Máu nóng trong Chu Hạnh Nghiên sôi lên. Mỗi lần tát, cô đều cảm nhận được sự hả hê thoáng qua trong lòng, như thể muốn trút hết tất cả nỗi đau và uất ức lên người đứng trước mặt. Nhưng với mỗi cú tát mạnh mẽ đó, đạo diễn lại không hài lòng, yêu cầu quay lại.
“Cảnh này chưa đạt, Chu tiểu thư! Cô không thể tỏ ra tức giận một cách quá rõ ràng. Cần thêm sự kiềm chế!” Đạo diễn nói lớn, vẻ mặt không hài lòng. Nhưng mỗi lần quay lại, tay Chu Hạnh Nghiên vẫn mạnh mẽ giáng xuống má Trương Uyển Thanh, từng tiếng tát vang lên giữa không gian im ắng.
Trương Uyển Thanh lặng im chịu đựng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vẻ đắc thắng. Dường như cô ta thầm biết rằng dù có bị tát bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn là người chiến thắng trong trò chơi này. Ôn Kinh Hàn đứng nhìn từ xa, cơn giận trong lòng ngày càng lớn dần. Anh không chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình quan tâm bị đối xử như vậy.
Khi trở về nhà, bước chân của Ôn Kinh Hàn nặng trĩu. Cánh cửa vừa khép lại, anh đã lập tức chất vấn Chu Hạnh Nghiên. Giọng anh trầm, nhưng đầy sự tức giận kìm nén:
“Em có biết mình đang làm gì không, Hạnh Nghiên? Em tát cô ấy bao nhiêu lần trong buổi quay hôm nay? Em đang trút giận cá nhân lên công việc sao?”
Chu Hạnh Nghiên đứng yên lặng, ánh mắt lãnh đạm không còn chút cảm xúc nào. Cô đã mệt mỏi, mệt mỏi với cuộc chiến không hồi kết này, mệt mỏi với việc phải gồng mình lên để giữ lấy một người đàn ông không còn thuộc về cô.
“Em chỉ làm theo yêu cầu của đạo diễn. Nếu cảnh quay không đạt, tất nhiên em phải làm lại." Cô trả lời nhẹ nhàng, không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Đừng nói dối!” Ôn Kinh Hàn gằn giọng. “Anh biết em đang nghĩ gì, Hạnh Nghiên. Em muốn trút giận lên Trương Uyển Thanh, nhưng em không thể để công việc bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân.”
Chu Hạnh Nghiên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Ôn Kinh Hàn, không chút sợ hãi. “Anh nghĩ em còn quan tâm đến việc đó sao? Nếu anh cho rằng em đang trả thù, thì đúng. Nhưng anh có bao giờ tự hỏi tại sao em lại phải làm như thế không?”
Sự im lặng bao trùm lấy không gian. Ôn Kinh Hàn không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp. Anh không ngờ người phụ nữ trước mặt lại thay đổi nhiều đến vậy. Cuối cùng, không kiềm chế được cơn giận, anh nói lạnh lùng:
“Chúng ta ly hôn đi, Hạnh Nghiên. Anh không muốn cuộc sống của cả hai bị kéo dài hay ràng buộc bởi cuộc hôn nhân vô nghĩa này."
Chu Hạnh Nghiên thoáng chốc đứng sững lại nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh:
“Được thôi, ly hôn.”
Câu trả lời của cô khiến Ôn Kinh Hàn sửng sốt. Anh không thể tin vào tai mình. Cô gái trước mặt anh, người mà trước kia luôn miệng nói rằng cô yêu anh, không bao giờ rời xa anh, giờ lại dễ dàng đồng ý ly hôn đến vậy? Trong đôi mắt anh ánh lên sự nghi ngờ:
“Em… thực sự muốn ly hôn? Sau tất cả những gì em từng nói, em có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy sao?”
Chu Hạnh Nghiên khẽ cười, nụ cười của sự cam chịu và mệt mỏi. Cô đã từng đấu tranh, từng níu kéo, nhưng giờ đây, tất cả đã trở nên vô nghĩa. Cô chấp nhận sự thật rằng mình không thể thắng được Trương Uyển Thanh, không thể giữ được người đàn ông trước mặt.
“Em đã mệt rồi, Kinh Hàn. Đúng, em từng nói yêu anh, từng nghĩ rằng em có thể thắng được cô ta. Nhưng bây giờ, em nhận ra không phải tất cả mọi thứ đều có thể giữ lấy bằng tình yêu. Nếu buông bỏ là cách duy nhất để giải thoát cho cả hai, thì em sẵn sàng.”
Ôn Kinh Hàn nhìn cô, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Anh không biết cô đang nói thật hay chỉ đang cố gắng giấu đi sự yếu đuối. Anh không thể hiểu nổi, người phụ nữ trước đây từng kiên cường, yêu anh đến cuồng si, giờ lại có thể dễ dàng buông tay như vậy.