Editor: miemei
Lúc hai người đến phòng khám, Đỗ An Hoa tươi cười vẫy tay với họ: “Vừa mới xác định nam nữ chính, nam chính là Hàn Bân, nữ chính là Giản Duy. Ảnh đế cộng thêm ảnh hậu, hơn nữa trước kia bọn họ chưa từng hợp tác với nhau, phim này có cơ hội kinh doanh rồi đây.”
Giản Duy, ảnh hậu có tài năng song song với vẻ đẹp, năm thứ ba ra nghề thì đã lấy được tượng vàng nhỏ đầu tiên cho giải ảnh hậu rồi. Hàn Bân thì càng khỏi phải nói, ảnh đế theo phái thực lực, ra nghề mười năm, đã lấy hai giải tượng vàng nhỏ cho vị trí ảnh đế.
Lâm Dư Hi vui mừng: “Cả hai người họ đều là diễn viên mà em cực kỳ thích đó.”
“Hàn Bân là lựa chọn đầu tiên của chị, trước đó, lúc chị liên hệ với anh ta, vì không sắp xếp được lịch trình nên anh ta đã từ chối. Không ngờ hôm nay chị nhận được tin từ quản lý của anh ta, nói có thể kí hợp đồng rồi, biết tại sao không?”
“Bởi vì Vince tìm người đi thuyết phục ư?”
“Lấy tiền thù lao gấp đôi để thuyết phục đấy.”
“Gấp đôi?” Lâm Dư Hi kinh ngạc.
Đỗ An Hoa cười cởi mở: “Vince đúng là nói được làm được, không tiếc chi phí, chỉ cần cái tốt nhất thôi. Có nguồn tài chính ủng hộ hùng hậu thế này, còn sợ không thể quay ra một bộ phim hay ư?” Chị ấy nhìn sang Lâm Dư Hi, “Đúng rồi, nói trước nhé, thù lao của em thì trực tiếp tìm Vince để lấy, đừng tính trong khoản dự trù của bộ phim nha.”
Lâm Dư Hi cười xấu hổ: “Nếu em diễn hỏng, em sẽ kêu anh ấy thêm phí dự trù.”
Mở cánh cửa lớn của phòng khám Tân Sinh ra, bên trong hơi lộn xộn. Kệ để hồ sơ bệnh án trống trơn, hộc thuốc cũng trống rỗng, tất cả hồ sơ bệnh án và phần lớn thuốc thang đều bị cảnh sát mang đi rồi.
Đỗ An Hoa nhìn xung quanh: “Phòng khám này còn nhỏ hơn, đơn giản hơn so với tưởng tượng của chị nữa, nhưng cái chị muốn chính là cảm giác lịch sử cũ kỹ này.”
Lâm Dư Hi dọn dẹp vụn thuốc rải rác trên bàn, rồi lấy khăn ướt lau lại, cẩn thận lau bụi bặm trên bàn trên ghế, tuy rằng sau này sẽ không có bệnh nhân đến khám bệnh nữa.
“Tách” một tiếng, thợ quay phim chụp lại hình ảnh cô nghiêm túc lau chùi, đưa cho Đỗ An Hoa xem. Đỗ An Hoa hài lòng gật đầu, cười nhìn Lâm Dư Hi: “Em đừng đau buồn quá, chị sẽ tái tạo tất cả mọi thứ của phòng khám trở lại nguyên vẹn như trước trong bộ phim này, để lại cho em một kỷ niệm tốt đẹp nhất. Lịch sử đã qua đi sẽ không biến mất, chúng sẽ được giữ lại trong hình ảnh và phim ảnh.”
Lâm Dư Hi nhìn chị ấy, kiên định gật đầu: “Cám ơn chị! Em sẽ cố gắng hết sức diễn vai này thật tốt.”
“Em không cần diễn, em chính là nhân vật này đó thôi.”
-----
Văn phòng luật sư Diệp Cẩm An.
Diệp Cẩm An nói: “Tuần sau, lúc lên tòa, hai người giữ tâm trạng bình thường là được. Bây giờ hai người bị tố cáo là hành nghề y không bằng cấp, chủ lực bên khống sẽ nhằm vào việc vì sao 16 năm nay ông Lâm không đi xin cấp bằng. Tôi đã thống kê tư liệu mỗi ngày ông khám bệnh trong 16 năm qua, để chứng minh ông thật sự không có thời gian để đi học nữa. Mà cô Lâm, phần kiện tụng của cô càng không thành vấn đề, bởi vì trong thời gian cô vừa học vừa làm, hồ sơ khám bệnh, và kê đơn ở phòng khám đều có chữ kí của ông Lâm, đã chứng minh cô chỉ đang thực tập, mà không phải thực sự hành nghề chữa bệnh.”
Chu Tử Chính hỏi: “Có khi nào bên khống tìm được những tiền án rất bất lợi với chúng ta không?”
Diệp Cẩm An nói: “Tôi đã lật lại tất cả những vụ kiện hành nghề y không bằng cấp kể từ khi luật bác sĩ trung y phải đăng ký bằng cấp có hiệu lực từ năm 1999. Bị xử vào tù, đều là những vụ kiện có bệnh nhân bị mất mạng. Ba năm trước, có một bác sĩ trung y hành nghề không bằng cấp 13 năm, không có biên bản bệnh nhân tử vong, bị xử tù một năm, án treo hai năm.”
Chu Tử Chính mỉm cười gật đầu: “Quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ nha.”
“Dĩ nhiên! Hàng thật chất lượng, giá tiền tôi đưa ra không mắc chút nào đâu.”
“Tôi chưa từng nói anh mắc mà.”
Diệp Cẩm An cười nói: “Cô Lâm từng hỏi tôi về giá cả, tôi nói đại khái một chút, cô ấy đã nhịn không được nói một câu: Mắc quá.”
Lâm Dư Hi vội nói: “Đối với dân thường như chúng tôi, thì đây thật sự là giá trên trời trả không nổi đấy.”
Lại phân chia ranh giới à? Chu Tử Chính nhíu mày: “Vậy anh là gì?”
Lâm Dư Hi nhếch miệng cười: “Là đại gia trả tiền.”
Diệp Cẩm An ho khan hai tiếng: “Nhắc nhở nhẹ nhàng, hóa đơn tháng trước đã gửi đi rồi đấy.”
-----
Lâm Dư Hi đi ra từ phòng tắm, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, độ dài của áo sơ mi giống như một cái váy ngắn vậy.
Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Em mặc màu xanh cũng rất đẹp mắt. Qua đây, chúng ta cùng xem Sherlock Holmes nào.”
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Ngồi cạnh anh hoàn toàn không xem được phim gì hết.”
“Anh biết mà, anh đẹp trai đến nỗi làm em choáng váng, mất phương hướng chứ gì.”
“Là kẻ gần heo thì thành heo đó.” Lâm Dư Hi đi qua bàn sách, vừa muốn mở máy tính lên, đã bị người ta ôm từ phía sau, bế cô lên đi về phía giường.
“Bây giờ mà mở máy tính ư? Phải phạt! Hôm nay anh muốn ăn hai bữa.”
Nút áo sơ mi bị anh gỡ ra một cái lại một cái, cảnh xuân dần dần lộ ra làm đôi mắt anh sáng rỡ, trong một giây đồng hồ, từ một con heo đã biến thành một con sói.
Nụ hôn của anh, lúc dịu dàng, lúc nóng bỏng, lúc thì như tham lam cướp đoạt, lúc lại như trân trọng che chở. Lâm Dư Hi tựa như đang trôi nổi trên mặt biển ấm áp, mặc cho nước biển bảo bọc, vỗ về.
Kể từ khi sống chung, mỗi một đêm, anh đều phải hôn một hồi no nê như vậy rồi mới hài lòng, thỏa mãn mà ôm cô chìm vào giấc ngủ. Tối nay anh nói hai bữa, là ý này ư?
Nụ hôn của anh từ từ dời xuống dưới, suy nghĩ đang bay bổng trong đám mây chợt hiểu ra ý của anh, Lâm Dư Hi giãy giụa thốt ra một chữ: “Đừng!”
Chu Tử Chính ngẩng đầu lên, có một dòng du͙© vọиɠ không khóa lại được đang nhộn nhạo trong ánh mắt đó: “Anh muốn!”
Lúc đầu của anh vùi vào giữa hai chân của cô, hai tay Lâm Dư Hi chợt nắm lấy ga giường, đôi môi mím chặt không giam được những âm thanh bay bổng cất lên. Đây là tiếng kêu gọi nguyên thủy nhất, tuyệt vời nhất trên đời, kêu gọi một con sư tử dũng mãnh ngủ đông đã lâu.
Dưới những cái thơm nhẹ và hôn mυ"ŧ của anh, cơ thể của cô khó mà kiềm chế được, run rẩy. Hơi thở của Chu Tử Chính dần dần trở nên nặng nề, nhiệt độ ở thân dưới của anh càng ngày càng nóng lên.
Sắp rồi, sắp đến ngày con sư tử dũng mãnh kia thức dậy rồi.
------
Sáng sớm, Lâm Dư Hi từ từ mở mắt ra, tay của anh vẫn còn bao bọc lấy mình. Cô nhẹ nhàng dịch người ra, anh tỉnh dậy ngay.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Giọng nói của Chu Tử Chính lười biếng: “Tối qua, em thích không?”
“Soạt” một cái, mặt Lâm Dư Hi đỏ lên: “Không nhớ nữa.”
“Phải không? Cần anh tái diễn lại không?”
Lâm Dư Hi vội vàng đè bàn tay không an phận của anh lại: “Thích!”
Chu Tử Chính cười xấu xa, nhéo cằm của cô: “Thích hả? Vậy thì làm thêm một lần nữa nha.”
Lại giở trò lưu manh!
“Chu Tử Chính, anh vẫn chưa khỏe lại đâu, đừng kí©h thí©ɧ quá độ.”
“Anh cảm thấy kí©h thí©ɧ vừa đủ mà.” Anh bất ngờ mổ lên mặt cô một cái thật mạnh, rồi trở người xuống giường, “Được rồi, tạm thời tha cho em. Ban ngày ban mặt anh không tuyên truyền hoang da^ʍ, đến tối lại ăn vậy.”
-----
Lâm Dư Hi múc một chén cháo thịt nạc trứng bắc thảo cho Chu Tử Chính.
“Không có bánh quẩy à?” Chu Tử Chính hỏi.
“Mới sáng sớm, không chiên đâu.” Lâm Dư Hi đổ bánh bột ngô nướng (cornflakes) lên mặt cháo, “Thử kiểu này xem, trung tây kết hợp đó.”
Bánh bột ngô nướng phối với cháo thịt nạc trứng bắc thảo, được rồi, điểm tối đa cho sự sáng tạo.
Lâm Dư Hi nói: “Hôm qua đạo diễn Đỗ bảo em diễn thử một đoạn phim.”
“Sau đó chị ấy rất hài lòng.”
“Ừ!”
“Tốt lắm, em với Giản Duy cũng coi như có cùng hình tượng.”
“Tuổi tác của Giản Duy không lớn lắm phải không, em diễn phiên bản cô ấy thời niên thiếu, sẽ không có gì khó nói chứ?”
“Đó là do em được ông trời ưu ái. Lúc đạo diễn Đỗ nói muốn tìm em diễn nữ phụ, anh hỏi ngay anh có thể diễn nam chính thời niên thiếu được không, chị ấy trực tiếp từ chối nói anh có thể diễn vai nam chính, sau đó đổi tên phim thành Chủ tịch bá đạo yêu thương tôi.”
Lâm Dư Hi bật cười: “Quả nhiên là một đạo diễn rất cao ngạo.”
“Nhưng anh cũng nói với chị ấy rồi, em diễn nữ phụ thì không thành vấn đề, nhưng nhất định không được có cảnh thân mật.”
“Ôi, vậy thì tiếc quá. Em rất thích Hàn Bân nha.”
Chu Tử Chính lườm cô: “Em nói cái gì?”
Lâm Dư Hi hé miệng: “Nhưng cho dù có cảnh thân mật, cũng không phải với anh ấy, mà là với phiên bản thời niên thiếu của anh ấy, thế thì thôi vậy.”
Chu Tử Chính nhướn mày: “Có cảnh thân mật cũng được, nhưng lúc diễn phải dùng người thay thế, mà người thay thế đó là anh. Nếu như vậy, thì thêm cảnh giường chiếu cũng không tồi.”
Lâm Dư Hi lườm ngược lại: “Vậy anh đi thử đi, xem xem đạo diễn Đỗ kiêu ngạo có từ chối anh nữa không, hả anh chủ tịch bá đạo.”
Sau khi Chu Tử Chính hơi sững sốt, thì than thở: “Vậy cũng phải.”
-----
“Gì? Đóng phim? Hàn Bân, ông trời ơi, chờ đã, để mình tiêu hóa một chút. Chú heo con nhà cậu vì cậu mà muốn quay một bộ phim liên quan đến thôn Minh Tâm, nên đã tìm Đỗ An Hoa làm đạo diễn, Hàn Bân, Giản Duy làm nam nữ chính, cậu thì làm nữ phụ nhỏ?”
“Phải.”
Sau đó lỗ tai của Lâm Dư Hi gần như bị tiếng hét chói tai của Ngải Vi làm cho sắp điếc luôn.
Qua nửa phút, Ngải Vi mới tỉnh táo lại từ tin tức chấn động này: “Cậu đυ.ng phải vận cứt chó ở đâu thế, gặp được người đàn ông tốt như vậy! Mình luôn dính lấy cậu, sao không lây được một chút xíu vận may nào thế này?”
“Vận may của cậu sẽ đến mà. Với lại, anh Trạch cũng khá tốt đấy, cậu cân nhắc anh ta thử xem.”
“Mình cân nhắc tới anh ta thì có tác dụng gì, anh ta cũng đâu cân nhắc tới mình. Tin mình đi, ánh mắt anh ta nhìn mình với kiểu quái lạ ấy, trong đó không có ý yêu thương gì đâu.”
Khi nào thì Ngải Vi trở nên tinh tế như vậy rồi?
“Được rồi.”
“Được gì chứ! Thực ra mình cũng cảm thấy anh ấy không tệ. Hai năm trước anh trai và chị dâu của anh ấy qua đời vì tai nạn giao thông, để lại đứa con trai, bây giờ ba tuổi rưỡi rồi, vẫn luôn do anh ấy nuôi nấng, anh ấy còn để cho đứa bé gọi anh ấy là ba, không cho đứa bé biết mình không còn ba mẹ nữa.”
Lâm Dư Hi cảm thán: “Vậy thì tấm lòng của anh ấy thật sự không tệ nha.”
Ngải Vi buồn khổ than thở: “Phải đó! Nhìn đi, đàn ông tốt thì không có cảm giác với mình, số mệnh của mình chính là thu hút cặn bã mà.”
Lâm Dư Hi có thể tưởng tượng ra gương mặt như trái khổ qua khô của cô ấy rồi.
“Những thứ như duyên phận muốn đến thì tự nhiên sẽ đến thôi, cậu đừng vội.”
“Mình không vội, mình đợi đến khi cậu kết hôn thì đón hoa cô dâu của cậu, tiếp lấy vận may của cậu.”
Lâm Dư Hi cười khẽ: “Chiều hôm nay phải đi kí hợp đồng với Hàn Bân, mình có thể dẫn cậu qua đó, cho cậu chụp hình với thần tượng.”
Lại là một tiếng hét chói tai chọc thủng màng nhĩ. Sau đó Lâm Dư Hi tự động bổ não một loạt cảnh tượng Ngải Vi lục tung tủ đồ để tìm quần áo.
-----
Lúc Lâm Dư Hi thấy Ngải Vi, thật sự tưởng đâu gặp được ngôi sao nữ nào đó sắp đi tham dự buổi lễ nào đấy.
“Cậu có cần phải ăn mặc trang trọng như vậy không?”
“Đùa hả, đi gặp thần tượng nha, đương nhiên là phải long trọng rồi.”
Lâm Dư Hi đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Có khi nào hơi quá rồi không, có thể Hàn Bân chỉ mặc đồ thường đến kí hợp đồng thôi đấy.”
“Sao có thể thế được?”
Hai người đi vào tòa nhà văn phòng, Tống Thành Trạch đến tiếp đón bị dọa cho nhảy dựng: “Tôi nói này cô Ngải Vi, hôm nay cô đến thử vai hả?”
Ngải Vi tháo kính mát xuống: “Hôm nay tôi đến để gặp thần tượng của tôi, Hàn Bân.”
Tống Thành Trạch cười thầm: “Tôi tưởng đâu cô muốn diễn vai bạn gái xinh đẹp nhưng dung tục của nam chính chứ.”
Ngải Vi hung hăng lườm anh ta một cái: “Miệng anh thối thật đấy.”
Tống Thành Trạch cười ha hả: “Hết cách, phải chăm con mà, ngủ không ngon, nóng trong người, dĩ nhiên miệng sẽ thối rồi.”
“Tôi thật sự thấy tội nghiệp cho Tiểu Thiên. Không được, ngày mai phải đi thăm nó, xem nó có bị anh ngược đãi không.”
“Là nó ngược đãi tôi, có được không chứ? Nó ăn cơm thì ăn không ngon, ngủ thì ngủ không yên, hại tôi mệt như chó đây này.”
Ngải Vi lắc đầu: “Không được rồi, tôi gặp thần tượng xong thì đi tìm Tiểu Thiên. Nó gặp phải ông ba cái gì cũng không biết như anh, thật là xui xẻo mà.” Nói xong thì đeo kính mát lên, bước lên phía trước.
“Hô, nói như mình hiểu biết nhiều lắm vậy?” Tống Thành Trạch khinh thường lẩm bẩm.
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Cậu ấy thật sự biết không ít đâu. Cậu ấy từng học khóa học hộ lý cho trẻ em, giáo dục trẻ em, cậu ấy đủ tư cách làm giáo viên mầm non đó.”
“……”
Ngải Vi, giáo viên mầm non? Không được rồi, chuyện này còn khó tin hơn trò ảo thuật nữa ấy.