Chương 7

Hai người càng dựa càng gần, đồng phục cọ xát, ở thời khắc hoàng hôn trở nên ái muội không thôi. Hai chóp mũi như chạm vào, hô hấp quấn quanh.

“A!”

Một tiếng thét kinh hãi Hàn Tư Triết phát ra. Y bị tay lạnh băng sờ soạng sau eo, khi nhẹ khi nặng vuốt ve.

Lý Trí Hạo ôn nhu, “Ca gần đây trở nên hoạt bát. Thế nhưng cũng học được trêu cợt ta.”

Hàn Tư Triết khẩn trương, nhảy a nhảy. Y hô hấp hỗn loạn, xấu hổ cười hai tiếng:

“Trí, Trí Hạo. Ngươi gần ta quá.”

“Gần sao?” Lý Trí Hạo cười lại gần vài phần.

A! Sắp bị hôn!

Hàn Tư Triết nắm nắm tay, run rẩy, cũng không biết là muốn bị hôn hay không muốn.

Khi còn nhỏ hai người không thiếu hôn môi. Lúc Lý Trí Hạo còn nhỏ luôn cảm thấy miệng y giống thạch trái cây vị đào, thấy một lần phải hôn một cái, liếʍ hai cái. Y đã quen.

Hắn cắn chóp mũi y một ngụm.

“Tê!”

Hàn Tư Triết che lại chóp mũi, trong mắt là nước mắt sinh lý.

Lý Trí Hạo lui vài bước, thân hình thẳng tắp đĩnh bạt có vẻ ưu nhã lại thân sĩ, khóe môi cong cong, tuấn lãng.

“Ca, lần sau không chỉ là cắn mũi. Ta muốn cắn nơi nào nhất ca biết đến.”

Hàn Tư Triết liền che mông.

Lý Trí Hạo chớp chớp mắt trái.

“Hoan nghênh ca tùy thời tới gây sự.”

…………

“Ca, hôm nay muốn ngủ phòng ngươi.”

Lý Trí Hạo và Hàn Tư Triết đầu gối chạm vào đầu gối chơi game trước TV.

Hàn Tư Triết trợn tròn mắt nhìn màn hình, một chút tâm tư cũng không cho người bên cạnh. Y hoang mang rối loạn nhỏ giọng kêu:

“Trí Hạo! Trí Hạo! Ngươi xem nơi đó có người! Mau tới giúp giúp ta! Ta sắp chết! Sắp chết rồi!”

Ai.

Lý Trí Hạo thở dài, nhìn chằm chằm người nào đó khẩn trương nhìn hơn mười giây. Một tay chống sàn nhà đứng dậy.

“Ai? Ngươi đi…”

Hàn Tư Triết đột nhiên im bặt.

Sau lưng dán ngực nóng hầm hập. Đối phương vóc dáng cao, chân đai, trực tiếp vòng y trong ngực.

Y không được tự nhiên giật giật, cảm thấy cơ ngực rắn chắc sau lưng sắp nóng tan vai xương bả vai mình. Thường thường có hơi thở thổi tới trên cổ, ngứa giật mình một cái.

“Lý Trí Hạo, ngươi làm gì đó? Mau tránh ra! Đừng ngồi sau ta, nóng muốn chết!”

Hàn Tư Triết tức giận nói lẫn vài phần mềm.

Lý Trí Hạo hừ cười bên tai y, hai tay nắm tay y cầm máy chơi game, không nhanh không chậm nói:

“Không đứng dậy. Ca cho ta tới giúp giúp ngươi.”

Hàn Tư Triết bị tay đối phương chạm, nhẹ nhàng gϊếŧ rất nhiều người. Chậm rãi cũng không để bụng, thuận miệng hỏi:

“Nhân vật ngươi đâu?”

Lý Trí Hạo nhìn lướt qua máy bị mình tùy tay ném một bên, không thèm để ý:

“Đã chết. Không cần phải xen vào.”

Mang theo người đánh thắng một cửa, Lý Trí Hạo không vội vã ấn cửa tiếp theo. Cằm hắn đè đỉnh đầu Hàn Tư Triết:

“Ca. Lúc trước ta nói ngươi nghe được sao?”

“Cái gì? Ngươi với ta nói cái gì?”

Hàn Tư Triết bị áp đỉnh đầu có chút đau, giơ tay đẩy đẩy cằm người nào đó, muốn cho đối phương tránh ra.

Lý Trí Hạo sách một tiếng. Một ngụm cắn ngón tay như tay mèo cào cằm mình.

“A! Ngươi cắn ta làm gì!”

Hàn Tư Triết cau mày tức giận, vừa nói vừa bĩu môi thổi thổi dấu răng.

Lý Trí Hạo cười đến lịch sự văn nhã, như không biết giận, “Bởi vì ca không nghe ta nói chuyện làm ta tức giận.”

Hậm hực thu hồi ngón tay, Hàn Tư Triết lấy lòng cười, “Trí Hạo. Ta không phải cố ý, chơi game quá nhập tâm. Ta làm việc luôn luôn chuyên chú, ngươi biết nga.”

Lý Trí Hạo cười nhạt, không nói lời nào. Trong ánh mắt thâm thuý không có một chút ý cười, Hàn Tư Triết nhìn tâm hoảng.

Y theo bản năng lộ ra ánh mắt vô tội lại ủy khuất như động vật nhỏ, nhìn Lý Trí Hạo, làm nũng: “Ta sai rồi. Thực xin lỗi.”

Còn dùng ngón tay chọc chọc ngực đối phương.

Lý Trí Hạo mở miệng, “Tha thứ ngươi có thể, đáp ứng ta một yêu cầu.”

Hàn Tư Triết gật gật đầu, hào phóng, “Không thành vấn đề.”

“Tối nay ta ngủ phòng ngươi, chờ đến buổi tối ta lại nói cho ngươi yêu cầu.”

Hàn Tư Triết bị đôi mắt u ám nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, nuốt mấy ngụm nước miếng.

“Được, được rồi. Yêu cầu quá phận vượt qua năng lực ta không làm.”

Lý Trí Hạo đôi mắt cong cong, giống như thực vui vẻ, “Yên tâm.”

……

Ánh trăng treo trên trời đêm. Ngôi sao phát sáng.

Hai người ở ban công uống bia.

Gió đêm thổi trúng mỗi một cọng lông tơ đều thoải mái lay động.

Hàn Tư Triết thoải mái thở một tiếng, mỗi một chữ đều mang theo lười nhác vui sướиɠ:

“Nghỉ thật tốt. Không đi học, không cần làm bài tập thật là quá tuyệt vời.”

Lý Trí Hạo khui bia, tầm mắt dừng ở ngón chân người bên cạnh áp phấn hồng, hắn tùy ý mở miệng:

“Ca tính toán vào ngành mỹ thuật sao?”

“Ân.”

Hàn Tư Triết híp mắt, tùy ý gió thổi loạn tóc, “Thành tích tạm được, vẽ tranh còn có thể, không vào ngành mỹ thuật không được.”

Lý Trí Hạo dừng một chút, nhìn lướt qua gương mặt người nào đó hồng nhạt, “Ngươi có suy xét xuất ngoại học đại học không?”

Hàn Tư Triết liên tục lắc đầu, “Không không không. Ta không cần. Ta không thích đồ ăn nước ngoài, tiếng Anh cũng không tốt. Trường trong nước là được rồi. Vẽ tranh chuyện này, càng nhiều xem thiên phú.”

Lý Trí Hạo nửa ngày không nói chuyện. Chỉ uống bia, một lần nữa khui tiếp tục uống.

Chờ Hàn Tư Triết phản ứng lại, người bên cạnh đã uống say. Y nắm mặt hắn, tức giận, “Mấy lon bia liền say. Tửu lượng gì đây.”

Cố hết sức đỡ người vào phòng, y ném hắn lên giường mặc kệ, vào phòng tắm tắm rửa một cái.

Ra tới mặc áo tắm dài, vừa rồi y quên lấy áo ngủ vào.

“Ca.”

Lý Trí Hạo bắt lấy cổ tay y, dùng sức kéo, đè ở dưới thân, chóp mũi ngửi tới ngửi lui cổ và xương quai xanh người ta, hô hấp dừng trên da phá lệ mẫn cảm, lẩm bẩm:

“Ca thơm quá…”

Giọng hắn ách, trộn lẫn từ tính, trong gió đêm tiếng ca người cá mê hoặc.

Hàn Tư Triết tê dại, cả người run lên, khắc chế không được nhiệt ý dâng lên.

“Trí, Trí Hạo a……”

“A!”

Da y bị trơn ướt liếʍ láp dọa tới rồi.

Ngón tay nắm chặt Lý Trí Hạo, hai chân kẹp chặt, gót chân đạp giường vài cái.

“Trí Hạo, ngươi, ngươi mau đứng lên!”

Hàn Tư Triết run rẩy, y cảm thấy hô hấp đối phương cực nóng không chỉ dừng ở cổ mình, còn dừng ở mỗi một tấc da. Chọc đến cả người nóng lên, lỗ chân lông phun ra nhiệt ý.

Lý Trí Hạo một bên đè y, một bên động thủ cởϊ áσ tắm dài, nói chuyện trầm thấp mất tiếng:

“Ta rất khát ca. Trên người ngươi có nước, cho ta uống.”

Hàn Tư Triết nỗ lực giãy giụa, hai tay chống đẩy, khẩn trương giải thích:

“Không có! Trên người ta không có! Ngươi cho ta lên, ta rót nước cho ngươi được không?”

Áo tắm dài vẫn bị lột ra, ngực trắng nõn phiếm hồng và eo bụng đều bại lộ trong không khí.

Lý Trí Hạo nhìn chằm chằm đầṳ ѵú phấn hồng híp híp mắt, hàm hồ buồn cười, hắn giương mắt, sắc bén như dã thú đói khát ngữ điệu vẫn ôn nhu như cũ: “Ca nói dối.”

Hàn Tư Triết bị liếc mắt một cái không dám động. Y còn chưa nói cái gì, như cá mắc cạn, cong eo, căng thẳng bụng, ngón chân cuộn tròn lên.

Lý Trí Hạo tên hỗn đản này!

Vậy mà liếʍ ngực y!

“Ngô… Đau…”

Hàn Tư Triết đau nhưng lại mang theo vài phần kiều mềm, tay bị đè ở hai bên nắm chặt thành quyền.