Chương 10

Cuối cùng Hứa Tư Ý không trả lời, mà đỏ mặt cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi quán cafe.

**

Chiều thứ 6, tiết 7 và tiết 8 là Toán cao cấp.

Đảm nhận dạy Toán cao cấp của khoa Kỹ Thuật là một giáo viên đứng tuổi thích trang điểm, khi giảng bài luôn tuôn một tràng tiếng phổ thông kiểu Thượng Hải, giọng nói đều đều cứ như hát ru vậy, khiến cho sự hứng thú trong lớp học bằng không. Một nửa tiết học trôi qua thì trong phòng học phân nửa số sinh viên cứ gật gà gật gật.

Hứa Tư Ý đưa tay dụi mắt, ôm lấy quyển sách, mắt nhắm mắt mở trở về ký túc xá.

Đưa mắt nhìn đồng hồ, 5 giờ 40.

Còn 1 tiếng 20 phút nữa mới đến 7 giờ. Vẫn còn sớm quá, bây giờ đánh một giấc chắc không vấn đề gì.

Nghĩ nghĩ một chút, Hứa Tư Ý đặt cặp sách hình con vịt Tiểu Hoàng xuống, đắp chăn, an tâm nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuôngđiện thoại làm cô thức giấc.

“…” Cô đưa tay sờ sờ chiếc điện thoại dưới gối, vô thức ấn nút nhận.

“Alo?” Cô nói trong mơ màng.

Ở đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Mấy giờ rồi.”

“…” Cái âm thanh này…

Bây giờ là mấy giờ?

Hứa Tư Ý cứng đờ cả người. Mấy giây sau cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo, lại nhìn đồng hồ, 7h30!!!!

Cô sốc, ho một tiếng, nói: “Thật xin lỗi, em… em… ngủ quên mất.” Dường nhưsợ chỉ cần chậm trễ một giây thôi, vị học trưởng xấu xa kia sẽ bóp chết cô mất, cô vội vàng nói: ” Em lập tức qua đó ngay đây!”, rồi tự mình cúp máy.

Ngay sau đó, cô vớ đại quyển vở với cái bút bỏ vào balo, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Trường học rất coi trọng việc xây dựng và phát triển các đoàn hội của sinh viên, mỗi tổ chức đều có văn phòng riêng dùng cho lưu trữ những văn kiện cũng như vật phẩm quan trọng. Những văn phòng này thường được đặt ở hai tầng trên cùng của tòa giảng đường số 5. Viện nghiên cứu và Đoàn ủy ở tầng 6, còn văn phòng hội sinh viên cùng đoàn nghệ thuật cùng nằm tại tầng 7.

Văn phòng chủ tịch hội sinh viên ở cuối hành lang tầng 7.

Hứa Tư Ý chạy một mạch đến trước căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng 7, mặt đỏ ửng, thở không ra hơi. Cô cố gắng hít thật sâu để bình ổn lại tinh thần rồi đưa tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Rất nhanh, bên trong truyền ra một giọng nói lạ lẫm của một nam sinh: “Ai vậy?”

Hứa Tư Ý hơi sửng sốt, hắng giọng trả lời: “Em là thành viên của ban thư ký, Hứa Tư Ý. Là Cố chủ tịch gọi em tới đây ạ.”

Bên trong lại truyền tới âm thanh trò chuyện cùng tiếng cười. Âm lượng không lớn lắm, cửa cách âm lại vô cùng tốt nên Hứa Tư Ý không nghe ra người bên trong nói gì.

Vài giây sau, cửa mở.

Hứa Tư Ý ngước mắt, sau đó sững sờ. Trước mặt cô là một chàng trai có làn da vô cùng trắng, tóc tết kiểu Man Braid, áo sweat phối với quần harem(1), màu sắc có hơi khoa trương, cô thoạt nhìn người đó liền nghĩ ngay đến một câu hát dạt dào tình cảm: “Chàng là gió, thϊếp là cát. Thϊếp yêu chàng cớ sao chàng cứtheo đuổi cô ta.”

Anh chàng hip-hop kia một tay xoa xoa đầu, nhìn cô chằm chằm, từ trên xuống dưới tỏ vẻ hứng thú.

… Ách?

Cô đi nhầm phòng rồi sao?

Hứa Tư Ý sinh nghi hoặc, lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, lại đưa mắt nhìn sốphòng: Văn phòng chủ tịch Hội sinh viên. Không sai mà….

Đột nhiên, cuốn sách không biết từ đâu bay đến, “Bộp” một tiếng, đập vào đầu anh chàng hip-hop.

“….Chết tiệt.” Anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, một tay ôm đầu, trừng mắt:” Muốn gϊếŧ người à?”

Cố Giang vẫn điềm nhiên xử lí tài liệu, đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Còn nhìn nữa hai con mắt của cậu sẽ rơi ra ngoài đấy.”

Anh chàng kia bực bội: “Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, huống hồ là em gái đây nhìn một lần liền khiến người ta sống thêm chục năm nữa.”

Nghe vậy, Cố Giang tay đang gõ bàn phím bỗng ngừng lại, trừng mắt, liếc hắn một cái.

Hip-hop dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội vàng ho một tiếng, gãi gãi trán, “Mình chỉ nói đùa thôi mà, haha.”, dứt lời liền nghiêng người tránh đường, hướng tới Hứa Tư Ý nói: “Muội muội vào đi.”

Hứa Tư ý chần chừ một lúc, đành mím môi, bước chân đi vào.

Ngắm nhìn xung quanh, căn phòng này cũng không quá lớn, có ba cái bàn làm việc cùng mấy cái ghế. Trong phòng ngoài trừ Hip-hop còn có một khuôn mặt xa lạ, cũng là nam sinh, gương mặt điển trai, nhưng người rất gầy gò, anh ta đểđầu đinh, sau gáy và trên mu bàn tay là một chuỗi hình xăm các ký tự.

Cố Giang ngồi ở trước chiếc máy tính bên trong cùng. Anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt lạnh lùng, trên tay lại cầm rất nhiều các loại bản vẽphác thảo.

Hip-hop ca cười cười, giới thiệu với cô, ” Anh là La Văn Lãng, sinh viên năm 2 khoa kiến trúc.” Lại chỉ anh chàng đầu đinh, “Đây là Triệu Doãn Hạo, cũng học khoa kiến trúc, năm thứ 3.”

Hứa Tư Ý cười nói: “Xin chào các tiền bối.”

La Văn Lãng nói xong, trở lại bàn làm việc của mình.

Hiện tại là tình huống gì vậy?

Hứa Tư Ý mờ mịt suy nghĩ.

Đột nhiên, giọng nói của Cố Giang vang lên: “Mới ngủ dậy?”

“…” Cái này không khỏi mang cảm giác châm chọc.

Hứa Tư ý đỏ mặt, cố gắng giải thích: “Là do trưa nay không có chợp mắt, lại còn phải học chiều nên…”

Cố Giang dường như không có ý muốn truy cứu cô về việc đến trễ, thuận miệng “ừ” một tiếng, vẫn duy trì động tác gõ bàn phím, “Ngồi đi.”

“Vâng.” Hứa Tư Ý gật đầu, nhìn xung quanh để tìm ghế ngồi, vẫn còn mấy cái ghế còn trống. Một cái đối diện Hip-hop ca, một cái ở góc xó, một cái thì ởngay bên cạnh Cố Giang.

Hứa Tư Ý đang phân vẫn giữa chỗ bên cạnh Hip-hop ca và chỗ “hẻo lánh” tít bên kia, cuối cùng hướng tới “nơi hẻo lánh” kia, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong phòng tiếp tục im lặng, chỉ có tiếng gõ phím cùng tiếng click con chuột.

Ai ngờ, Cố Giang lại một lần nữa phá vỡ sự yên tĩnh, “Ngồi cách xa như vậy sợtôi ăn em à?”

“…” Hứa Tư Ý ho “sặc” một tiếng.

Triệu Doãn Hạo cùng La Văn Lãng không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau.

“Đến đây.”

“…” Hứa Tư Ý đành phải miễn cưỡng đứng lên, đi đến chiếc ghế bên cạnh CốGiang ngồi xuống. Đầu cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng để họkhông chú ý đến sự tồn tại của mình.

Lặng lẽ liếc nhìn màn hình máy tính của Cố giang.

Trên màn hình là giao diện SketchUp. Cái phần mềm này mặc dù Hứa Tư Ýchưa từng dùng qua, nhưng cô cơ bản có thể hiểu được tính năng của nó, đa sốviệc thiết kế nhà đều cần dùng đến nó.

Đây là đang làm gì?

Làm bài tập?

Cái kia, lão đại à lão đại, anh gọi cô sang đây là để cô thấy tinh thần chăm chỉcủa sinh viên khoa kiến trúc? Để cô thấy sinh viên kiến trúc là phải mất ăn mất ngủ, phải có chí tiến thủ?… Hứa Tư Ý tự mình thấy xấu hổ.

Một lúc sau, Hứa Tư Ý hắng giọng: “Cố học trưởng…”

“Trong ngăn kéo có đồ ăn vặt.” Cố Giang tay ấn phím chữ P, san phẳng bản vẽ, “Nếu cảm thấy chán, ngăn bên trái có máy tính bảng, phía trên có phim cùng trò chơi.”

Hứa Tư Ý giật mình, kéo ngăn kéo ra xem, bên trong quả nhiên chất đầy đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh gấu, bánh bích quy, đủ thể loại, cứ như siêu thị đồăn vặt thu nhỏ vậy.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Học trưởng muốn em làm gì?” Tự nhiên lại mua đồ ăn vặt cho cô, thật khiến người ta sợ hãi…

“Không có.”

“Mọi người giống như đang rất bận… Có muốn em giúp gì hay không?”

“Không cần.”

Lần này Hứa Tư Ý càng không hiểu, cô hoài nghi: “Vậy học trưởng gọi em đến đây làm gì?” Gọi cô đến đây cũng phải có lý do chứ.

“Đợi tôi xong việc.”

“…” Trong đầu Hứa Tư Ý cứ hiện lên ba dấu hỏi chấm???

“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, để tôi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy em.”

Cố Giang nghiêng đầu, ánh mắt từ nhìn màn hình máy tính chuyển sang khuôn mặt trắng noãn bên cạnh, hững hờ nói: “Chỉ vậy thôi.”

Thế là Hứa Tư Ý cứ yên lặng ngồi bên cạnh vị chủ tịch kia, bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Xoạt xoạt, xoạt xoạt…

Thỉnh thoảng cô lại không khỏi mà liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh. Anh đối với các loại phần mềm này thao tác vô cùng thuần thục, bởi vì từ lúc cô tới cho đến bây giờ, chưa đến hai tiếng, anh đã hoàn thành một mẫu phác thảo vô cùng chi tiết.

Không biết là do nhiệt độ trong phòng quá dễ chịu hay là do cô ăn quá nhiều, nửa ngày sau, cơn buồn ngủ kéo đến.

Mí mắt đang đánh nhau. Tầm mắt cô dần thu nhỏ lại, Cố Giang hoàn mỹ bên cạnh cứ thế dần dần trở nên mơ hồ.

Gò má nhẹ nhàng áp lên mặt bàn, chẳng biết cô đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ.

La Văn Lãng bỗng bực bội lên tiếng: “Bên phía nhà trường lại đề nghị gặp mặt về vụ sân vận động. Mẹ nó…”

Cố Giang liếc hắn một cái.

La Văn Lãng lúc này mới im lặng chú ý tới vị đang ngồi ghé mặt trên bàn đểngủ kia. Mặt Cố Giang không để lộ chút biểu cảm nào, lặng lẽ cầm bao thuốc cùng bật lửa, đứng dậy, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.

Bên ngoài hành lang của văn phòng Chủ tịch, đèn tắt, ánh trăng không chiếu vào được, bao trùm là một màu đen kịt.

Hai người thanh niên, mỗi người đốt một điếu thuốc.

” Đám lãnh đạo kia, mẹ nó cái rắm gì cũng không hiểu, chỉ có biết khoa chân múa tay, yêu cầu thế này, đòi hỏi thế nọ, không thể được. Sửa chữa sân vận động chả khác gì xây cái tổ chim, tiền thì ít, chúng ta thế này chẳng phải đang bị bóc lột sức lao động sao?” La Văn Lãng tức giận, “Cậu thế mà có thể chấp nhận số tiền ít ỏi đó? Trường học tìm đến cửa thì trực tiếp từ chối không được sao?”

Cố Giang cười nhẹ.

La văn Lãng nhíu mày: “Cậu cười cái gì?”

Anh hững hờ: “Mẹ cậu thật bất hạnh khi có đứa con như cậu.”

“… Cậu có ý gì?”

“Nuôi lớn một cuống rốn.”

“… …”

“Người đến tìm là Trần Chấn Quốc, viện trưởng viện Xây Dựng Thành Quy.” Cố Giang nhả ra khói thuốc, sắc mặt vẫn không đổi nhưng dường như có hơi tỏa ra khí lạnh, “Lão Triệu sang năm còn được xem xét cử đi học nghiên cứu sinh. Cứ như thế mà mặc kệ?”

La Văn Lãng mặt hơi biến sắc, không nói gì thêm, chỉ hút sâu một hơi.

Lúc này, bên trong vang lên hai tiếng “loảng xoảng”, một lực rất nhẹ, tựa hồnhư cẩn thận từng li từng tí.

Cố Giang quay đầu lại.

Trong phòng, ánh đèn vô cùng sáng, mà bên ngoài thì lại bao trùm trong một màu đen duy nhất, tạo ra hình ảnh tương phản mãnh liệt. Người con gái thânảnh ngược sáng, đứng cạnh cửa, cười một cái nói: “Không còn sớm nữa, Cốhọc trưởng, em về trước đây. Gặp lại sau.”

Cố Giang gật đầu, dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, “Đi thôi.”

“… …” Hứa Tư Ý sững sờ.

“Tôi đưa em về.”

Vừa dứt lời, hai bóng lưng một cao một thấp cùng nhau rời đi. La Văn Lãng nhìn theo hai người, một tay xoa cằm, rơi vào trầm tư. Lão Cố này, trước đây chưa từng thấy thân thiết với nữ sinh bao giờ, làm sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng, ôn nhu như thế.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

*

Gần 11 giờ đêm, trên sân trường, xung quanh im ắng.

Mặt trăng ẩn mình sau những đám mây.

Cố Giang hai tay đút túi quần, mặt không để lộ chút biểu cảm nào mà đi vềphía ký túc xá nữ. Hứa Tư Ý tay cầm chiếc đèn pin hình vịt Tiểu Hoàng mới mua bên cạnh, nhu thuận mà yên tĩnh.

Không ai nói với ai câu nào.

Không lâu sau, Hứa Tư Ý ngẩng đầu.

Đã đến cổng ký túc rồi.

Cô khách khí nói: “Cám ơn anh, tạm biệt.” Sau đó tắt đèn pin, xoay người định quay về phòng.

Cố Giang vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hứa Tư Ý bước được hai bước thì bỗng dừng lại, hít một hơi thật sâu, quay đầu, đem thắc mắc trong lòng ra hỏi anh: “Hôm nay anh gọi em tới… rốt cuộc là vì cái gì?”

Trước cổng ký túc chỉ có một chiếc đèn đường lẻ loi, trơ trọi.

Màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, do ánh sáng quá yếu nên khuôn mặt trở nên mơ hồ, không rõ. Một lát sau, anh cất tiếng, phá tan sựyên tĩnh: “Không có gì.”

“…”

Cố Giang lạnh nhạt nói: “Chỉ là muốn gặp em.”