Chương 19

Thành thực mà nói, Hứa Tư Ý cảm thấy câu hỏi này có hơi vũ nhục trí thông minh của Doraemon, bởi vừa nghe xong câu hỏi đã biết ngay đáp án rồi.

Mà... Cô trầm mặc, một giọt mồ hôi trên trán trực chờ muốn rơi xuống.

Cố Giang lưng vẫn đang cong xuống, môi của anh chỉ còn 2cm nữa là dán lên tai cô, khoảng cách gần anh như thế này quả có chút ái muội, khiến người ta ăn không tiêu. Cho nên, cô mím môi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngón chân cẩn thận từng li từng tí nhích lùi về sau hai bước, hắng giọng: "Em đoán hai lí do đều là giả."

Cố Giang nghe vậy, khẽ nhíu mày, hướng mắt về phía cô. Màn đêm buông xuống, người con gái toàn thân đều được ánh đèn đường phủ lên. Tròng mắt trắng đen rõ ràng, trong veo như nước, lông mi cong vυ"t như hai cây quạt nhỏ đang phe phẩy, làn da trắng như tuyết, ánh đèn chiếu vào, tựa như có thể phát ra ánh sáng lấp lánh.

Khi mới vào đại học, cô bé này thậm chí đến kỹ năng trang điểm đơn giản cũng không biết, suốt ngày thấy đồ trang điểm là tránh như tránh tà, đúng là ngu ngốc.

Anh dời tầm mắt xuống dưới, ánh mắt thản nhiên rơi vào hai cánh môi màu hồng nhạt đang hé mở.

"Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy." Hứa Tư Ý không hề phát giác ra ánh nhìn khác lạ của Cố Giang, nói tiếp: "Dù vì cái gì đi nữa, vẫn là anh đã giúp em." Cô hơi dừng lại, ngẩng đầu, chân thành nhìn về phía anh: "Cố Giang, cám ơn anh."

Gió đêm nổi lên, mây đen trên trời nhè nhẹ trôi dần để lộ ra từng tia sáng, là hình cong cong lưỡi hái của mặt trăng.

Người thiếu niên đứng thẳng người lên, tròng mắt hướng xuống, nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười ngọt ngào của cô gái, trong mắt thần sắc không rõ.

Gió lả lướt trên gương mặt cô, một lọn tóc giấu sau tai được gió thổi quét trên gương mặt, cô và anh đối mặt nhau, đôi mắt cô trong suốt, lại nói tiếp: "Em sẽ cố gắng trưởng thành, sẽ không để anh phải mất mặt nữa đâu."

Cố Giang vẫn im lặng.

Một lúc sau, "Không còn sớm nữa." Hứa Tư Ý không muốn tiếp tục chủ đề này, cô lấy điện thoại di động ra, đã 9 giờ tối rồi, "Nơi này cách trường còn một đoạn đường, chúng ta mau về thôi."

Nói xong, quay người đi đến bên đường gọi taxi.

Đúng vào lúc này, phía sau cô, vang lên tiếng nói. Phương thức quen thuộc, vẫn là bộ dạng khoan thai, tùy ý, vẫn là giọng điệu lưu manh, vô lại, cũng vẫn là ngữ khí lười biếng, uể oải, kêu to một tiếng: "Này."

"..." Hai người thân đến mức ngay cả tên cũng có thể bỏ đi rồi sao?

Hứa Tư Ý quay đầu lại.

Cố Giang vẫn đứng nguyên tại chỗ, một tay đút túi quần, một tay cầm bật lửa, ánh mắt dừng trên gương mặt cô. Nói ra bốn chữ : "Chỉ vì tôi thôi."

Câu nói không đầu không cuối, Hứa Tư Ý nhíu mày, không kịp phản ứng, "Cái gì chỉ vì anh thôi?"

"Chuyện tôi giúp em."

"..." Hứa Tư Ý vẫn ánh mắt ngây ngô.

Cố Giang nói: "Em quá yếu đuối, đứa ngu cũng có thể khi dễ em, khiến em chịu ủy khuất."

"..." Có thể nào nói lời tốt đẹp hơn không? Cô yếu đuối... thì đúng là tạm thời có chút yếu đuối, nhưng anh có biết hay không cái gì gọi là giấu tài giấu nghề, đại trí giả ngu?

"Cho nên bổn thiếu mới che chở em." Anh cầm bật lửa trong tay dùng sức ném thật xa, đoạn quay lại, nhìn cô chằm chằm: "Vì không muốn đau lòng."

*

Vài ngày học nữa lại qua đi, thông báo nghỉ Quốc Khánh tràn lan trên mạng, nói là ngày 1 - 8/10 toàn trường được nghỉ, mỗi lớp phải hoàn thành công việc đăng ký về hay ở lại. Buổi chiều hôm ấy, Hứa Tư Ý vừa học xong môn chuyên ngành, lê tấm thân mệt mỏi rã rời trở về phòng ngủ, cô bạn lớp trưởng đã đến gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Trong phòng cả ba sau khi tiếp nhận xong công trình học tập vĩ đại, trong đầu toàn là "đồ thị uốn lượn, phương trình đường cong" đủ các loại ký tự. Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Tư Ý mới mơ mơ màng màng lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa.

Lớp trưởng Trương Đình một tay cầm danh sách đăng ký, một tay cầm bút, khẽ cười, đẩy gọng kính trên sống mũi, "Sắp nghỉ lễ rồi, phòng các cậu ai muốn về?"

Vương Hinh đang nằm trên giường thở ra một hơi, thuận miệng nói: "Viết tên tớ đi."

"Tớ không được." Trương Địch Phi ngáp một cái, bật máy tính lên, "Bố mẹ tớ gần đây rất bận, về nhà cũng là một mình tớ, còn không bằng ở lại trường."

"Được." Trương Đình cười cười, viết tên Trương Địch Phi, lại hỏi: "Hứa Tư Ý, cậu thì sao? Nhà cậu ở ngay tỉnh bên cạnh, chắc là muốn về hả?"

Hứa Tư Ý tận trong đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, cong môi: "Chắc không được đâu, dạo này nhiều thứ phải chi tiêu nên tranh thủ ngày lễ muốn tìm việc gì đó làm thêm."

"Thế cũng được." Lớp trưởng nghe vậy gật đầu, đảo mắt quanh phòng một lần, cau mày, "Trần Hàm đâu? Sao lúc này không ở phòng?"

Vương Hinh và Trương Địch Phi người tô son, người xem hoạt hình, không có phản ứng gì.

Khách quan mà nói, Trưởng phòng Hứa Tư Ý phản ứng nhanh hơn nhiều, cô ngừng lại, con ngươi đảo một vòng cố nghĩ ra kế hoãn binh: "Trần Hàm về rồi, giờ chắc đang ở dưới lầu mua đồ.", hướng về phía lớp trưởng cười cười, "Cậu đi ghi khai các phòng khác trước đi, tớ sẽ hỏi Trần Hàm rồi báo cậu sau."

Lớp trưởng đường đường là học sinh học bá điển hình, thành tích hàng đầu, nhân cách khỏi phải bàn, chính vì thế nên tư tưởng dường như có hơi bảo thủ, cứng nhắc nên cô mạnh miệng, "Tuân thủ nội quy trường học, lấy kỷ làm vinh, làm trái nội quy chính là hổ thẹn với trường, có lỗi với thầy cô."

Nghe Hứa Tư Ý nói, cô ta thở dài, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô nói: "Bạn Hứa Tư Ý, chuyện trưởng phòng cần làm là báo cáo với thầy phụ trách kỷ luật, không phải bao che bênh vực nhau. Hai phòng đối diện nhau, cậu cho rằng tôi không biết Trần Hàm là đang làm cái gì à?"

"..." Chỉ là trọ ở ngoài trường thôi mà, có nhất thiết phải khoa trương như vậy không?

"Tuyệt đối đừng có nghĩ thuê phòng bên ngoài không phải chuyện nghiêm trọng." Trương Đình nghiêm mặt, "Đầu tiên, an ninh ở trường so với bên ngoài chắc chắn tốt hơn nhiều, Trần Hàm một mực ở ngoại trú, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Người nhà cậu ta tìm đến cửa, lại vấn trách, tôi nói trước, người chịu trách nhiệm là cậu chứ không phải tôi."

Hứa Tư Ý nội tâm đối với cơn lốc kinh thiên địa khϊếp quỷ dọa thần này chỉ biết im lặng, ngoài mặt mỉm cười, gật đầu tán thành: "Được, được tớ biết rồi."

"Biết thì tốt." Trương Đình nói, đoạn hơi ngừng lại, suy tư giây lát, "Như vậy đi, cậu tìm Trần Hàm trao đổi một chút, nếu cậu ta vẫn khăng khăng ở ngoại trú vậy tôi đành phải báo với ban kỷ luật."

Vừa dứt lời, Hứa Tư Ý trên mặt vốn đang nở nụ cười ấm áp mùa xuân lập tức có chút không kiềm chế được, "... đều là bạn cùng lớp mà, cậu đâu cần làm gắt như vậy."

Trương Đình khẽ nâng khóe môi, "Giải quyết việc chung mà thôi, tớ còn phải đi xem các phòng khác thế nào đã, vậy nhé." nói xong quay người đi.

"Không tiễn." Vương Hinh đầu cũng không ngẩng lên khẽ ném ra một câu, "ầm" cửa phòng đóng lại.

Hứa Tư Ý ngồi trên ghế, vỗ vỗ quai hàm, rầu rĩ, "Cô bạn Trương Đình này, trước kia tớ còn cảm thấy cậu ta rất tốt..."

"Người xấu không chỉ làm chuyện xấu, người tốt cũng không nhất thiết chỉ làm chuyện tốt, tốt tốt xấu xấu chẳng có gì là rõ ràng cả. Nếu quả thật như những gì cậu ta nói, là làm việc công thì còn được, chỉ sợ có mưu đồ khác." Vương Hinh tức giận, đứng dậy tự pha cho mình một chén trà tổ yến dưỡng nhan, uống một ngụm, "Tóm lại tớ khuyên cậu vẫn là đi tìm Trần Hàm nói chuyện, lớp trưởng này chính là một quả bom hẹn giờ, nếu thật sự báo lên phòng kỷ luật chắc chắn sẽ phiền phức lắm."

Nghe vậy, Hứa Tư Ý rơi vào trầm tư, một tay chống cằm, âm thầm ăn một miếng khoai tây chiên, âm thầm xoạt xoạt xoạt, rồi lại âm thầm nhìn về phía cửa sổ.

Sau khai giảng, một tháng ngắn ngủi sống cùng nhau, đối với cá tính của ba bạn cùng phòng cô vẫn có những hiểu biết nhất định. Vương Hinh đỏm dáng thích văn nghệ, Trương Địch Phi không phải cao lãnh tự cao, mọi người mặc dù tính tình khác lạ, hoàn toàn không có điểm chung, nhưng ở chung cũng không có phát sinh vấn đề gì. Có điều Trần Model thì không như thế.

Cô bạn này quả là trưởng thành sớm, một lòng muốn làm người mẫu, là người kiệm lời, ít nói, thay bạn trai như thay áo, quả thật làm cho Tư Ý có chút sợ.

Khỏi phải nói, sự khác biệt đúng là quá lớn.

Bây giờ phải bắt đầu từ đâu là cả một vấn đề, vừa không muốn làm tổn hại mối quan hệ với bạn cùng phòng, lại muốn để Trần Hàm cam tâm tình nguyện trở về phòng ngủ, càng nghĩ càng rối.

Hứa Tư Ý cứ như vậy, trầm tư lại càng trầm tư. Cô nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng khi trời chạng vạng tối quyết liều mạng, gọi điện thoại cho Trần Model, hẹn gặp ở quán trà sữa.

Hơn 5h30, những đám mây ráng đỏ nhuộm đỏ bừng nửa bầu trời.

Hứa Tư Ý cùng Trần Model hẹn gặp lúc 6 giờ. Cô theo thói quen đến sớm 5 phút, ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ, gọi hai ly trà sữa cùng hai phần đồ ngọt.

Đúng 6 giờ, tiếng chân giày cao gót giẫm trên sàn từ từ đến gần. Trong không khí ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, Hứa Tư Ý ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mang túi Chloe mới cứng, ngồi xuống chỗ đối diện cô.

Người đẹp trang điểm nhẹ, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm nghìn năm không thay đổi.

"Cậu đến rồi à?" Hứa Tư Ý điều chỉnh ghế ngồi, cười cười, đưa menu cho Trần Hàm, "Đây là món bánh mới của quán đấy, cậu nếm thử đi."

Trần Hàm nhận lấy, đặt trên bàn, hỏi thẳng: "Tìm tớ có chuyện gì?."

"..." Hứa Tư Ý tay quấy trà sữa, trầm ngâm vài giây, nói: "Là như vậy, khoảng thời gian này kiểm tra ký túc xá tương đối nghiêm, nghe nói nếu bắt được ai ở bên ngoài sẽ xử lý mạnh tay... Hay là, cậu tạm thời chuyển về ký túc xá ở đi."

Trần Hàm ra vẻ thờ ơ, "Lúc nào bị phạt hãy nói."

Không ngờ người này gan lại lớn như vậy... Hứa Tư Ý im lặng, khó xử nhưng vẫn không từ bỏ ý định: "Cậu vẫn nên chuyển về ký túc xá trước đi. Cứ ở ngoài thế này sớm muộn cũng bị phát hiện, nếu bị báo lên trên, vậy coi như..."

"Có người muốn tố cáo?"

Hứa Tư Ý chần chờ một lát, chậm rãi gật đầu.

Nhưng điều cô không nghĩ tới là cô bạn cùng phòng đang ngồi đối diện kia không có gì gọi là sợ hãi, ngược lại "xùy" một tiếng, một ý cười đầy giễu cợt.

Hứa Tư Ý: "..."

Trần hàm cúi đầu cười một lát, sau đó khẽ hướng mắt về phía cô, nhíu mày nói: "Trương Đình?"

Hứa Tư Ý kinh ngạc, "Làm sao cậu biết?"

"Mình đoán thế." Trần Hàm cầm nĩa cắm vào một tiếng bánh, nhàn nhạt nói: "Cậu còn nhớ bạn trai cũ học luật của tớ không?"

"Nhớ."

"Trương Đình từng học chung với cậu ấy, cậu ta thầm mến người yêu cũ tớ nhiều năm. Ở trong mắt cậu ta, tớ chính là người cướp đi nam thần của cậu ta, cậu ta nhìn tớ không vừa mắt, đương nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại tớ."

Hứa Tư Ý bị cái mối quan hệ phức tạp của bạn cùng phòng làm cho rối mù, cô hơi kinh ngạc, rồi khó xử, chỉ biết cúi đầu yên lặng uống trà sữa.

Không khí lạnh lẽo bao trùm, một hồi lâu không ai nói với ai câu nào.

Khi Hứa Tư Ý tận lực uống trà sữa, uống đến nấc cụt thì Trần Model cao lãnh ngồi đối diện lại mở miệng, tùy ý hỏi: "Đúng rồi, Có phải gần đây lão chủ tịch gì đó đang theo đuổi cậu?"

"Khụ khụ..." Hứa Tư Ý bị sặc trân châu, che miệng, ho một trận kinh thiên động địa, mặt đỏ bừng hết cả lên.

Sinh viên ở trong trường có loan tin đồn kiểu như thế này thì không tính, Trần Model cũng gọi là nửa chân bước vào Showbiz, chắc phải nghe qua cái gì gọi là tin đồn nhảm, tin đồn tam sao thất bản?

Cô càng ho càng nặng, nửa ngày không nói ra lời, chỉ có thể dùng bộ dạng đau buồn, bi phẫn xen lẫn ai oán, trừng mắt nhìn Trần Hàm.

Nhưng Trần Model cũng không thể đọc ra ý gì trong ánh mắt cô, chỉ cầm giấy ăn đưa cho cô: "Cứ coi như bị Hotboy theo đuổi đi cũng không cần phải xúc động vậy chứ."

"Khụ khụ..." Hứa Tư Ý vỗ vỗ ngực cho khí huyết lưu thông, một lúc lâu sau, hít thở sâu, dùng một giọng điệu hết sức nghiêm túc, hỏi: "Chuyện này cậu nghe ai nói?"

Trần Hàm nói: "Người phục vụ ở quán rượu SOHE."

"Quán rượu SOHE?"

"Lần trước gã phục vụ dùng điện thoại của mình gọi cho cậu. Nghe gã ta nói, đêm hôm đó cậu uống say ở quán ba, là Cố Giang đã đưa cậu về."

Lần đó...

Hứa Tư Ý nhớ lại, cũng không có phủ nhận, "Mình vốn là muốn đi tìm cậu, kết quả không có tìm được... Ngày đó thật sự là ngoài ý muốn."

Trần Hàm vẫn giữ vẻ lãnh đạm, hỏi cô: "Có dùng biện pháp an toàn không?"

"..."....#@%....

Hứa Tư Ý dù sao cũng từng học qua môn giáo dục giới tính, cô dù chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, nghe Trần Hàm nói đầu tiên là sững sờ, mấy giây sau liền có phản ứng, mặt đỏ đến mang tai, nghiêm mặt giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi. Đêm hôm đó thật sự là mình ở cùng Cố Giang nhưng mà tuyệt đối không có làm ra chuyện gì xấu hổ."

"Ồ?" Trần Hàm có chút kinh ngạc, buồn cười nói: "Đắp chăn nói chuyện phiếm? Cố Giang có phải là quân tử hay không?"

Hứa Tư Ý cười nhạt, không nói gì.

Trần Hàm cúi mặt nhìn cốc trà sữa, bỗng nhiên nói: "Khi mới khai giảng, mình từng theo đuổi Cố Giang."

"..." Câu nói từ trên trời rơi xuống như xét đánh ngang tai...

Hứa Tư Ý cả kinh, mở to hai mắt nhìn.

"Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, mình theo đuổi hắn không phải vì thích hắn." Trần Hàm giật giật khóe môi, cười như không cười: "Các cậu hẳn ai cũng nhìn ra, mình là một người hám tiền, chẳng có ưu điểm nào cả. Tiêu chuẩn chọn bạn trai chính là "đầu tư tối thiểu, hồi báo tối đa". Gương mặt Cố Giang kỳ thực rất mê người, nhưng lúc đó mình chỉ coi trọng gia cảnh nhà hắn. Lúc ấy mình nghĩ, một đại thiếu gia như thế, nếu như trở thành bạn gái hắn có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ."

Hứa Tư Ý chăm chú lắng nghe, không nói gì.

"Kỳ thực mình rất có tự tin, chỉ cần kiên trì vài tháng, nửa năm, một năm... Hoặc là lâu hơn, nhưng chắc chắn có thể có được hắn." Trần Hàm nhún vai, " Nhưng mình từ bỏ."

"... Tại sao?"

"Bởi vì mình cùng Quế Hiểu Tĩnh không giống nhau, Trần Hàm này tự biết mình ở đâu." Trần Hàm nói mà không có biểu cảm gì, "Cố Giang cái người này, mình giữ không được, cũng chơi không nổi."

Ánh mắt Hứa Tư Ý có chút xao động, trầm ngâm giây lát, hỏi: "Tại sao lại nói với mình những lời này."

"Coi như mình rảnh rỗi, nhàm chán muốn làm chuyện tốt đi." Trần Hàm ngước mắt, "Mặc kệ Cố Giang có theo đuổi hay không, mình muốn nhắc cậu nhớ một điều - từ xưa đến nay, mạo hiểm cùng thành quả đều có liên quan trực tiếp với nhau. Hứa Tư Ý, cậu với người này yêu nhau, chắc chắn sẽ gặp trở ngại rất lớn."

Uống xong trà sữa, Trần Hàm cuối cùng cũng đáp ứng đề nghị của Hứa Tư Ý, chuyển về ở ký túc xá, sau đó hai người liền ai đi đường nấy.

Sắc trời dần dần tối, đèn đường được bật sáng.

Từ quán trà sữa đi ra, Hứa Tư Ý trên vai đeo balo vịt Tiểu Hoàng đi trên đường lớn, trong đầu có chút rối bời.

Vốn là khuyên bạn cùng phòng chuyển về ký túc ở, kết quả tẩy não người ta không thành, còn bị người ta tẩy ngược lại.

Mặc dù Trần Model tam quan có hơi khác biệt so với người bình thường, bộ mặt lãnh đạm, phong cách nói chuyện cũng hơi xốc nổi, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy nói rất đúng. Ví dụ như, Cố đại thiếu gia có gương mặt rất mê người, đây chính là lời nói thật nhất, chính xác nhất, không ai cãi được.

But, anyway,

Đại soái ca vẫn là thích hợp đứng nhìn từ xa hơn, còn yêu đương gì đó thì thôi đi. Còn chưa kể cô mới 18, độ tuổi trăng tròn, đời vẫn còn dài,giai vẫn còn nhiều, vị đại lão kia mặc dù đối với cô có một chút gì đó gọi là ngọt ngào tình mẹ, bao la tình cha nhưng tuyệt đối không thể nào là thứ tình cảm kia đi?

Hứa Tư Ý tự bay bổng loạn xạ trong suy nghĩ của mình, đúng lúc này, không biết từ đâu vươn ra một cánh tay, mạnh mẽ vỗ lên bả vai cô một cái: "Tèn tén ten... ngạc nhiên chưa!"

"..." Dọa chết cô rồi.

Hứa Tư Ý thân thể vốn nhỏ nhắn, lại bị cái bàn tay kia đập vào xương, gắng gượng đứng vững, quay đầu nhìn lên, một quả đầu xù như lông nhím, toe toét miệng cười với cô. Người này từ trước tới giờ vẫn trung thành với kiểu tóc Dreadlocks, nhưng hôm nay so với thường ngày có chút lạ, cô thật không được quen cho lắm, tóc bện cứ như sợi dây thừng, đàn ông mà đầu đầy bím tóc, đủ màu sắc thể loại, nhìn cứ như pháo hoa bắn đêm giao thừa vậy.

... Thật không hổ danh là dân chơi lâu năm. Thất kính! Thất kính!

"La học trưởng?" Cô gượng gạo lên tiếng chào: "Tình cờ quá..." Lại chỉ chỉ quán trà sữa phía sau, "Anh cũng đi uống trà sữa ạ?"

"Không phải không phải." La Văn Lãng cười sang sảng, tùy ý khoát tay lại, "Vừa rồi cùng Giang ca tan học, vừa ra khỏi giảng đường liền thấy một bóng lưng đeo balo Tiểu Hoàng của em gái đi qua trước mặt. Nhưng mà em đi chuyên tâm quá, không nhìn thấy bọn anh. Sau đó Giang ca liền nói muốn ra ngoài đi dạo, bọn anh đi ra, lại thấy em đi vào quán trà sữa, cậu ta liền đến cửa hàng 711 đối diện mua nước... Đấy, chính chỗ đấy."

La Văn Lãng nói, còn tốt bụng đưa tay chỉ cho cô.

Hứa Tư Ý nhìn theo phía anh ta chỉ, đầu đường bên kia quả nhiên có một cửa hàng 711, vị trí thật đúng đối diện quán trà sữa cô và Trần Hàm gặp nhau lúc nãy. Nhìn qua bức tường pha lê trong suốt có thể thấy bên trong cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, một người mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, chân thon dài, thân ảnh mạnh mẽ, rắn rỏi đứng trước cửa.

Vì đứng cách xa nên biểu cảm của người đó cô không rõ lắm. Nhưng mà cái vóc dáng này, tư thế đứng này, quả thực không thể quen thuộc hơn được nữa.

La Văn Lãng đưa mặt lại gần, mắt hướng về cửa hàng 711, đầy tính ám chỉ, bĩu cằm, cười hề hề: "Này, trợ lý nhỏ, không định qua đó chào hỏi chủ tịch một tiếng à?"

"Có chứ có chứ." Hứa Tư Ý gật đầu. Chủ tịch là chủ tịch tấm gương tốt của mọi người, anh minh sáng suốt, hào quang chói lọi, gặp thì cũng gặp rồi, không chào hỏi có hơi kỳ cục. Sau đó chờ đèn xanh sáng, cô liền sang đường, đi đến cửa hàng đối diện.

Vừa mới bước vào cửa, một giọng nói cảm ứng tự động vang lên: "Kính chào quý khách-"

Âm thanh này thành công khiến nhân viên thu ngân cùng mấy khách hàng khác quay đầu lại nhìn cô gái mới bước vào cửa. Chỉ có vị lão đại nào đó vẫn một mặt lãnh đạm không chút phản ứng, tự mình chọn nước uống.

Cố Giang rất cao, xương đã rộng lại lớn, cộng thêm thể hình xuất chúng, khí chất đặc biệt, cứ coi như không để lộ mặt, nếu hòa lẫn vào đám đông, liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Cô qua đó, hướng đến bóng lưng cao to kia cong môi: "Cố học trưởng, thật trùng hợp lại gặp anh ở đây."

Người phương nam trời sinh giọng đã nhỏ nhẹ, cái âm này thanh nhẹ nhàng, êm ái như kẹo đường,chỉ ngậm trong miệng mà như muốn tan ra, khiến người ta muốn cắn một cái cũng không nỡ. Cố Giang không nhìn cô, thậm chí cả đầu cũng không quay lại, cầm lấy một chai nước khoáng không mặn không nhạt nói: "Không trùng hợp."

Hứa Tư Ý khẽ giật mình, "Anh không phải trùng hợp ở chỗ này mua nước ạ?"

"Không phải."

Cô hồ nghi, "... Vậy anh đến đây làm gì?"

Nghe vậy, Cố Giang lúc này mới quay lại nhìn cô bé thấp hơn anh một cái đầu, rũ mắt, nói mà không chút biểu cảm: "Đến cùng em vô tình gặp."

"..." Ơ? Hứa Tư Ý chớp mắt, càng không hiểu, "Tại sao muốn cùng em vô tình gặp?"

"Gặp em một chút," Cố Giang ngữ khí nghe vô cùng hững hờ, lại tiện tay cầm hai hộp ô mai vị dâu tây, bánh gấu, nói chung là toàn thứ mà anh xưa nay không đυ.ng đến, "Tóm lại, tôi không tìm em, thì em cũng không bao giờ chủ động tìm tôi."

Cái giọng điệu ai oán như mất mẹ, mồ côi cha này là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Nói được mấy câu, đầu óc Hứa Tư Ý có chút mông lung, nghiêm túc hỏi: "Anh tìm em có việc gì à? Mà nếu có chuyện gấp anh có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho em mà..."

Vừa dứt lời, Cô Giang bỗng khựng lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, mày trái hơi nhếch lên, tà khí thoáng chốc từ khóe mắt tỏa ra.

"Nói cái gì?"

"?"

Cố Giang ngoắc ngoắc môi, cười mỉm, "Nói "Lúc tôi không tìm em là kìm nén mà nhớ em, lúc tìm em chính là nhớ em điên cuồng. Nói... tôi... mẹ nó... nhớ em muốn chết rồi"?"