Chương 4: Đi săn và bị săn

Ngải Vi trang điểm đậm nhạt thích hợp cho buổi tối, mặc một cái váy đen bằng lụa bó sát cơ thể, chân đi giày cao gót Valentino màu đỏ thẫm, phối thêm một cái túi xách nhỏ màu hồng phấn của Chanel, quyến rũ, gợi cảm, lộng lẫy. Lâm Dư Hi vẫn là tóc đuôi ngựa, mặt mộc, áo sơ mi trắng phối quần jean, giày thể thao, phong cách đơn giản không hợp chút xíu nào với cái nơi đèn màu sặc sỡ, mất hồn mê say này.

“Hôm nay chúng ta đến uống rượu, cậu không thể trang điểm một chút, mặc cái váy, phối thêm một đôi giày cao gót à?” Ngải Vi đánh giá cô từ trên xuống dưới, than thở liên miên.

“Đợi chút nữa cậu say rồi, mình mặc váy, mang giày cao gót làm sao khiêng cậu về nhà?”

“Mình đảm bảo, sẽ không uống say!” Ngải Vi nói như thề son sắt, chỉ thiếu giơ ngón tay lên thôi.

“Ha, ha!”

Kiểu phụ nữ như Ngải Vi, bất kể đi đến đâu, đều là một phong cảnh mê người. Lúc cô ấy và Lâm Dư Hi đi vào quán bar, những ánh mắt rục rịch bên trong quán bar đều tập trung trên người hai cô. Đây là nơi đi săn và bị săn, vì cảm giác vui sướиɠ ngắn ngủi khi theo đuổi và được theo đuổi. Đây là nơi pháo hoa nở rộ, chỉ là trong đêm tối vắng lặng dài đăng đẵng, cần bao nhiêu lần pháo hoa kí©ɧ ŧìиɧ mới có thể lấp đầy được? Mà sau mỗi một lần nở rộ, trái tim, có khi nào lại càng cô đơn hơn?

“Hai người đẹp này, muốn uống gì?” Bartender hỏi.

“Cho tôi một ly Martini, cho cô ấy một ly Pink Lady.” Ngải Vi ưu nhã ngồi lên ghế cao.

“Được thôi! Người đẹp lần đầu đến đây hả?”

“Phải đó! Nếu như rượu anh pha làm tôi thích, vậy thì tôi sẽ đến đây thường xuyên.” Ngải Vi chống cằm nhìn anh ta, trong ánh mắt là nét vui cười mê người.

Bartender mỉm cười: “Tôi cố gắng hết sức vậy!”

Lâm Dư Hi trừng cô: “Cậu đây là đang lấy sắc để dụ dỗ đó hả?”

“Mình đây là đang dời đi nỗi đau trong lòng!” Ngải Vi đánh giá bóng lưng tập trung pha chế rượu của bartender.

“Cậu đây là đang lừa mình dối người. Cậu biết rằng ở đây không tìm được đàn ông tốt mà.”

“Không thì đi đâu tìm? Nhà trẻ à? Mình biết cậu thà thiếu chứ không vớ bừa, nhưng thần thϊếp làm không được nha! Những ngày tháng không có tình yêu, mình sống không nổi.”

“Như thế này không phải tình yêu! Cùng lắm thì chỉ là kí©ɧ ŧìиɧ thôi, đến nhanh, đi cũng nhanh, có ý nghĩa sao?”

Ngải Vi nhìn cô chằm chằm: “Vậy cậu nói cho mình biết đi, tình yêu là gì?” Đột nhiên sắc mặt của Ngải Vi thay đổi: “Quái gở, vậy mà cũng đυ.ng trúng.”

Lâm Dư Hi xoay người, ánh mắt thoáng rung động. Vương Vận Kỳ và một đám bạn trai gái của cô ta đang cười hỉ hả đi vào.

Không ngờ, lần đầu tiên gặp Vương Vận Kỳ, là ở đám cưới của cô ta, đám cưới của cô ra và Lý Thuần Nhất. Nếu như không phải ba của Ngải Vi nhận được thiệp mời, nếu như không phải trước lúc xuất phát tham dự hôn lễ, ba của Ngải Vi nhìn thấy tấm ảnh của cô dâu chú rể trong thiệp cưới, thì lúc đó Lâm Dư Hi cũng sẽ không biết, chồng chưa cưới của cô đã kết hôn rồi, mà cô dâu không phải cô.

Vương Vận Kỳ nhìn thấy Lâm Dư Hi, gương mặt tươi cười trầm xuống. Quản lý quán bar ra tiếp đón, nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, rồi dẫn bọn họ đi về phía phòng VIP.

Khóe miệng của Vương Vận Kỳ nổi lên một nụ cười lạnh phức tạp, hất tóc lên, xoay người bỏ đi.

“Hất cái mốc xì.” Ngải Vi nói với giọng tức tối.

Bartender đưa rượu tới, nói với Ngải Vi: “Hi vọng cô hài lòng.”

Lâm Dư Hi lấy ly rượu qua, một hơi uống cạn. Rượu cồn chảy ào xuống, thiêu đốt trái tim cô, nóng rát.

Bartender ngơ ra nửa giây: “Ơ, ly đó là Martini.”

Ngải Vi lấy ly Pink Lady, cũng một hơi uống cạn: “Rượu ngon, thêm một ly nữa!”

Ngải Vi ôm vai Lâm Dư Hi: “Đừng đau buồn vì gã đàn ông cặn bã đó, gã đàn ông đó cưới Vương Vận Kỳ vì cái gì chứ, còn không phải vì tài sản nhà cô ta sao? Vương Vận Kỳ là con gái duy nhất của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt, cưới cô ta rồi, thì chẳng phải sau này tập đoàn Trường Duyệt là của hắn ta sao? Công ty trước kia của ba hắn ta sụp đổ, lại ngồi tù, bây giờ hắn lại nhờ bám váy đàn bà mà thăng tiến, muốn hất hàm đắc ý. Mình khinh! Cái loại đàn ông cặn bã này ấy à, nhất định không có kết quả tốt đâu.”

Lâm Dư Hi hời hợt nói: “Bọn mình đã không còn liên hệ với nhau 3 năm rồi, sau lần đó cũng sẽ không có bất cứ liên hệ gì nữa, sau này anh ta có thế nào là chuyện của anh ta.”

“Cái thứ hèn nhát đó vậy mà lại đê tiện đến mức giấu cậu chạy đi đám cưới, còn vô liêm sỉ đến mức không đưa ra được một lý do.” Ngải Vi tức giận vì bất công: “Số đàn ông cặn bã mình gặp cộng lại cũng không đê tiện bằng một mình hắn ta.”

“Cậu muốn anh ta đưa ra lý do gì? Đã thay lòng, thì lý do gì cũng có thể là lý do hết, biết đáp án thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Ít nhất cắt đứt cũng rõ ràng một hai!”

Lâm Dư Hi bật cười: “Bây giờ còn không đủ rõ ràng sao? Anh ta đã kết hôn 3 năm rồi.”

“Vậy ít nhất cũng phải để hắn nói ra tại sao hắn lại thay lòng, cậu có gì không tốt chứ? Trong mắt mình, cậu chính là một cô gái hoàn mỹ.”

Lâm Dư Hi cười khúc khích: “Đúng rồi, lý do của anh ta chính là, em quá hoàn mỹ, anh không xứng với em.”

Ngải Vi tức tối: “Cậu đấy, mọi chuyện đều nhìn thấu hết thảy, sao mà vẫn không thể buông bỏ được?”

“Mình đâu có! Chỉ là chưa gặp đúng người thôi.”

“Trời ơi, mỗi ngày cậu không ở trong phòng khám, thì là ở trong nhà. Bà mai muốn đến nối dây tơ hồng cũng không biết đi đâu tìm cậu nữa?”

“Nếu không cậu muốn mình đi đâu? Đến đây à?”

Lúc này, hai người đàn ông ăn mặc bảnh bao đi qua, Lâm Dư Hi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người bọn họ, giống như mồi nhử khi đi săn vậy.

“Có thể ngồi ở đây không?”

Lâm Dư Hi nhìn lướt qua hai người một cái, hormone nam tính rất mãnh liệt. Cô nhìn sang Ngải Vi, âm thầm lắc đầu.

Ngải Vi mỉm cười, ôm eo của Lâm Dư Hi: “Xin lỗi, chỗ đã chiếm rồi.”

Nét mặt của hai người đàn ông thay đổi, ho hai tiếng khụ khụ thanh cổ họng: “Hai người đẹp, nhìn qua, không giống nha!”

Ngải Vi nói: “Vậy chúng tôi giống cái gì? Oán phụ trong khuê phòng hả?”

“Sao thế được? Chỉ là, hai cô đẹp như thế, đáng tiếc quá!”

Khóe môi Ngải Vi khẽ nhếch lên: “Sau khi lên giường rồi, thì các anh sẽ không nói vậy nữa đâu, tôi bảo đảm!”

Nhìn hai người đàn ông ấm ức bỏ đi, rồi lại nhanh chóng hồi phục lại đi sang tấn công những người phụ nữ khác, Lâm Dư Hi bất đắc dĩ than thở: “Đến chỗ này, có ý nghĩ sao?”

“Nếu không thì sao, đi xem mắt à? Cậu chưa từng đi, nhưng mình thì đi qua mấy lần rồi. Ở đây, không thích thì nói mấy câu đuổi bọn họ đi. Đi xem mắt ấy à, có chán ghét, thì ít nhất cũng phải uống hết một ly cà phê đó.”

Bartender lại đưa hai ly rượu qua. Ngải Vi cầm lấy nhấp một ngụm, cười nói với bartender: “Nhìn tới nhìn lui, sao mà nhìn anh có vẻ thuận mắt hơn nhỉ?”

Bartender cười nói: “Vậy nhờ người đẹp nói với ông chủ tôi một tiếng, tăng lương cho tôi đi, baby của tôi sắp ra đời rồi!”

Ngải Vi sửng sốt, thở dài một tiếng: “Nhìn đi! Đàn ông tốt, đều là hoa đã có chủ hết rồi. Baby của anh là trai hay gái vậy, nếu là trai, thì tôi phải đặt hẹn để gặp nhóc chồng tương lai của tôi đấy nhé.”

Bartender cười ha ha: “Con gái!”

“Mẹ nó, lại thêm một đối thủ cạnh tranh rồi.” Ngải Vi ôm đầu.

Bartender nhìn sang Lâm Dư Hi, cười nói: “Bạn cô hài hước thật!”

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ nhún vai, cầm ly rượu lên: “Tiểu Ngải, đến đây, vì Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát vàng, cạn nào!”

“Sai!” Ngải Vi ngẩng đầu lên, “Phải là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chặn lại không nhường đường. Cạn!”

Tiệc tùng linh đình, ánh sáng mập mờ, tựa như xây một tòa thành hư ảo trong thế giới hiện thực vậy, để người ta trốn tránh, hoặc đắm chìm trong đó.

Lâm Dư Hi nhìn ly rượu trong tay, trên ly phản chiếu gương mặt của cô, dường như năm tháng không để lại dấu vết gì trên mặt cô, nhưng lại đè xuống một tầng lại một tầng nỗi đau xua mãi không đi trong đáy lòng của cô.

“Tại sao?”

“Thật xin lỗi!”

Ba năm trước, anh ta đưa ra cho cô, chính là ba chữ: Thật xin lỗi!

Tình cảm ba năm, kết thúc bằng ba chữ, bản thân mình thật sự không cần lý do sao?

Lâm Dư Hi lại uống cạn một ly rượu, rượu cồn thiêu đốt trong tim, dường như nỗi đau một tầng lại một tầng trong tim kia cũng sôi trào, nóng bỏng.

Lý Thuần Nhất, mẹ nó, anh là đồ khốn kiếp, tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ?

-----

Ngải Vi thích uống rượu, nhưng trình độ uống rượu lại cực kỳ bình thường, mấy ly vào bụng, thì đã bắt đầu huơ chân múa tay, nói năng lộn xộn rồi. Ngược lại, Lâm Dư Hi bình thường có uống rượu thuốc, thì vẫn còn tỉnh táo. Lâm Dư Hi có chút bất đắc dĩ, biết đến khi nào cô cũng có thể mặc sức tùy ý như Ngải Vi đây? Nhưng mà điều kiện tiên quyết là, phải có một người không biết say ở bên cạnh trông chừng.

Ngải Vi bước đi loạng choạng muốn vào nhà vệ sinh, Lâm Dư Hi chỉ có thể dìu cô ấy đi cùng.

Cửa phòng VIP bên cạnh mở ra, Lâm Dư Hi nhìn lướt qua một cái, vậy mà lại nhìn thấy Chu Tử Chính. Lúc bốn mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc. Ngồi bên cạnh Chu Tử Chính là một cô gái quyến rũ sắp dán sát lên người anh, ánh đèn mờ ảo, Lâm Dư Hi nhìn không rõ dáng vẻ của người phụ nữ đó, nhưng mà “khe rãnh sự nghiệp”* vừa dài vừa sâu kia thì đã đủ làm cho mắt người ta sáng lên rồi.

(*: nguyên văn là “đường chỉ sự nghiệp” tức là đường chỉ tay nói về sự nghiệp, nhưng dân TQ dùng từ này để chỉ khe ngực của phụ nữ, xuất phát từ việc các ngôi sao, người mẫu nữ lộ ngực để giúp ích cho sự nghiệp.)

Trong mắt của Chu Tử Chính lại thoáng qua vẻ lúng túng, dịch người sang bên cạnh một chút. Lâm Dư Hi khẽ cười, rời khỏi.

“Phòng VIP gì chứ, vậy mà phòng vệ sinh cũng bị hư nữa.” Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Lâm Dư Hi liền nhìn thấy Vương Vận Kỳ đang soi gương, vừa trang điểm lại, vừa oán trách.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

“Nhanh lên, mình mắc quá!” Ngải Vi mơ màng ngơ ngác muốn cởϊ qυầи lót ra luôn. Lâm Dư Hi vội dìu cô ấy vào một ô cửa, đóng cửa lại, canh chừng ngoài cửa.

Vương Vận Kỳ nhìn Lâm Dư Hi trong gương, vẻ mặt của cô ta rất lạnh, nhưng trong mắt lại có ngọn lửa đang cháy.

Đám cưới bị Lâm Dư Hi gây chuyện, trong lòng cô ta liền nổi lên một cái gai. Nhưng sau khi kết hôn, Lý Thuần Nhất nghe lời cô ta răm rắp, chăm sóc, che chở đủ điều, cô ta chính là báu vật mà anh ta nâng niu trong lòng bàn tay. Cái gai đó cũng dần phai đi. Mãi cho đến hơn một năm trước, lúc đêm khuya, cô ta giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, nghe thấy Lý Thuần Nhất nỉ non một tiếng: Hi Hi. Hai chữ này càng làm cô ta khϊếp sợ hơn cả cơn ác mộng kia.

Thế là cô ta cho người âm thầm điều tra Lý Thuần Nhất và Lâm Dư Hi. Mỗi ngày, Lý Thuần Nhất đi làm lúc 7 giờ, 8 giờ tan việc, sau khi tan ca thì về nhà. Ngoài những bữa tiệc xã giao cần thiết và những cuộc hẹn cô ta cần anh ta đi cùng, anh ta gần như không có tham dự bất cứ lời mời mọc nào của các bạn bè khác. Cho dù cô ta đặc biệt hẹn mấy người bạn tốt ra ngoài du lịch mấy ngày, quỹ đạo cuộc sống của Lý Thuần Nhất vẫn không thay đổi, chỉ tới lui giữa ba địa điểm: phòng làm việc, nhà, và nhà ba mẹ.

Cuộc sống của Lâm Dư Hi cũng đơn giản y như thế, hai điểm thành một đường thẳng, phòng khám và nhà. Điều tra mấy tháng trời, rốt cuộc Vương Vận Kỳ cũng tin tưởng, Lý Thuần Nhất và Lâm Dư Hi không có bất cứ quan hệ gì nữa.

Chỉ là, một câu nói mớ kia, đã trở thành một cái gai khác trong lòng Vương Vận Kỳ.

Vương Vận Kỳ rửa tay xong, không lau vào khăn giấy, hai tay vẫy vẫy, giọt nước bay sang chỗ Lâm Dư Hi, văng lên mặt cô, người cô.

Lâm Dư Hi nhíu mày, nhìn cô ta chằm chằm.

Vương Vận Kỳ nói với bạn: “Sau này đừng đến mấy chỗ này nữa, thứ hỗn tạp gì cũng có.”

“Ây dà, cái quán này trước kia còn có chút đẳng cấp, ai mà biết bây giờ lại trở nên low như vậy chứ.”

Hai người đẩy cửa đi ra. Ngọn lửa không tên trong lòng Lâm Dư Hi rất mãnh liệt, rất nóng. Cô đi về phía bồn rửa tay, vốc nước rửa mặt, một lần lại một lần…… Ngẩng đầu lên, nhìn thấy giọt nước từ trên mặt mình chảy xuống, lạnh lẽo.

Lâm Dư Hi dìu Ngải Vi ra khỏi quán bar, đứng bên đường chờ taxi. Nhìn dòng xe tới lui không dứt trên đường, Lâm Dư Hi hơi ngẩn ra. Nhất định là do rượu cồn rồi, đầu của cô nóng hầm hập, loạn cào cào, ở trong cái nơi phồn thịnh xa hoa đồi trụy này, đã làm cho cô lạc mất phương hướng rồi.

------

Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, Chu Tử Chính ngồi trong xe: “Có cần đưa hai cô về một đoạn không?”