Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất thấy Lâm Dư Hi ngồi trên bàn tiệc chính, đều kinh ngạc. Vương Vận Kỳ gọi một nhân viên trong sảnh tiệc tới: “Sao cô gái đó lại ngồi trên bàn tiệc chính vậy?”
“Ồ, cô ấy là cô Lâm, cùng đến với chủ tịch Chu ạ. Là do chủ tịch Chu sắp xếp.”
Vương Vận Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Dạo này gu thưởng thức của Vince sao lại tệ thế này.”
Trái cổ của Lý Thuần Nhất run rẩy lên xuống: “Anh đi chào hỏi với Vince.” Nói xong thì bước nhanh đi mất.
------
“Hi, anh vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ em trang điểm. Em mà trang điểm rồi, có khi nào sẽ trở thành nữ thần mà anh với không tới không nhỉ?”
“Vậy thì lúc chụp hình cưới sẽ cho anh bất ngờ một phen nhé!” Cô cười khanh khách.
Chỉ là, một tuần trước ngày hẹn chụp hình cưới của bọn họ, anh ta đã kết hôn, mà cô dâu không phải là cô.
------
Lý Thuần Nhất nhịn không được nhìn cô thêm một cái nữa. Thì ra khi cô trang điểm rồi, vẻ xinh đẹp kinh ngạc đến mức khiến cho linh hồn anh ta run lên! Chỉ là, cô không phải là nữ thần mà anh ta với không tới, mà là giấc mơ xa xôi không chạm được.
Một màn này, Vương Vận Kỳ nhìn thấy tất cả, l*иg ngực cô ta phập phồng nặng nề, nóng ruột. Cô ta nhìn Lâm Dư Hi một cái, không nhịn được cắn môi, người phụ nữ này, dựa vào cái gì mà đấu với cô ta chứ?
Sau đó cô ta nhìn thấy Lý Thuần Nhất không hề đi về phía Chu Tử Chính, mà là quay sang đi vào nhà vệ sinh.
Lý Thuần Nhất rửa mặt bằng nước lạnh, anh ta nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương, giống như nhìn một kẻ xa lạ, một kẻ xa lạ xấu xí.
“Thuần Nhất, đừng làm đám cưới ở khách sạn nữa, nhà hàng cũng được rồi, giá tiền có thể giảm được một phần ba đó.”
“Cả đời có một lần, thế nào thì cũng phải làm cho đẹp đẽ, để cho em vui vẻ rộn ràng gả cho anh làm chị Lý chứ.”
“Tốn nhiều tiền quá. Ba anh sắp ra tù rồi, đến lúc đó chữa bệnh cũng phải tốn một số tiền lớn nữa.”
“Anh sẽ kiếm tiền về mà.”
Hi Hi ~! Anh đã kiếm tiền về rồi, nhưng em thì không còn nữa! Hi Hi ~, anh không cần tiền nữa, em có thể trở về không?
------
Bữa tiệc kiểu Trung, bàn tiệc chính tròn tròn có 12 người ngồi, trong đó có Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi, Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất, Hứa Nặc và Trình Tuyền, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng lại là một tổ hợp cực kỳ quái dị. Điều bình thường là, bốn gia tộc lớn ở Hong Kong, Chu, Vương, Hứa, Trình đều ngồi đầy đủ trên cùng một bàn; điều quái dị là, trong tổ hợp này có hai cặp vợ chồng, 2 cặp vợ chồng chưa cưới. Những người biết ngọn nguồn nhìn quan hệ phức tạp rối ren trên cái bàn này, đều nhịn không được mà liếc nhìn thêm mấy cái.
Trên bàn cơm không thể thiếu chuyện mời rượu lẫn nhau, Hứa Nặc cầm ly rượu lên giơ về phía Chu Tử Chính mời: “Vince, đã lâu không gặp.”
Chu Tử Chính cầm ly rượu lên: “Đúng là rất lâu rồi.”
“Gần đây khỏe không?”
“Khỏe!”
“Còn đấm bốc không?”
“Còn!”
“Rãnh rỗi thì cùng đánh một trận đi.”
Chu Tử Chính lạnh lùng nhếch khóe môi: “Không biết chơi xỏ, đánh không lại anh.”
Vẻ mặt của Hứa Nặc hơi biến đổi, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
Lâm Dư Hi nhìn thấy hết, lấy Palaroid trong túi xách ra, đưa cho Chu Tử Chính. Lúc Chu Tử Chính nhận lấy, Lâm Dư Hi thấy trên mu bàn tay anh nổi lên gân xanh.
Tay phải Chu Tử Chính cầm máy ảnh, chụp lại gân xanh nổi lên trên bàn tay trái, giống như những con rắn xanh chiếm đóng ở đó vậy. Lâm Dư Hi lấy viết ra, viết lên tấm ảnh “Hứa Nặc”.
“Vince, bây giờ người trẻ tuổi các cậu thích chụp lấy ngay hả!” Ông chủ ngồi bên cạnh Chu Tử Chính cười nói.
“Để chơi chút thôi!” Chu Tử Chính ngoài cười trong không cười.
Sau khi mấy món ăn được đưa lên, trước mặt mỗi người đều đặt một chén canh. Lúc Lâm Dư Hi cầm muỗng lên muốn uống, thì đột nhiên Lý Thuần Nhất kêu lên: “Là canh tôm hùm, đừng uống!”
Những người đang muốn uống canh đều dừng tay lại, khó hiểu: “Canh tôm hùm không uống được sao?”
Lý Thuần Nhất lúng túng cười: “Không có gì, bị líu lưỡi. Ý tôi muốn nói là canh tôm hùm, uống ngon lắm.”
Tay của Lâm Dư Hi thoáng dừng lại trên không 2 giây, từ từ buông xuống. Chỉ là không ai biết được, cô đã dùng toàn bộ sức lực mới có thể dừng cánh tay đang run lên của mình lại.
Chu Tử Chính nhìn Lý Thuần Nhất một cái, liếc thấy nét mặt hơi biến đổi của Lâm Dư Hi, thấp giọng hỏi: “Cô không thể ăn tôm hùm sao?”
“Ừ! Dị ứng.” Lâm Dư Hi dùng khăn ăn lau miệng, đứng lên, “Ngại quá.” Rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Vẻ mặt của Vương Vận Kỳ sớm đã trầm xuống, nháy mắt với cô bạn ở một bàn khác, cũng đứng lên, đi về phía phòng vệ sinh.
Lý Thuần Nhất nhìn theo bóng lưng của Vương Vận Kỳ, chân mày nhíu chặt lại, đứng lên đi về phía một nhân viên nữ, nói mấy câu, cô nhân viên cũng đi theo sau.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Dư Hi cảm thấy nhức đầu đến khó chịu, rất muốn rửa mặt, nhưng nhìn lớp trang điểm trong gương, chỉ có thể ngừng lại.
~ ~ Là canh tôm hùm, đừng uống! ~ ~ Tại sao còn phải nhớ đến những chuyện không quan trọng như thế chứ? Chẳng phải anh đã nên quên đi từ sớm rồi sao?
Lâm Dư Hi, sao mày lại vô dụng như vậy. Chẳng qua chỉ là một câu nói thôi, thì mày đã sụp đổ rồi ư? Đã 3 năm rồi, mới có một câu nói thôi, thì mày đã sụp đổ rồi!
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Vương Vận Kỳ và bạn của cô ta đi vào.
“Ơ, còn tưởng là ai, thì ra là cô ta! Cô ta là thứ gì vậy, ôm được đùi của Chu Tử Chính thì muốn bò lên, cẩn thận ngã chết đó.” Giọng nói khinh miệt của cô bạn.
Vương Vận Kỳ đi đến rửa tay bên cạnh Lâm Dư Hi, lạnh lùng nói: “Trước giờ Vince chơi phụ nữ đều không chọn lựa, chỉ là không ngờ ngay cả thứ thấp kém như vậy cũng muốn nữa.”
Vương Vận Kỳ vẩy tay, những giọt nước văng lên mặt, lên người Lâm Dư Hi. Lần thứ hai!
Vương Vận Kỳ đi đến trước mặt Lâm Dư Hi, đe dọa nhìn cô: “Nói đi, rốt cuộc cần bao nhiêu tiền thì cô có thể biến mất khỏi mắt tôi mãi mãi? Tôi không chịu nổi gương mặt này của cô nữa rồi!”
Nắm tay của Lâm Dư Hi siết lại, trên mặt vẫn còn vương những giọt nước mà Vương Vận Kỳ làm văng lên.
“Nói xin lỗi!” Ba chữ nhảy ra từ miệng cô, mang theo cơn lửa bùng lên trong lòng.
Vương Vận Kỳ sửng sốt, ngọn lửa trong mắt chợt dấy lên: “Chỉ dựa vào cô?” Hai tay cô ta đẩy mạnh, Lâm Dư Hi không hề đề phòng bỗng bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Cánh cửa lại bị đẩy ra, cô nhân viên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, có chút ngơ ngác.
“Bitch!” Vương Vận Kỳ khinh miệt xùy một tiếng, xoay người bỏ đi.
Cô nhân viên vội vàng đi lên trước đỡ Lâm Dư Hi đang ngã dưới đất lên: “Cô không sao chứ!”
Mắt Lâm Dư Hi chợt đỏ lên, nặn ra từng câu từng chữ: “Tôi – có – sao!” Cô kéo cửa ra, đuổi theo.
“Đứng lại!”
Vương Vận Kỳ đi vào hội trường quay đầu lại, khinh thường cười lạnh. Lâm Dư Hi xông tới, vặn cổ tay cô ta lại, dần dần tăng thêm lượng sức trên ngón tay: “Nói xin lỗi!”
Vẻ mặt tức tối lại khinh bỉ của Vương Vận Kỳ bắt đầu biến đổi: “Đau quá, đau quá, cô buông ra!”
“Nói xin lỗi!” Tiếng kêu của Lâm Dư Hi làm chấn động đến người trong hội trường.
Lý Thuần Nhất chợt đứng lên, lao về phía bọn họ. Chân mày của Chu Tử Chính nhíu lại, cũng đi theo.
“A! Đau quá, đau quá!” Gương mặt của Vương Vận Kỳ bắt đầu vặn vẹo, bạn của cô ta thấy tình hình không ổn, giơ tay muốn đánh Lâm Dư Hi. Một tay Lâm Dư Hi bắt được cổ tay của cô ta, thuận thế vặn một cái, đẩy một cái, cô ta lập tức đau đớn ngã quỳ xuống đất.
“Nói xin lỗi!” Giọng điệu của Lâm Dư Hi càng nặng nề hơn, đôi mắt càng đỏ hơn. Vương Vận Kỳ nhìn thấy cơ mặt trên gò má của cô run lên, trong mắt hiện lên tơ máu, giống như nếu như cô ta không xin lỗi, thì cô sẽ bẻ gãy tay của cô ta.
“Xin lỗi!” Vương Vận Kỳ bị đau đến phải chịu khuất phục.
“Hi Hi!” Lý Thuần Nhất xông tới, “Xin lỗi, Hi Hi, xin lỗi!”
Lâm Dư Hi hất tay cô ta ra, Vương Vận Kỳ ngã nhào trên đất, thở dốc khó ổn định. Lý Thuần Nhất nhìn chằm chằm gương mặt đỏ lên vì tức giận của Lâm Dư Hi, ánh mắt run rẩy: “Xin lỗi!”
Lâm Dư Hi đối diện với ánh mắt của anh ta, khoảnh khắc đó, cô chỉ có thể liều mạng nhịn xuống nước mắt đang đong đưa trong hốc mắt, giữ lại sự tự chủ sắp sụp đổ của mình. Cô sải bước đi về phía trước, chỉ là mới đi được mấy bước, chân trẹo qua, ngã xuống.
Chân của Lý Thuần Nhất vô thức bước lên trên một bước, rồi lập tức dừng lại. Anh ta siết chặt nắm đấm, dường như dùng hết sức mới có thể đè xuống nỗi xúc động muốn chạy về phía Lâm Dư Hi, xoay người lại đỡ Vương Vận Kỳ. Vương Vận Kỳ nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy nét căm hận không thể tin nổi, cô ta giơ tay lên, “bốp” một tiếng, cho anh ta một cái tát vang dội.
“Anh gạt tôi!”
Lúc Lâm Dư Hi vặn tay cô ta, lúc cô ta ngã xuống đất, ánh mắt của anh ta đã hoàn toàn bán đứng anh ta. Vương Vận Kỳ nhìn thấy rõ ràng, cho dù người nhếch nhác là cô ta, người bị đau đớn là cô ta, nhưng thương tiếc trong mắt anh ta chỉ dành cho Lâm Dư Hi. Khoảnh khắc Lâm Dư Hi té ngã, mắt anh ta đã đỏ lên.
Vở kịch của anh ta, bị phá vỡ rồi.
------
Chu Tử Chính đỡ Lâm Dư Hi lên, lúc cô đứng lên, giày cao gót làm cho cơ thể của cô lắc lư không ổn định. Cô vung chân trái, rồi lại vung chân phải, hai chiếc giày cao gót bay ra, bạch bạch hai tiếng, rớt xuống đất.
“Anh Chu, đợt điều trị tối nay kết thúc rồi!” Cô kéo góc váy lên, chân trần, bước nhanh ra ngoài.
Chu Tử Chính nhìn đôi giày cao gót nằm trên mặt đất, khóe môi khẽ cong lên, vội bước tới đuổi theo.
Lâm Dư Hi chạy ra khỏi hội trường, chân trần đứng ở bên đường, nhìn dòng xe chạy lướt qua như bay, ngơ ngẩn.
“Cô không mang theo gì cả, muốn đi đâu?” Chu Tử Chính đi đến bên cạnh cô.
“Cho tôi mượn một trăm đồng.”
Chu Tử Chính vẫy tay, bắt một chiếc taxi: “Lên xe đi!” Lúc Lâm Dư Hi chui vào trong xe, anh giơ tay chắn đầu cho cô.
Chu Tử Chính lên xe, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Lâm Dư Hi nhìn anh, chau mày: “Anh không cần đi theo.”
“Vậy thì không được! Nếu như cô đi nhảy sông, tôi đi đâu tìm bác sĩ châm cứu cho tôi đây. Thời điểm đặc biệt, vẫn nên trông cô thật kỹ thì tốt hơn.”
Lâm Dư Hi bật cười: “Anh cảm thấy tôi sẽ đi tìm cái chết à?”
“Tôi chỉ nói cô nhảy sông, chứ đâu có nói cô đi tìm cái chết. Cô có võ công cao cường, ắt hẳn kỹ năng bơi cũng cực kỳ giỏi. Chỉ sợ cô bơi xa quá, rồi lạc đường, không về được, vậy thì tôi thảm rồi.”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn Chu Tử Chính, ngơ ngác nói không nên lời.
Chu Tử Chính nói với tài xế: “Đến Lan Quế Phường đi.” Rồi lại mỉm cười nhìn Lâm Dư Hi: “Chúng ta đã nói trước rồi, làm người làm việc phải đến nơi đến chốn. Bệnh nhân tôi đây, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy.”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, thế này không chỉ là không trâu bắt chó đi cày, còn phải ép chó thu hoạch nữa: “Anh Chu……”
“Vince!”
“Không có bác sĩ nào có thể đảm bảo có thể chữa hết bệnh được.”
“Tôi cảm thấy cô có thể.”
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Thứ đồ chơi như cảm giác này, một giây sau thì sẽ thay đổi thôi.”
“Nếu thế giới này không có thứ gì sẽ không thay đổi, vậy thì tôi chọn tin vào cảm giác của chính mình.”
Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng.
Những chiếc xe lao nhanh vùn vụt, kéo ra từng luồng sáng, chảy xuôi trong cả thành phố, giống như một dòng máu đặc. Trong màn đêm, thành phố này nhấp nháy đến mức rực rỡ ảo mộng như thế. Chỉ là trong ánh sáng trùng điệp, những gì nhìn thấy được, lại có mấy phần hư ảo, mấy phần chân thật đây?
Cô không biết cô nên tin vào cái gì, trong thành phố khiến người ta chìm đắm này, cô không thể phân biệt được chân tình và giả tạo, lời hứa và lừa dối nữa.