tội lỗi, giống hệt như đang khuyên nhủ bạo quân “Vì giang sơn mà bỏ qua mĩ nhân”.....
Liền như vậy một đường miên man suy nghĩ, mấy phút đồng hồ sau, Hứa Tư Ý đã đứng trước cửa nhà trọ của Cố Giang.
Cô bình tĩnh, cố gắng tập trung tinh thần, hít sâu một cái, lấy ra cái chìa khóa, cạch cạch một tiếng, mở khóa cửa.
Phòng khách im lặng không tiếng động.
Không một bóng người.
Toilet im lặng không tiếng động.
Cũng không có ai.
Hứa Tư Ý đi một vòng xung quanh căn phòng, cuối cùng nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Vô cùng tập trung nhìn về phía mục tiêu. Đúng vậy, chính là ở nơi này.
Hứa Tư Vũ thầm tự cổ vũ chính mình. Cô một tay giữ cửa, tay còn lại vặn nhẹ nhàng, rồi bước từng bước nhẹ vào bên trong.
Bức màn che trong phòng ngủ hầu như được kéo lại hết, chỉ còn để chừa lại khoảng trống nhỏ làm cho một tia nắng lẻ loi chui vào, bụi bay lơ lửng trong ánh sáng.
Trong nháy mắt, Hứa Tư Ý nhìn thấy vị đại thiếu gia kia đang nằm trên giường – phần thân trên màu lúa mạch...
Phía trên của anh không một mảnh vải, ở dưới mặc một chiếc quần quyền anh màu đen, chân tay thon dài thả lỏng, tư thế nằm thoải mái, các cơ bụng cứ thế đang lên xuống nhịp nhàng theo từng hơi thở trầm thấp.
Hứa Tư Vũ di chuyển càng khẽ khàng hơn, cúi người, ngồi xấp bên cạnh giường, vẻ mặt bình tĩnh trầm tư.
Khuôn mặt của Cố Giang đè lên gối, lông mày thẳng tắp, mắt nhắm nghiền, trên mặt anh hiện lên vài phần dịu dàng mà ngày thường không hề có, cứ như thể tất cả sự sắc bén và gai nhọn trên người anh đều đã biến mất một cách kỳ diệu.
Hứa Tư Ý nhìn anh im lặng ngủ, bỗng nhiên cảm thấy duyên phận thực vô cùng kỳ diệu.
Lúc trước Hứa Tư Ý ở cầu thang phòng học, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không dám, giờ đây anh lại trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Vì mải mê suy nghĩ nên Hứa Tư Ý có chút thất thần, hai má gối lên trên giường, nhìn anh đến ngẩn người.
Chợt, Cố Giang mở mắt, đôi mắt đen láy tinh tường nhìn chằm chằm cô, không hề mang theo cảm giác mơ màng lúc mới tỉnh dậy.
“.....” Hứa Tư Ý kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Anh.....”
Âm thanh vừa cất lên, anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Cô hơi mất thanh bằng, theo quán tính nhào về phía trước, cả người nhanh chóng rơi vào thân trên không chút mảnh vải của Cố Giang.
Mặt Hứa Tư Ý đối diện khuôn ngực Cố Giang, môi cô còn không không chế kịp, bẹp một cái, hôn lên ngực anh.
“.....” Răng nanh đυ.ng vào môi.
Đau quá T T
Vẻ mặt duy nhất có thể dùng để hình dung Hứa Tư Ý tại thời điểm hiện tại 囧.
“Đến cũng không báo một tiếng, em đóng vai trộm à.” Cố Giang từ từ nhắm hai mắt, âm than có phần khàn khàn, đem Hứa Tư Ý ấn vào trong lòng, nháy máy khoảng cách hai người liền không có lấy một khoảng trống. Anh hôn lên vầng thái dương cô, thì thầm: “Ai cho phép em nhìn lén anh ngủ, hả?”
Hứa Tư Ý mặt đỏ bừng bừng, nhỏ giọng đáp: “Em tới tìm anh..... Là có chuyện quan trọng cần bàn.”
“Cũng đúng lúc, anh cũng có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Âm thanh của Cố Giang mang theo giọng mũi, vừa có chút lười biếng lại vô cùng quyến rũ.
Hứa Tư Ý mờ mịt, mở to mắt liếc nhìn xương quai hàm của Cố Giang, “Chuyện gì ạ?”
Mắt Cố Giang cũng không mở, hơi nhướn mày, lấy tay nắm chặt tay cô rồi hôn lên, dịu dàng: “Bảo bối, anh cứng rồi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trong Tim Tôi
- Chương 50