Chỉ năm chữ ngắn ngủi, nhưng lực đánh vào không hề nhỏ, cả người Hứa Tư Ý như rơi vào trạng thái hôn mê.
Lúc này, vài nữ sinh từ thư viện nói nói cười cười đi tới, đột nhiên, các cô tựa hồ nhận thấy được cái gì, không dám nhìn lộ liễu mà chỉ liếc mắt để trộm ngắm về phía bên kia.
"Trời. Mình có nhìn nhầm không? Đó là Cố Giang?"
"Đúng không..."
"Nữ sinh đứng đối diện với anh ấy là ai?"
"Không biết nữa."
Mấy nữ sinh vừa đè thấp cổ họng xì xào bàn tán vừa đi vào cửa kí túc. Ngay sau đó, giọng nói mười phần mạnh mẽ của cô trông coi kí túc xá lại vang lên, thét to: "Còn năm phút nữa tắt đèn, lập tức đóng cửa, còn không đi vào nhanh!"
Hứa Tư Ý lúc này mới lấy lại tinh thần, nhịp tim không hiểu sao đập rất nhanh.
Ánh mắt Cố Giang nhìn chằm chằm cô, thần sắc không thay đổi, giây lát, hướng về cửa lớn hất hất cằm ý bảo cô cần phải trở về.
"..." Môi Hứa Tư Ý khẽ động, "Tạm biệt." Nói xong cũng không chờ anh đáp lời, cô xoay người, vội vàng chạy về phòng trọ.
Bóng đêm mênh mông, ánh trăng nhạt nhòa.
Bóng dáng mảnh khảnh theo tầm nhìn dần biến mất, Cố Giang thu hồi tầm mắt, gạt tàn thuốc, bỗng nhiên ý tự giễu lan ra khóe môi, xoay người chạy đi.
Trí nhớ cmn (con mẹ nó) là thứ rất không đáng tin cậy.
Nhiều năm như vậy, người ta sớm đã quên anh đến cặn bã cũng không còn.
*
Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra tiệc tối chính thức.
Phó chủ tịch Quản Thúc buổi tối ngày hôm trước ở diễn đàn đã phát ra thông báo, yêu cầu những trợ lý thư kí không tham dự tiết mục biểu diễn, buổi sáng tám giờ phải đến trung tâm hoạt động để phối hợp với Bộ tuyên truyền bố trí sân khấu. Bởi vậy, Hứa Tư Ý ngoan ngoãn dậy thật sớm, mơ mơ màng màng rửa mặt xong, vừa cắn mấy cái bánh nhỏ mua từ căng tin vừa đi đến nơi tập trung.
Nhưng mà, cô vừa đến thì nhận ra toàn bộ hội trường cũng chỉ có sáu người. Hai người chuyển bàn, hai người bơm bóng, còn có một người đang cùng thầy cô chỉnh ánh sáng đèn màu - là Phó chủ tịch Quản Thúc.
Một cơn gió nhỏ chợt thổi qua, thật là thê lương.
...Tình huống gì đây? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm thời gian?
Mở di động ra kiểm tra cái thông báo kia, đúng là tám giờ tập trung. Hứa Tư Ý hoài nghi nhíu mày.
"Tới sớm như vậy à?" Đột nhiên, một giọng nam sang sảng ở bên tai vang lên, cười, cùng cô chào hỏi.
Hứa Tư Ý quay đầu, thấy vị trợ lý cùng học tiếng Anh với mình Mã Tiên Lực, thì cũng cười cười đáp lại, "Cậu cũng tới sớm mà." Nói xong cô dừng lại rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh, "...Không phải nói tám giờ tập trung sao? Những người khác đâu? Bí thư trường cùng trưởng phòng Bộ tuyên truyền đâu?"
Nghe vậy nụ cười của Mã Tiên Lực liền mang chút xấu hổ. Cậu gãi đầu, nói: "Còn chưa tới đâu, hiện tại chỉ có một học trưởng đến...Mình vừa rồi gọi điện thoại cho chị Hiểu Tĩnh, chị ấy đến còn đang ngủ, đợi lát nữa sẽ đến."
"Được rồi mình đi làm việc trước" Mã Tiên Lực cười, xoay người nhặt một đống giấy các- tông trên sân khấu.
Hứa Tư Ý im lặng ăn xong chiếc bánh nhỏ của chính mình, rồi đi tới giúp bơm bóng.
Bận rộn một lát, các trợ lý thư ký khác cùng Bộ tuyên truyền cũng lục tục vào hội trường. Quản Thúc thấy số người tới gần giống thường ngày, vỗ vỗ tay, đem triệu tập tất cả mọi người lại rồi tiến hành phân công nhiệm vụ cho mỗi người. Vì tay chân cô nhỏ lại không có lợi thế về chiều cao, Hứa Tư Ý tự nhiên được giữ lại tổ bơm bong bóng.
Ngay khi cô bơm xong cái bong bóng thứ 46 thì một trận thanh âm của giày cao gót từ phía sau truyền đến.
Hứa Tư Ý quay đầu lại, là Quế Hiểu Tĩnh.
Vị học tỷ xinh đẹp này hôm nay mặc một chiếc váy liền áo thuần sắc trắng, vòng eo tinh tế, đường cong uyển chuyển, thoạt nhìn tựa như một tiên nữ hạ phàm, chỉ cần mỉm cười một cái thì dường như cả người lẫn vật đều không thể kháng cự lại được.
Quế Hiểu Tĩnh hướng về phía Quản Thúc, có vẻ hơi hối lỗi, nói: "Hôm nay mình đến muộn, xin lỗi cậu nha. "
Quản Thúc khoát tay: "Không có gì đâu."
Hứa Tư Ý thu hồi tầm mắt, đem khí cầu thứ 47 thổi phồng lên, hít thở, lựa chọn hoàn toàn không nhìn vị tiên nữ kia.
Nhưng mà, Hứa Tư Ý tuyệt đối không ngờ là...
"Tư Ý, đã lâu không gặp." Quế Hiểu Tĩnh ngọt ngào cất giọng.
Có việc gì đây?
Động tác Hứa Tư Ý máy móc.
"Chuyện lần trước là hiểu lầm." Quế Hiểu Tĩnh lại gần, kéo cánh tay của cô, nhẹ giọng nói, "Lúc ấy chị vừa bị thầy cô mắng một chút, trong lòng thực ủy khuất, hơn nữa Hứa Dĩnh có hiểu lầm về em, chị lúc ấy đầu óc mơ hồ mới không nói chuyện với em... Em đừng giận chị, được không?"
"..." Sợ rằng chị đã che giấu quá khéo léo.
Hứa Tư Ý nhìn về phía cô.
Bạn học xung quanh tựa hồ cũng nhận thấy được cái gì, tự động lui qua bên cạnh.
"Chị ở trường học rất ít bằng hữu", Quế Hiểu Tĩnh vẻ mặt rất chân thành, "Chị thật sự rất thích em, rất để ý đến em. Cho nên chuyện lần trước, em có thể tha thứ cho chị không?"
Hứa Tư Ý không nói gì. Trước kia cô cảm thấy khuôn mặt này rất đẹp, còn hiện tại, buồn nôn.
Quế Hiểu Tĩnh cầm tay cô, con mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm mắt cô, đầy vẻ chờ mong: "Có thể chứ?"
Sau một lúc lâu.
Khóe miệng Hứa Tư Ý nhẹ nhàng mà cong lên dịu dàng: "Em vốn cũng không để ý trong lòng."
*
Tiệc tối gồm mười bốn tiết mục. Vì các tiết mục phía trước đều có chút buồn tẻ, những sinh viên năm nhất dưới khán đài không phải đang ngáp ngắn ngáp dài, hay đang nói chuyện phiếm với nhau thì chính là đang nghịch di động. Sau đó, một tiểu phẩm hài liền cứu sống toàn bộ không khí hội trường.
Theo sát đó là đến tiết mục múa đơn, trực tiếp đem toàn bộ tiệc tối hướng về cao trào.
Người múa là Trương Địch Phi.
Điệu nhảy Trương Địch Phi múa mang phong cách cổ điển. Từng động tác vũ đạo được cô xử lý đều có thể nói mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, hoàn mỹ không sứt mẻ, đến nỗi Hứa Tư Ý ở dưới đài nhìn lên cũng phải ngơ ngẩn đến vài lần.
Đây là lần đầu tiên cô xem Trương Địch Phi múa. Trước kia cô vẫn nghĩ Trương Địch Phi chỉ là thích nhảy múa mà thôi, cô thật không ngờ kỹ năng múa của cô ấy lại chuyên nghiệp đến như thế.
Điệu múa vừa kết thúc, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang dội.
Tiệc tối đặc biệt thành công. Thầy cô lãnh đạo đánh giá rất cao. Đội trưởng Đoàn nghệ thuật sau khi được các giáo viên đi qua khen ngợi một hồi, phấn khích hướng đến mọi người tham gia các tiết mục mà nói, "Đi ca hát một chút đi, tôi mời!"
Tan cuộc thì Hứa Tư Ý cùng Vương Hinh tìm được Trương Địch Phi đang tháo trang sức ở phía sau đài.
"Không ngờ phòng của bọn mình như thế mà không chỉ có người mẫu, còn có một vũ công, ngọa hổ tàng long nha." Vương Hinh trêu ghẹo vài câu, lại hỏi: "Đội trưởng của cậu nói muốn mời mọi người đi hát, cậu đi không?"
"Không muốn đi. Nhưng bọn họ nói mình là cái gì đại công thần, không đi thì có vẻ không nể tình rồi." Trương Địch Phi đem lông mi giả ném vào thùng rác, "Chỉ có thể đi mà thôi."
"Nam sinh nhiều như vậy nhất định phải uống rượu, hơn nữa còn là buổi tối, một mình cậu đi không an toàn đâu." Vương Hinh trái lo phải nghĩ, "Nếu không, mình cùng cậu đi? Dù sao đội trưởng của cậu mình cũng quen."
"Cũng được." Trương Địch Phi gật đầu, lại nhìn Hứa Tư Ý, "Cậu cũng cùng đi đi."
Hứa Tư Ý khoát tay, "Mình không đi đâu. Các cậu đi vui vẻ, chú ý an toàn."
Cuối cùng, Vương Hinh và Trương Địch Phi cùng phần lớn Đoàn nghệ thuật cùng nhau đi ca hát.
Hứa Tư Ý cùng với các trợ lý thư ký khác ở lại dọn dẹp, làm vệ sinh.
Trên dưới mười rưỡi, hội trường cũng dọn được dọn dẹp xong, Hứa Tư Ý phình má thở một hơi dài, lau mồ hôi, đeo túi sách rời khỏi trung tâm hoạt động. Lúc đi ngang qua khu triển lãm lịch sử của trường thì di động vang lên.
Cô đem điện thoại nhận lấy, "Alo, Trần Hàm?"
Ống nghe bên kia truyền đến âm thanh ồn ào chói tai, ngay sau đó là một giọng nói của con trai , căng giọng mà kêu lên: "Này, cô gái này là bạn học của cô à, cô có đang ở Yến thành không?"
Hứa Tư Ý khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, "...Anh là ai? Trần Hàm đâu?"
"Tôi là người phục vụ ở quán bar SOHE, bạn học của cô ở chỗ này uống nhiều quá, tôi lấy điện thoại từ tay cô ấy gọi vài cuộc điện thoại, tất cả đều nói không ở Yến thành. Cô chạy nhanh, đến đón cô ấy đi! Nếu trễ xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu!" Người phục vụ hùng hùng hổ hổ, quăng ra một cái địa chỉ liền cúp điện thoại.
Quán bar à ...
Từ trước đến nay Hứa Tư Ý không bao giờ đi tới quán bar. Cô suy nghĩ một hồi rồi lôi chiếc điện thoại của mình ra. Đô đô hai tiếng liền thông.
"Này, Vương Hinh? Mình nói cho cậu, Trần Hàm..."
"Cái gì cơ? Chỗ mình rất ầm ĩ không nghe được!" Đầu kia cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng rống, trong KTV hỗn loạn vang lên giọng ca Hàn Văn Ca, "Có chuyện gì nhắn tin nói!"
Điện thoại liền bị dập.
"..." Hứa Tư Ý nắm di động, bả vai suy sụp, chần chờ một lát, cắn cắn môi, rồi xoay người hướng phía cửa trường đi ra.
*
Vào quán bar, giống như bước qua một cánh cửa mở ra một thế giới mới.
Đủ loại màu sắc ánh sáng, vừa vụt sáng lên rồi liền nhấp nháy, âm nhạc rầm rầm ình ình chấn động làm đau lỗ tai người khác. Trong sàn nhảy là tình cảnh một lũ quỷ đang nhảy múa toán loạn, Hứa Tư Ý mặt hắc tuyến nuốt nuốt nước bọt, bước từng bước nhỏ, dũng cảm xông vào Bàn Tơ động.
Dòng người di chuyển, thi thoảng có người đυ.ng phải cô.
Hứa Tư Ý bị chen chúc đến lảo đảo, một mặt nói xin lỗi, một mặt gian nan đi đến quầy bar.
Một người phục vụ đang pha chế nhìn thấy cô, cười nói: "Mỹ nữ đến uống cái gì?"
"Xin chào..." Nói xong, cô ý thức được âm thanh xung quanh quá lớn, âm lượng bình thường căn bản không cách nào khiến cho người khác nghe rõ, đành phải hít sâu một hơi, lớn tiếng kêu lên: "Xin chào! Lúc nãy bọn anh gọi điện cho tôi, nói bạn của tôi uống rượu, xin hỏi cô ấy ở đâu?"
Người phục vụ nhíu mày nhớ lại xong nói, "À, cô nói cô gái đó hả, được bạn trai đón đi rồi."
Nghe xong lời này, Hứa Tư Ý sửng sốt, "Khi nào đi?"
"Khoảng 10 phút trước."
Được bạn trai đón đi rồi, hẳn là không xảy ra việc gì chứ. Hứa Tư Ý nghĩ đó là bạn trai nhϊếp ảnh gia mà Trần Hàm từng nói, cuối cùng cũng yên lòng. "Cám ơn", nói xong thì liền chuẩn bị về trường học.
Cô vừa xoay người liền thấy trong quán bar người người tấp nập, hình như nhiều hơn lúc nãy. Cô đành phải hít vào, thở ra, bất chấp khó khăn đi theo đường cũ tìm cách thoát khỏi vòng vây.
Lúc này, một người mập mạp say khướt bỗng nhiên đi tới túm cổ tay cô, mồm miệng không rõ: "Mỹ nữ, mượn, mượn cái bật lửa?"
Hứa Tư Ý bị làm cho khϊếp sợ, dùng sức rút tay về, đang muốn nói chuyện, một cánh tay thon dài từ giữa không trung xuất hiện, một tay nắm lấy cánh tay béo ú vặn ngược lại.
Nhất thời khiến gã kia đau đến kêu lên một tiếng.
Giọng nói của người nọ lười biếng mà lãnh đạm: "Sờ vào chỗ nào đấy?"
Hứa Tư Ý đang vân vê cổ tay bị nắm ửng hồng, nghe tiếng, chợt có tia sáng lóe lên trong mắt, liền quay đầu, thấy mặt Cố Giang. Anh nhìn xuống gã kia, một tay kìm chặt rồi vặn ngược cánh tay của tên mập say rượu.
Tên kia vì bị một trận đau, đã tỉnh rượu hơn phân nửa, "Tôi...", rồi cố gắng hết sức muốn thoát đi, nhưng không ngờ Cố Giang nhìn ra tay có vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ, nhưng lực đạo thực ra lại rất lớn. Anh cười lạnh một tiếng rồi lại tăng thêm chút lực làm cả người tên kia thiếu chút quỳ xuống đất.
"Tôi sai rồi người anh em...", tên say rượu không dám làm gì nữa, liên tục xin khoan dung, "Uống rượu nên kéo nhầm người, thật là không phải cố ý."
Cố Giang: "Biến."
Tên say xỉn vui mừng chạy đi.
"..." Hứa Tư Ý nhanh chóng thả lỏng tinh thần, lặng lẽ thở ra, nâng mắt, nhìn về phía Cố Giang, "Cố học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?"
"Lời này đáng nhẽ nên để tôi hỏi em mới đúng.", Cố Giang nghiêng người dựa vào quầy bar, tầm mắt thản nhiên dừng trên người cô.
"...Vốn là đến tìm một người bạn, nhưng mà không tìm được." Hứa Tư Ý nói quanh co.
"Một ly Jack Daniel’s." Cố Giang nhìn về phía Hứa Tư Ý hất cằm, "Cho cô ấy một ly White Russia nữa."
Chỉ trong giây lát, hai ly cocktail được đặt trên bàn.
Cố Giang đẩy ly White Russia đến trước mặt cô.
Cô nhìn chằm chằm li rượu kia nửa ngày không hề cử động.
Cố Giang uống một ngụm của mình, làm ra vẻ không có gì, thản nhiên nói: "Không hạ độc em đâu."
"..."
Hứa Tư Ý ngẩng đầu lên.
Xung quanh xa hoa trụy lạc, ánh sáng màu lam nhạt chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên đó. Anh dựa vào quầy bar, rũ mắt xuống, mặt mày nhìn như tranh vẽ, cả người lộ ra một cỗ khí thế cao quý chỉ dành riêng cho mấy vị thiếu gia giàu có.
Không biết làm sao, bộ dạng Cố Giang lúc này làm cho Hứa Tư Ý tò mò tự hỏi hình xăm trên lưng anh rốt cục có ý nghĩa gì.
Cô bưng chén rượu lên uống một ngụm.
A?
Có hơi ngọt, còn có nồng đậm hương vị kem tươi nữa, thật là ngon nha.
Hứa Tư Ý vừa vặn có chút khát nước, liền ừng ực uống một hớp lớn, lại một ngụm lớn nữa. Cách.
Sau một lúc lâu.
"Em..." Hứa Tư Ý khuôn mặt hồng hồng, đầu óc choáng váng, đưa tay dụi dụi đôi mắt, không biết vì sao đột nhiên rất muốn nói chuyện, "Hôm nay em..."
Cố Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng kia.
"Em...", Hứa Tư Ý bỗng nhiên cười ngây ngô, vẫy tay một cách thần bí về phía Cố Giang.
Độ rượu thấp như vậy mà có thể say sao? Anh có chút buồn cười, khẽ nhíu đầu lông mày, đầu để sát gần cô.
Cô đưa tay lên, bàn tay trắng nhỏ bé khum lại, dán lên tai anh, giọng nói nho nhỏ: "Hôm nay em…"
"Hử?"
Cô nghiêm túc nói: "Em nói với Quế Hiểu Tĩnh, em tha thứ cho cô ấy."
Cố Giang hơi liếc mắt, khuôn mặt cô gái trong trắng hơi ửng đỏ gần trong gang tấc, trong miệng cô mang theo mùi rượu cùng kem tươi trong veo tỏa ra trên môi anh.
"...Em thực sự đã nói như vậy." Hứa Tư Ý đầu óc càng ngày càng mơ hồ, Cố Giang trước mặt dần dần càng nhiều bóng chồng lên nhau, cô lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Học tỷ này thật, thật sự rất dối trá!"
"Bất quá hôm nay, em cũng dối trá." Tinh thần cô càng ngày càng mơ hồ, lắc lắc đầu, nhíu mày: "Nhưng mà cô ấy là bí thư trường. Trương Địch Phi nói rất đúng, vì sao lại rút lui, vì sao phải tránh mặt...Em sẽ không rút lui, sẽ không..."
Đầu choáng váng, hình như dựa vào cái gì đó.
Tại sao lại có ghế dựa?
Làm sao lại mềm như vậy, chắc cô dẫm lên vải thôi...
Đang nghĩ vậy, thân hình cô hơi xiêu vẹo mà nghiêng khỏi ghế. Cố Giang sợ cô ngã, đưa tay ôm lấy cô, cô vừa có chỗ chống đỡ thì nhắm mắt lại đầu nghiêng sang, vừa vặn tựa vào l*иg ngực anh.
Cố Giang cau mày.
Cô giật giật môi, thì thầm lẩm bẩm câu gì.
Âm thanh xung quanh đinh tai nhức óc, cô lại nói năng không rõ, Cố Giang nửa lời cũng không thể nghe thấy. Anh nghiêng mặt qua, lỗ tai bên phải áp vào trên môi cô.
Tiếng nói chuyện mềm mỏng bên tai, hương sữa pha lẫn mùi rượu cốc- tai, dịu dàng, “Anh thật là đẹp trai nha!”