Bản chất của thương nhân có lẽ đã được di truyền vào trong máu. Sinh ra ở Cố gia, Cố Giang được sinh ra là một đứa con trai máu lạnh với sự thờ ơ ở trong xương từ trong bụng mẹ. Mối quan hệ đối với những người khác rất lạnh nhạt, kết bạn với mọi người cũng chỉ vì lợi ích là quan trọng nhất. Nguyên tắc này áp dụng cho mọi người xung quanh Cố Giang, bất kể đối phương có quan hệ huyết thống với anh hay không.
Vì vậy, từ khi Cố Giang được sinh ra cho đến hiện tại, người thực sự có thể làm bạn với anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cố Giang không phải là người thích kết bạn, đặc biệt là kết bạn với bạn gái. Trong mắt anh, đàn ông và phụ nữ không có nhiều khác biệt, ngoại trừ người mặc nhiều hơn người mặc ít hơn. Trong những năm gần đây, có không ít người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ hay thanh thuần vội vã bày tỏ với Cố Giang, thấy thì thầy rồi nhưng sau đó không thể nhớ được ai với ai.
Chỉ có duy nhất một lần, anh đã từng nhìn thấy và mơ thấy ở tuổi mười sáu, anh đã khóa chặt người đó ở trong tiềm thức của mình.
Ban đầu, vào ngày phỏng vấn đầu tiên của hội sinh viên, Cố Giang không có ý định lộ mặt. Anh không có hứng thú với hội sinh viên. Đợt năm nhất bước vào hội hoàn toàn là vì có thể đạt được một vé đến nơi đặc biệt giao lưu trong một tháng. Cộng với đêm qua anh không ngủ để dọn đồ nên giờ thấy rất mệt và đang nằm sấp trên sofa ngủ bù.
Khi Quan Thục gọi lần đầu tiên đến, tính cáu gắt của anh nổi lên ,nhìn cũng không thèm nhìn liền cúp máy.
Quan Thục lại gọi lần thứ hai, thứ ba, đến lần thứ tư, Cố Giang trực tiếp cho số của anh ấy vào danh sách đen.
Phó chủ tịch Quan và Cố Giang đã làm việc với nhau được nửa năm, tất nhiên là biết tính khí của người đàn ông này, kiêu ngạo như anh ngay cả ông trời cũng quản không nổi . Không có cách nào, đành phải chụp lại danh sách các cuộc phỏng vấn và gửi chúng vào nick wechat của Cố Giang, văn bản đính kèm là: Đây là tất cả danh sách, anh xem trước đi, lát nữa có kết quả chính thức tôi lại gửi cho anh.
Không biết có phải là ý trời không. Sau khi nghe thấy thông báo từ WeChat, Cố Giang đột nhiên tỉnh dậy.
Mí mắt anh mở một nửa, nheo mày, ấn mở danh sách lớn và nhìn lướt qua.
Một cái tên ở giữa danh sách, lọt vào trong tầm nhìn của Cố Giang: Ngôn Ngộ Hứa, Điền Tâm Tư, Hứa Tư Ý.
Híp mắt nhìn cái tên kia trong vài phút, Cố Giang đi ra ngoài.
Lúc anh bước vào giảng đường, đứng ở chỗ giám khảo lấy danh sách xong liền cất bước đi thẳng đến hàng cuối cùng. Vừa đi vừa nhìn tất cả các các sinh viên trong phòng đang tò mò nhìn anh , tất cả ánh mắt soi mói, khám phá, kinh ngạc hoặc ngại ngùng, trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh nhạt quét qua tất cả các loại khuôn mặt.
Không có ai phù hợp với yêu cầu đưa ra.
Cố Giang cười khẩy dưới đáy lòng, phỏng vấn nhàm chán, danh sách nhàm chán, ngay cả đến tên cũng nhàm chán luôn.
Một loạt những điều nhàm chán.
Sau khi quét xong sáu hàng đầu tiên, Cố Giang thu lại tầm mắt. Anh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng và ngáp dài. Anh suy nghĩ sẽ nghe một lúc rồi trở về ngủ tiếp.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này này, Cố Giang chú ý đến một ánh mắt từ phía trước. Anh liếc mắt, đôi mắt chuẩn xác bắt được ánh mắt nhìn trộm của cô.
Cô hoàn toàn tách biệt với tất cả những sinh viên mới đến phỏng vấn, lẻ loi ngồi một mình ở hàng thứ ba, người nhỏ nhắn, cúi đầu xuống, cắn môi, một đôi mắt đen và sáng rực rỡ, rõ ràng là nhát như chuột nhưng lại kìm nén không được sự hiếu kì, ánh mắt mang vẻ sợ sệt, cẩn thận từng ly từng tí nhìn lén anh.
Có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong đầu.
Cố Giang nhìn cô chằm chằm và nhướng mày.
Nhưng cô nhận thấy đã bị anh phát hiện, rõ ràng bị dọa cho sợ hãi. Cô hoảng loạn đỏ mặt quay đầu lại.
Cố Giang nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh mềm mại, nheo mắt, ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ vào bàn. Vẻ mặt không rõ, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, người chủ trì trên sân khấu gọi tên: “Bạn cùng lớp tiếp theo, Hứa Tư Ý -“
Chủ nhân của tấm lưng thon thả cứng đờ, theo tiềm thức giơ lên cánh tay trắng nõn, cất giọng nói khe khẽ run rẩy: “Có!”.
Ngay lúc này, Cố Giang nhếch miệng không biết sao lại cười thành tiếng.
Có câu nói kinh điển nào trong phim?
Tất cả các cuộc gặp gỡ trên thế giới là một cuộc hội ngộ được chờ đợi từ lâu.
Kể từ đó, trong một tháng Cố Giang đều nằm mơ mỗi đêm nhưng thời gian và địa điểm khác nhau, nhân vật chính luôn là người đó. Khuôn mặt trắng bóc và đôi mắt long lanh như ánh sao, môi đỏ răng trắng. Đôi khi là trạng thái tĩnh, mềm mại linh động, xa xa là một cảnh tượng tuyệt đẹp của vùng Giang Nam trong mưa; có lúc lại rất sống động, một đôi mắt cười cong cong nhìn anh, hai má đỏ bừng vì say rượu, trông ngốc ngốc.
Anh thậm chí tự hỏi bản thân có phải đã bị ai bỏ bùa.
Nếu không sao anh lại bị ám ảnh như này, phát cuồng với một cô gái chưa đủ 18 tuổi.
Hứa Tư Ý trong giấc mơ khác với ngoài đời. Trong giấc mơ của anh cô là một con yêu tinh, mê hoặc quyến rũ, giống như một làn khói nhẹ từ sương mù, anh vươn tay ra để bắt lấy nhưng tất cả chỉ là không khí .
Tư vị này Cố Giang chưa bao giờ được nếm qua.
Kể từ năm 16 tuổi lần đầu tiên thấy Hứa Tư Ý. Trong những năm gần đây ,thỉnh thoảng anh vẫn hay mơ về cô ,nhưng những mảnh vỡ lẻ tẻ của thời điểm đó không đủ lớn để ảnh hưởng đến anh . Anh không ngờ một ngày nào đó sẽ gặp Hứa Tư Ý, nhưng anh càng không ngờ rằng một người lạnh lùng như mình sẽ giống như những kẻ si tình ngu muội.
Ngu xuẩn.
Quay trở lại buổi sáng thức giấc, anh thấy quần trong của mình cmn ướt hết.
*
Sau khi nhìn thấy Cố Giang, Hứa Tư Ý đầu tiên thoáng ngẩn người. Lúc lấy lại tin thần, thậm chí tai đã đỏ lựng.
Cô luôn cảm thấy đôi mắt anh rất đẹp, con ngươi đen nhánh, lạnh lùng mà sáng bóng, nhưng lúc này ánh mắt sâu như biển, trong nháy mắt làm tim người ta ngừng đập.
Cô hoảng hốt và vô thức lùi lại hai bước, đôi môi khẽ động, cố gắng làm cho giọng nói bớt run rẩy. “Anh... đừng có đùa với tôi như vậy.”
Cố Giang nhìn cô chằm chằm, nhìn không chớp mắt và tiến lên một bước. “Trông tôi giống như đang đùa à?”
Hứa Tư Ý nhìn anh tiến lại gần mình, chỉ có thể tiếp tục lùi lại phía sau, hoảng hốt đến nỗi lắp bắp: “Nhưng anh rõ ràng đã đồng ý, nói sẽ cho tôi năm ngày xem xét... Hôm nay mới là ngày đầu tiên trong năm ngày vẫn còn bốn ngày nữa...“
Cố Giang cười nhạt, ánh mắt nghiền ngẫm: “Hôm nay hôn với bốn ngày sau hôn thì có gì khác biệt.”
Trong khi giọng nói vừa dứt gót chân của Hứa Tư Ý dã đυ.ng đến cây cột.
Phía sau không còn đường mà Cố Giang đã bước đến bên người cô. Anh khẽ cong eo, vươn hai cánh tay mảnh khảnh ra, đặt cô vào trong khoảng trống hẹp giữa anh và cây cột.
Thình thịch thình thịch.
Hứa Tư Ý mặt đỏ bừng, cắn môi. Cô nghe thấy trái tim mình đang đập loạn trong l*иg ngực, đôi mắt không giám nhìn anh.
Cố Giang có thể ngửi thấy mùi hoa sữa trên cơ thể cô khoan khoái dễ chịu.
Cố Giang nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng vì xấu hổ, dán đến gần hơn, hơi thở thở ra phun lên má cô. “Hửm?”
Anh không cần gần gũi với cô như vậy.
Anh như thế này, cô không có cách nào để nghĩ ngợi...
Hứa Tư Ý bối rối, trong đầu như một cuộn len lớn bị xoắn lại. Phải mất vài giây mới có thể nặn ra một câu, thanh âm nhỏ xíu “Bây giờ anh không thể... hôn tôi, bốn ngày sau cũng không thể”.
Đôi tai nhỏ mà cô giấu dưới mái tóc cũng biến thành màu đỏ. Cố Giang nhìn nó, trái tim khẽ động. Ngón trỏ của bàn tay phải nhẹ nhàng giơ lên đường viền tai của cô. “Tại sao?”
Đầu ngón tay của anh có một vết chai mỏng, khiến vành tai ngứa ngáy, Hứa Tư Ý không thể nhịn được nghiêng đầu về đằng sau. “Bởi vì... vì tôi định...” Dừng lại vài giây, cúi thấp và nhỏ giọng tiếp tục nói : “Đồng ý với anh.”
Nghe xong câu này, cử chỉ thân mật của anh bỗng chốc dừng lại.
Bên trong phòng, giống như tất cả các hình ảnh đột nhiên tạm dừng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp, bóng râm của những vệt lá màu xanh lốm đốm trên mặt đất, gió thổi qua nhè nhẹ làm cho những chiếc lá đung đưa nhẹ nhàng dưới ánh sáng mặt trời.
Mọi thứ trở nên im lặng không tiếng động.
Tay Cố Giang không buông xuống, vì vậy cô lại bị vây trong vòng tay ấy nhưng ngón trỏ khẽ chạm vào tai làm cô hơi sững sờ, giống như chạm vào tim cô vậy, anh nhướng mày lên “Tại sao?”
Đầu Hứa Tư Ý đã cúi xuống thấp nhất có thể, không lên tiếng.
Cố Giang từ trên cao nhìn xuống cô. Một tia sáng mặt trời chiếu qua lỗ trên kính cửa sổ xuống ngay trước mặt Hứa Tư Ý. Dưới ánh sáng, có thể nhìn rõ ràng lông mi mềm mại của cô ấy, trong đầu không biết nghĩ gì , tóc đuôi ngựa được cô buộc lên, cái cổ trắng thon được phơi ra dưới ánh mặt trời, đẹp gần như trong suốt.
Anh hỏi lại một lần, vẻ mặt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Tại sao?”
Hứa Tư Ý cắn môi vẫn không nói gì.
Cố Giang: “Em không có ý đối với tôi ư?”
“...”
“Thật ư?”
Lông mi dày của cô giống như hai cái quạt nhỏ hạ xuống, vẫn cúi thấp đầu không nói một lời.
Cố Giang ngừng một lúc, từ từ đứng thẳng dậy, quay mặt sang một bên, bất chợt nhếch miệng không có vẻ gì là cười.
Cô không phải là người có da mặt mỏng dễ xấu hổ, cũng không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, đợi không được đáp án kỳ thực đây chính là đáp án.
Thời khắc này anh cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.
Cố Giang bỏ tay xuống và không nhìn cô nữa. Anh bước đi bước với khuôn mặt lạnh lùng: “Nơi này tôi dự định sửa chữa lại, sử dụng nó như một phòng làm việc, hợp đồng mua bán đã được ký kết vào ngày mai sẽ trải qua quá trình chuyển nhượng quyền sở hữu.”
Hứa Tư Ý lắng nghe xong liền giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Cố Giang.
Bởi vì đây là nơi anh mua để làm phòng làm việc, cho nên... anh đưa cô đến xem một chút à?
“Không còn việc gì khác nữa,” anh một bên nói một bên lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi quần, rút một điếu ra và đưa vào miệng, quay đầu bước về phía cánh cửa gỗ , giọng anh lạnh lùng, bước chậm ” Về thôi.”
Hứa Tư Ý đứng ở một chỗ , lại cắn môi.
Người thiếu niên cao hơn một mét tám, người cao chân dài và bước vài bước đã đến cửa. Cô ở phía sau nhìn, sau đó nhận ra rằng đây là tốc độ bình thường của anh, mỗi lần đi cùng cô đều là cố tình đi chậm lại.
Lần này, anh dường như không muốn đợi cô.
“... Cố Giang.”
Nhà xưởng trở nên yên lặng, tiếng cánh cửa mở vang lên trong không khí. Thăm dò xen lẫn với sợ hãi và bất an.
Tay Cố Giang đã nắm cửa, nghe tiếng, bước chân anh dừng lại. Cắn điếu thuốc, lông mày hơi xoắn, không quay đầu nhìn lại.
Hứa Tư Ý hít một hơi thật sâu, thở ra từ từ, cố gắng làm cho giọng nói của bản thân trở nên mượt mà và bình thường: “Bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi lên mười.”
“...” Giọng nói vang lên, cậu thiếu niên cầm điếu thuốc quay đầu, lông mày càng nhíu sâu hơn.
“Tôi bị tòa án phán ở với bố. Không qua bao lâu bố tôi cưới một người dì xinh đẹp về nhà...”
Dì Phó, gọi là Phó Hồng Linh, sinh ra trong một gia đình giàu có nổi tiếng ở thành phố Tống. Bà ta và bố Hứa đã kết hôn và đã có thai được sáu tháng, bố Hứa và mẹ Hứa mới ly dị cách lúc đó được hai tháng, nói cách khác là tiểu thư nhà họ Phó là người thứ ba phá hủy gia đình Hứa Tư Ý.
Phó gia có mạng lưới quan hệ rộng và nền tảng vững chắc, được sự giúp đỡ của các mối quan hệ của gia đình trong ngành xây dựng, Phó Hồng Linh đã giới thiệu nhiều dự án cho công ty của bố Hứa. Vì vậy, bố Hứa được ban lãnh đạo đánh giá cao, liên tiếp thăng chức, từ một bộ phận nhỏ trong vài năm đã trở thành phó chủ tịch của trụ sở chính.
Phó Hồng Linh tính cách mạnh mẽ và kiêu ngạo. Đối với sự nghiệp của bố Hứa mặc dù tận tâm tận lực, nhưng bà ta rất ghét Hứa Tư Ý. Ngay cả khi ở trước mặt bố Hứa cũng không cho Hứa Tư Ý sắc mặt tốt.
Một mặt bố Hứa đau lòng cho con gái, một mặt cũng không dám làm mất lòng vợ chỉ đành giấu Phó Hồng Linh đưa tiền cho Hứa Tư Ý để mua đồ, có ý bồi thường.
Hứa Tư Ý không nói tiếp những lời phía sau, nhưng cô bĩu môi nói: “Mọi người đều nói rằng cha mẹ, người yêu là những người gần gũi nhất trên thế giới. Nhưng những người yêu nhau sẽ có suy nghĩ của bọn họ, còn bố mẹ cũng có những nỗi lo riêng của mình. Cho nên, điều duy nhất mà mọi người có thể dựa vào chỉ có là bản thân mà thôi’’.
Cố Giang đứng cách cô vài mét, ánh mắt nặng nề, nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
Hứa Tư Ý ngước mắt nhìn chàng trai trẻ không nói gì, mỉm cười: “Đôi khi, tình bạn sẽ bền lâu hơn tình yêu, bạn bè có thể ở bên cạnh đến già hơn người yêu, không phải sao?”
Toàn bộ không gian yên tĩnh trong vài giây.
Lúc lâu sau, Cố Giang mới giật nhẹ khóe môi, có vẻ khinh bỉ lại như đang lạnh lùng chế giễu: “Không phải.”
“...” Hứa Tư Ý sững sờ.
“Nếu có mạo muội xúc phạm đến chú, em thông cảm.” Anh hững hờ nói.
Hứa Tư Ý hơi mông lung không hiểu: “... Ý anh là gì?” xúc phạm bố cô cái gì?
Cố Giang mặt vô cảm: ” Trên thế giới này không phải mọi người đàn ông đều khốn nạn như chú.”
Hứa Tư Ý : “...”
Ngoài cửa sổ gió lại nổi lên.
Gió lần này to hơn trước, lá xanh trên cành cây tạo ra tiếng động xào xạc.
Cố Giang từ trong túi quần từ từ lấy ra một vật dụng nhỏ nắm ở trong lòng bàn tay anh, mặt anh rất bình thường, bước đến chỗ cô gái. Khẽ đưa tay ra đem vật nhỏ nhét vào tay cô.
Hứa Tư Ý nghi ngờ, cúi đầu, mở lòng bàn tay ra nhìn.
Đó là một loại kẹo bạc hà chưa được bóc vỏ.
Cô ngơ ngẩn, đang không hiểu cho lắm, thiếu niên trước mặt đột nhiên cúi xuống. Đôi môi mỏng và khuôn mặt cô chỉ cách nhau chưa đến hai cm.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, cười như không cười.
Một chút vị thuốc lá, một chút vị hương bạc hà, còn có mùi đặc trưng của chàng trai, bao phủ lấy toàn bộ cô. Nhịp tim của Hứa Tư Ý rất nhanh, đến nỗi đám mây đỏ vừa phai từ má trèo lên.
Cô vô thức muốn ngửa cổ ra đằng sau để kéo ra khoảng cách với anh.
Bởi vì quá hồi hộp, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, trơn trượt, gần không thể giữ được viên kẹo.
Tuy nhiên, ý định trốn về của Hứa Tư Ý chỉ mới bắt đầu, cô chưa kịp hành động thì một điều bất ngờ đã xảy ra – cánh tay dài của chàng trai đã vươn ra, trực tiếp nâng mông cô lên, trong nháy mắt đã bế cô lên không trung.
“...”
Mũi chân cách mặt đất một khoảng, Hứa Tư Ý bất ngờ kêu lên đầy sợ hãi, hoảng loạn, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ Cố Giang, hai chân cũng quấn quanh eo của anh.
Theo cách này, giữa bầu không khí đang giằng co, cả người cô như con gấu Kaola treo trên người Cố Giang.
...Trời ạ.
Cái động tác rất khó khăn và xấu hổ này tồn tại à?
Vì quá sốc và ngại ngùng, khuôn mặt Hứa Tư Ý ‘bốc cháy’, và một đôi mắt lấp lánh trừng to hơn chuông đồng.
Cơ thể trong vòng tay anh nhỏ nhắn và mềm mại, thơm thơm, nhẹ gần như không mấy trọng lượng, hai lòng bàn tay của Cố Giang giữ cô vững vàng, nâng lên và nhướng mày: “Em làm bằng kẹo bông à?”
Hứa Tư Ý ngại ngùng đến mức sắp nổ tung, mặt đỏ tới mang tai vội la lên: “Anh đang làm gì vậy? Buông ra, buông tay, nhanh thả tôi xuống... ”
Cố Giang ôm cô trên tay nhàn nhạt nói. “ Muốn tôi buông tay vậy mà còn ôm chặt cổ tôi như vậy?”
Não của Hứa Tư Ý mơ hồ, sau khi nghe xong ngây ra, cũng không nghĩ gì nhiều đã thả hai bàn tay ôm chặt cổ anh ra.
“...”
Cố Giang đột nhiên thay đổi khuôn mặt, chửi thầm, sợ cô sẽ ngã, nhanh chóng vòng tay quanh eo nhỏ để giữ cô chặt hơn, xoay người đưa cô vào gần tường, tức giận đến nỗi bật cười “Bảo em buông tay em liền buông ra, nghe lời như vậy? Mà anh bảo em cho tôi hôn sao em lại không cho ?”
Chủ đề lượn quanh một vòng lớn, kết quả không hiểu sao lại trở về điểm ban đầu. “anh... thả tôi xuống.” Hứa Tư Ý nhẹ nhàng nói.
Cố Giang mắt điếc tai ngơ.
“...” Lợi thế về sức mạnh giới tính của nam giới ban đầu rất lớn so với cánh tay và đôi chân gầy gò của Hứa Tư Ý , gần như không thể thoát khỏi bàn tay của Cố Giang. Mặt cô đỏ ửng, cơ thể lơ lửng không có cảm giác an toàn, cô chỉ có thể bám vào chiếc áo phông trên vai của Cố Giang.
“ Hứa Tư Ý.”
Đột nhiên Cố Giang kêu tên cô. Cũng không biết đó có phải ảo giác không, vào lúc này, ba từ phát ra từ miệng anh lại lộ ra một chút dịu dàng.
Toàn thân cô nóng rực, nghi ngờ đến cả những ngón chân cũng đã đỏ lên rồi, nói như tiếng muỗi kêu: “ừm?”
Anh dịch người đến gần mặt cô, giọng nói bình thản, vẫn là một giọng điệu tùy ý: “Thế giới có rất nhiều mặt, bất cứ ai, bất cứ điều gì, có những thứ chúng ta không thể thấy được.”
“...” Hứa Tư Ý sững sờ, ngước lên nhìn đôi mắt anh đẹp như sao đêm phát sáng.
Sáng bừng trong gang tấc.
“Những cách hiểu khác nhau của chúng ta về một sự vật có thể không phải là một phần mười nghìn của nó, mà là một trăm phần trăm của riêng chúng ta.” anh bức xúc nói, “ Hiểu không?”
Những cách hiểu khác nhau của chúng ta về một sự vật có thể không phải là một phần mười nghìn của nó, mà là một trăm phần trăm của riêng chúng ta…
Cô sử dụng bộ não của mình để suy nghĩ, môi khẽ động, không chắc chắn nói: “Bởi vì” ‘chúng ta là dáng vẻ gì thì chúng ta xem thế giới bằng dáng vẻ đó’?
Anh cười. “ Cũng không quá ngu ngốc.”
Hứa Tư Ý im lặng và chậm rãi gật đầu, “... Đã hiểu.”
“Vì vậy, em cần phải biết rằng, trên thế giới này, người em có thể dựa vào không chỉ có bản thân.” Cố Giang nhìn cô, “Đến đây dựa vào anh, từ giờ trở đi, dù bầu trời sẽ sụp đổ thì anh sẽ thay e gánh vác.”
“...” Ánh mắt của Hứa Tư Ý hiện rõ bất ngờ, không nói nên lời, tay cầm kẹo chặt hơn. Trong nhà xưởng trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy một tiếng của giấy bọc kẹo bị nắm.
Gió thổi lá khẽ động, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng.
Đột nhiên, chóp mũi cao của Cố Giang chạm vào đôi môi hồng nhạt của cô, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Anh cong môi, nói: “Kẹo anh vừa cho em đâu.”
Kẹo....
Hứa Tư Ý ngây ra, giây tiếp theo mới phản ứng được anh đang nói kẹo gì, ngoan ngoãn đưa tay trái ra, đưa kẹo bạc hà đáng thương bị cô vò nát đến trước mắt anh. “Cái này à?”
Cố Giang ôm cô trong cả hai cán tay, không bỏ tay ra, chỉ phát ra tiếng “ừm”, lười biếng cúi xuống một chút. “Mở nó ra.”
“...” Hứa Tư Ý không thể hiểu được, mờ mịt nhìn vào người đối diện.
Anh nhướng mày, “Ăn đi”.
“Bây giờ?”
“Ừ.”
“...” Ok. Cô chớp mắt dùng cả hai tay để bóc giấy kẹo, một viên kẹo bạc hà tròn màu xanh nhạt đang nằm bên trong. Tròn vo, kích thước lớn bằng ngón tay.
Cô cho viên kẹo vào miệng.
Trong chốc lát, vị ngọt nhẹ của viên kẹo được lan tỏa trên đầu lưỡi.
Trong bóng tối của bầu trời, trên bức tường cũ của nhà xưởng bị bỏ hoang có chàng trai trẻ đang ôm cô gái .
Trán của anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô, mí mắt nhấc lên, đôi mắt đen đen nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn rụt rè đỏ như cà chua và nói: ” Ngon không?”
Hứa Tư Ý gật đầu nhẹ nhàng nói: “ ừm.”
“Thích ăn ngọt không?”
“... Ừm.” Cô lại gật đầu.
“Vừa hay.” Cố Giang lặng lẽ nhếch môi dưới, giọng anh khàn khàn nói “Anh cũng thích.”
Lông mi của Hứa Tư Ý run rẩy, nhận ra điều gì đó, kinh ngạc đan xen với sự hoảng loạn lóe lên từ trong mắt. Dường như trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Cố Giang cúi đầu hôn môi cô. Cô gái trong ngực run rẩy. Trong ánh mắt của cô vừa xấu hổ và khó tin, anh chớp mắt đưa lưỡi vào để mở hai hàm răng của cô.
Hứa Tư Ý cảm giác người đang trên một đám lửa, não mơ hồ, hơi thở ngay lập tức được hút sạch.
Kẹo bạc hà đã bị cướp đi.
Nhưng Cố Giang vẫn không thấy thỏa mãn, lưỡi trong miệng cô như đang tuyên bố chủ quyền, như gió bị mây cuốn không buông ra bất kỳ góc nào.
Không biết đã qua bao lâu.
Đợi Cố Giang kết thúc, Hứa Tư Ý giống như một con tôm hấp, đờ đẫn, bờ môi trơn bóng, miệng trở nên tê dại.
“Số 1 thế giới nhỏ của anh.”
Anh hét lên, giọng nói gợi cảm như muốn mạng, anh nhắm mắt lại, mím môi nhẹ nhàng. “Em thực sự biết cách hành hạ anh.”