Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 28: Chuyện gì tôi cũng dám làm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: miemei

Lâm Dư Hi nhận được cuộc gọi của Ngải Vi: “Hi Hi yêu dấu, búp bê của cậu bị chủ tịch Chu cướp đi thật hả!”

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ trừng trang weibo. Chu Tử Chính đã đăng một tấm ảnh chụp giường ngủ, búp bê Hello Kitty của cô ngồi ngay trên giường.

“Con tin đã tới tay, thịt kho chạy không thoát rồi! @Lâm Dư Hi”

~ ~ Hãy thả Hello Kitty đáng thương ra đi, em đến làm con tin cho! ~ ~

~ ~ Tôi – nhìn – thấy – giường – rồi! ~ ~

~ ~ Bài đăng tiếp theo sẽ là, tắt đèn, tối đen như mực, một đêm không nói gì, suốt đêm XXXX. Ôi, bị hài hòa rồi! ~ ~

Lâm Dư Hi đỡ trán thở dài.

“Cậu bị anh ta công thành chiếm đất, mà không hề có sức đánh trả. Mình thấy ngày cậu bị anh ta khiêng về nhà cũng không còn xa đâu.”

“Không nói nhảm với cậu nữa!”

“Được rồi, không nói nhảm nữa, nói chuyện chính thì cậu càng cảm động hơn đó. Hôm nay đài truyền hình đến phỏng vấn mình, muốn mình kể chuyện giữa mình với cậu. Cậu biết người dẫn chương trình là ai không? Là Dương Gia Dung đó, nữ MC đang nổi nhất hiện nay. Chu Tử Chính muốn làm một số đặc biệt cho cậu và bác trai, gọi là ‘Lương y, tấm lòng như cha mẹ’!”

Lâm Dư Hi thật sự sửng sốt, vừa rồi anh không nhắc đến chuyện này.

“Số đặc biệt này muốn thể hiện rõ tuy bác trai không phải là bác sĩ có bằng cấp chính thức, nhưng lại là một người làm nghề y thực thụ. Chao ôi, mình vừa nghe thì tim cũng mềm nhũn luôn. Anh ấy vừa bỏ tiền, vừa bỏ tấm lòng ra. Bây giờ, mình thực sự không moi được điểm xấu nào của anh chủ tịch này nữa.” Ngải Vi cảm thán.

Lâm Dư Hi nhìn tấm ảnh trên weibo, cười dịu dàng, giơ di động lên chụp búp bê heo trên giường, đăng lên weibo.

“Con tin, tôi cũng có.”

Năm chữ đơn giản vừa đăng lên, cô liền nhận được bình luận của Chu Tử Chính: Tại sao không @ tôi?

Thế là, bình luận lại tăng vọt.

~ ~ Đây là tiết mục ngược đãi kẻ độc thân ư? ~ ~

~ ~ Tôi nhìn thấy ra giường Hello Kitty nha! ~ ~

Lâm Dư Hi ôm lấy búp bê heo, tự chụp một tấm. Cô nhìn ảnh chụp, trong ảnh, cô đang mỉm cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ. Cô suy tư một lúc, gửi đi: “Không cho làm dơ Hello Kitty của tôi.”

Rất nhanh, Chu Tử Chính trả lời tin nhắn, kèo theo một tấm ảnh anh vờ như đang hôn Hello Kitty: “Báo cáo, tôi đã lau sạch nước miếng dính trên mặt nó rồi.”

Lâm Dư Hi nhẹ giọng mắng một câu: Vô sỉ!

Cô ngửi ngửi búp bê heo con, rất rõ ràng là một con thú bông vừa mới mua không bao lâu, nhưng vẫn vương mùi hương của anh. Mặt cô từ từ nổi lên một chút ấm nóng, một chút ráng hồng.

Chu Tử Chính ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, mềm mại, ấm áp. Anh ngửi một cái, toàn là mùi hương của cô, tràn ngập, nồng nàn. Anh nhìn tấm hình trong di động, hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô chứa đựng ý cười, nhẹ nhàng, dịu dàng.

------

Sáng sớm, mười mấy nhân viên công tác thống nhất mặc áo sơ mi trắng, quần đen đến bên ngoài khu dân cư nhỏ của nhà Lâm Dư Hi, nhanh chóng dựng một túp lều tuyên truyền. Căng băng rôn lên, trên đó viết:

Một bác sĩ chân chính lẳng lặng hành nghề chữa bệnh 20 năm, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?

Một bác sĩ với tấm lòng như cha mẹ, đã giúp đỡ cho 28,356 bệnh nhân thoát khỏi bệnh đau, bởi vì không có một tấm bằng mà bị phán vào tù, bạn có làm không?

Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi cần chữ kí ủng hộ của bạn!

Đơn giản, trực tiếp, rung động!

Lúc Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đến, nhìn thấy tấm băng rôn, nhịn không được thổn thức cảm thán!

“28,356, thì ra ba đã từng khám cho nhiều bệnh nhân như vậy!”

Chu Tử Chính lên đón: “Đây là con số thống kê từ bệnh án trong phòng khám. Bác trai, sự khỏe mạnh của những bệnh nhân này đã chứng minh bác là một bác sĩ chân chính.”

Lâm Chi Hiên bất đắc dĩ: “Pháp luật lại không cho là vậy.”

“Pháp lý cũng không qua khỏi tình người, chúng ta cứ chồng chất tình người lên trước mặt quan tòa, để cho ông ấy nhìn rõ.”

“Vất vả cho cậu rồi!”

Chu Tử Chính cười ấm áp: “Nên làm mà.”

Lâm Chi Hiên hỏi: “Vậy chúng ta cần phải làm những gì?”

“Chỉ ngồi trong lều, có người kí tên thì nói một tiếng cám ơn! Chỉ đơn giản vậy thôi ạ.”

Không ít bà con trong khu nhìn thấy Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi, thì rối rít đi tới an ủi, kí tên, trong đó có bác Trần, chú Trịnh thím Trịnh, và các lối xóm khác sống chung 20 năm qua. Hai cha con Lâm Chi Hiên cám ơn từng người một.

Bác Trần đối diện với cái máy camera ở bên cạnh, tức giận nói: “Tôi tên Trần Quang Hoa, năm nay 70 tuổi, tôi tìm bác sĩ Lâm Chi Hiên khám bệnh đã 20 năm rồi. Tôi mặc kệ ông ấy có bằng hay không, tôi chỉ biết ông ấy là một người bác sĩ có tay nghề chữa bệnh tốt nhất, có tâm với bệnh nhân nhất mà tôi từng gặp. Cái thân xương này của tôi đến giờ còn có thể đi được, tất cả đều nhờ vào ông ấy. Nếu như tòa án muốn phán một bác sĩ tận tâm tận sức chữa trị cho bệnh nhân như thế phải ngồi tù, chỉ vì ông ấy không có bằng cấp gì đó, thì tôi là người đầu tiên nhảy ra cản xe cảnh sát lại. Nếu xe cảnh sát muốn bắt ông ấy đi, thì phải chạy qua cái thân xương này của tôi trước đã.”

Bác Trần càng nói càng kích động, nét mặt cũng ngày càng căng, ngày càng đỏ lên. Lâm Chi Hiên vội vàng vừa trấn an vừa bắt mạch cho ông ấy: “Bác Trần, ông đừng lo, tôi sẽ không sao đâu. Ông bị cao huyết áp, không thể kích động quá, phải giữ sức khỏe cẩn thận.”

Bác Trần kéo tay ông ra: “Ông đừng bắt mạch cho tôi, nếu không sẽ bị người ta kiện ông hành nghề y không bằng cấp đó. Hôm nay, cho dù tôi phát bệnh ngay tại đây, ông cũng không được cứu. Bởi vì ông cứu sống tôi, thì sẽ bị người ta giam vào tù đấy.”

Lâm Dư Hi thấy bác Trần càng ngày càng tức giận khó bình tĩnh lại, vội kêu dừng máy quay, cùng Lâm Chi Hiên an ủi ông ấy.

“Bác Trần, bác còn nhớ cháu chứ?” Chu Tử Chính hỏi.

Bác Trần thở hổn hển nhìn anh: “Dĩ nhiên, cậu là bạn trai của Hi Hi mà.”

“Vậy nên bác yên tâm, có cháu ở đây, bác trai và Hi Hi sẽ không sao đâu.” Trong ánh mắt của Chu Tử Chính tỏa ra một vẻ kiên quyết khó có thể dao động.

Bác Trần sững sốt một lúc, yên lòng thở phào một hơi, nhìn sang Lâm Chi Hiên: “Bác sĩ Lâm, Hi Hi có một cậu bạn trai bản lãnh như thế này, tôi cũng yên tâm một chút.”

Lâm Chi Hiên không thể nào thừa nhận, cũng khó mà phủ nhận, chỉ có thể mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút lúng túng và thấp thỏm.

Tiễn bác Trần đi, Chu Tử Chính nói với Lâm Chi Hiên: “Mục đích của cháu là trong vòng hai tuần lấy được 10,000 chữ kí ủng hộ hai người, vậy nên hai tuần tới, bác và Hi Hi đến đây ngồi nhiều một chút nhé, tăng cường sức thu hút. Có nóng, có mệt mỏi thì có thể lên xe RV nghỉ ngơi.”

Lâm Dư Hi nhìn quanh túp lều, dù che nắng, quạt gió, thùng đá, đồ uống ướp lạnh, đủ loại thiết bị. Ven đường gần căn lều còn có hai chiết xe RV đậu ở đó, để cho mười mấy nhân viên công tác luân phiên nghỉ ngơi.

Nghĩ lại cái lều mà bản thân muốn một mình dựng lên trước đó, Lâm Dư Hi không nhịn được thầm than mình không tự lượng sức. Cô liếc trộm Chu Tử Chính một cái, anh đang thân thiện chào hỏi các bà con nhận ra anh, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng khi lần đầu tiên gặp mặt.

Anh vì cô mà tháo mặt nạ xuống, vậy phải chăng cô cũng nên thử mở cái hũ của cô ra hay không?

-Truyện chỉ được đăng trên

Ngải Vi đến rồi, áo sơ mi trắng, quần đen, cột đuôi ngựa, hơn nữa, mặt mộc.

Lâm Dư Hi rất kinh ngạc: “Cậu, để mặt mộc?”

Ngải Vi lo lắng kéo vạt áo, tức tối nói: “Đều là do gã Tống Thành Trạch kia đó, nói phải thống nhất trang phục, hơn nữa nhất định phải để mặt mộc, bởi vì trang điểm lên làm người khác thấy rất giả tạo. Hi Hi, vì cậu, mình không màng đến thứ gì nữa.”

Lâm Dư Hi mỉm cười: “Mặt mộc của cậu nhìn qua cứ như là 17 tuổi ấy.”

“Thật hả?”

Lâm Dư Hi nhìn Chu Tử Chính: “Anh ấy gặp qua nhiều người đẹp rồi, cậu hỏi anh ấy đi.”

Chu Tử Chính bị câu nói có gai này của cô quất cho một cái, anh nghiêm túc nhìn Ngải Vi tỉ mỉ, mặt đầy thành khẩn nói: “Nói thật, mặt mộc của cô nhìn qua trẻ hơn lúc trang điểm một chút, nhưng lúc trang điểm lại quyến rũ hơn khi để mặt mộc một chút. Mặt mộc, trang điểm, hai kiểu đều có ý vị khác nhau, mỗi kiểu có nét đẹp riêng.”

Được rồi! Một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Ngải Vi hài lòng gật đầu: “Coi như anh biết nói tiếng người.” Đột nhiên cô nhìn thấy gương mặt của cô nhân viên công tác đang phát đơn tuyên truyền, vội chạy qua đó, đánh giá tỉ mỉ: “Sao cô lại trang điểm thế?”

Cô nhân viên công tác ngạc nhiên: “Giám đốc Tống nói trang điểm nhạt, đoan trang một chút.”

Cả người Ngải Vi đều không ổn, vẻ mặt hung dữ đi đến trước mặt Tống Thành Trạch, lửa giận lên cao ba mét, vặn hỏi: “Anh có ý gì hả? Tại sao kêu tôi để mặt mộc, mà bọn họ thì có thể trang điểm.”

Tống Thành Trạch cười ha ha: “Tôi sợ cô trang điểm rồi, người ta lại tưởng đâu là ngôi sao nữ nào đó đến đây tuyên truyền, dời sự chú ý đi mất.”

Một câu nói hời hợt thản nhiên, trong nháy mắt đã thổi bay vẻ hung dữ trên mặt Ngải Vi. Chân mày của Ngải Vi hơi nhướn lên, giọng nói dịu xuống rất nhiều: “Đây là sự hi sinh to lớn của tôi vì Vi Vi.”

Trên mặt Tống Thành Trạch đầy vẻ không thể tin nổi: “Hi sinh to lớn? Bây giờ nhìn cô cứ như 16 tuổi ấy.”

Chu Tử Chính đứng cách đó không xa nhịn không được ho khan hai tiếng, kề vào tai Lâm Dư Hi: “Xem ra có người còn biết nói lời nói dối tốt đẹp hơn cả em nữa đấy.”

Lâm Dư Hi trừng anh một cái: “Bình thường Tiểu Ngải không trang điểm thì nhất định sẽ không ra khỏi cửa. Cậu ấy rất để ý từng li từng tí trên mặt, anh làm ơn đừng kí©h thí©ɧ cậu ấy.”

“Sao tôi dám chứ? Tôi có đắc tội ai cũng không thể nào đắc tội cô bạn thân của em được. Khi nào em chạy trốn, còn trông cậy cô ấy báo tin mà!”

“Rỗi hơi!” Lâm Dư Hi khẽ mắng.

“Tôi thấy sắc mặt của em tốt hơn rồi, có heo con ở bên cạnh em, ngủ đặc biệt ngon phải không?”

“Đó giờ tôi đều ngủ rất ngon!”

“Vậy em xem xem sắc mặt của tôi tốt hay xấu?”

Lại đào một cái hố cho cô nhảy vào rồi. Lâm Dư Hi nhếch nhếch khóe môi: “Trước giờ anh đều là dáng vẻ này thôi.”

Chu Tử Chính sờ sờ mặt: “Không phải chứ! Trước kia tôi không có du͙© vọиɠ gì, bây giờ thì du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn, còn phải dựa vào con tin để chống đỡ đấy.”

“Anh đủ rồi nha!”

“Chỉ con tin thôi làm sao mà đủ được! Tối nay đi xem phim với tôi đi!”

“Không được!” Lâm Dư Hi buột miệng.

“Tại sao không được?”

“Tôi có việc bận!”

“Bận việc gì?”

Lâm Dư Hi nghẹn lại, cô cũng không biết cô bận việc gì nữa: “Không phải chuyện của anh.”

“Chuyện làm em không thể đi xem phim với tôi thì là chuyện của tôi.” Chu Tử Chính lí lẽ hùng hồn.

“……” Lâm Dư Hi không tiếp lời nữa, may mà có một ông chú đến kí tên, cô vội đi lên trước nói cám ơn chú ấy.

Chu Tử Chính kiên trì: “8 giờ tối nay, vé đã đặt sẵn rồi đó.”

Bám riết không tha, chiêu này thật là khó đối phó mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »