Trước khi rời đi, Ôn Kinh Hàn đứng trước cửa, quay lại nhìn Chu Hạnh Nghiên lần cuối. Ánh mắt anh nghiêm nghị, không còn vẻ dịu dàng như trước kia. Anh dặn dò từng câu, rõ ràng và lạnh lùng:
“Anh sẽ đi công tác vài ngày. Trong thời gian này, em tốt nhất đừng gây thêm rắc rối nào với Trương Uyển Thanh. Khi anh về, chúng ta sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Giọng anh như một lời cảnh cáo, còn ánh mắt lại lấp lửng giữa sự thất vọng và quyết tâm dứt khoát. Chu Hạnh Nghiên chỉ nhẹ nhàng đáp lời, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc:
“Được, em đồng ý.”
Nhưng trái tim cô lại có những toan tính khác. Cô không quan tâm đến việc giữ gìn mối quan hệ đã chết từ lâu, lời hứa về sự yên ổn chỉ là chiếc mặt nạ cô đeo lên để lừa dối anh thêm một lần cuối. Điều duy nhất cô đồng ý chính là phần ly hôn.
Hai ngày sau khi Ôn Kinh Hàn rời khỏi thành phố, Chu Hạnh Nghiên ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt tập trung và sắc bén. Những kỷ niệm của quá khứ hiện lên trong đầu cô, từng khoảnh khắc bị phản bội, từng giọt nước mắt cô đã rơi vì Trương Uyển Thanh. Giờ đây, đã đến lúc mọi thứ phải kết thúc.
Cô mở một tệp tin cũ, những bức ảnh, đoạn ghi âm và các tài liệu mà cô đã thu thập được về Trương Uyển Thanh từ nhiều năm trước. Mỗi bằng chứng là một mảnh ghép trong bức tranh quá khứ tăm tối của cô ta – những mối quan hệ lén lút, những lời nói dối, và những trò bẩn thỉu mà cô ta dùng để trèo lêи đỉиɦ vinh quang.
“Trương Uyển Thanh, cô nghĩ rằng cô có thể dễ dàng quay về và tiếp tục làm nữ hoàng sao? Cô sai rồi. Quá khứ không dễ bị quên lãng như vậy đâu.” Chu Hạnh Nghiên lẩm bẩm một mình.
Cô gửi toàn bộ những bằng chứng này đến các tờ báo lớn và các trang tin tức giải trí. Cô biết rằng, chỉ cần những thông tin này được công bố, sự nghiệp của Trương Uyển Thanh sẽ bị đẩy vào ngõ cụt. Những bí mật mà cô ta đã cố gắng chôn vùi sẽ trồi lên mặt đất như một cơn sóng dữ, không gì có thể ngăn cản được.
Trước khi nhấn nút gửi, Chu Hạnh Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa trống rỗng tràn ngập trong lòng. Cô đã chờ đợi quá lâu cho khoảnh khắc này. Cô không cần thắng Trương Uyển Thanh bằng cách giữ Ôn Kinh Hàn bên mình, mà bằng việc kéo cô ta xuống từ ngai vàng mà cô ta đang cố gắng bảo vệ.
“Nếu cô muốn lấy tất cả mọi thứ của tôi, vậy thì tôi sẽ phá hủy mọi thứ mà cô có,” Chu Hạnh Nghiên thì thầm, nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự u tối và quyết liệt.
Cô nhấn gửi.