Chương 5

Lý Trí Hạo dùng ngón cái cọ mặt Hàn Tư Triết, “Hồi thần.”

Hàn Tư Triết mặt đỏ lợi hại, tim đập cũng đập lợi hại. Mím môi, “Bởi vì gặp được, ta, ta trở về liền làm mộng. Ngày hôm sau tỉnh lại, ân, mộng tinh.”

Lý Trí Hạo gật gật đầu, “Này thực bình thường. Tư Triết ca cũng tới tuổi mộng tinh.”

Đầu Hàn Tư Triết thấp hơn, “Ta nơi đó cũng nước chảy. Rất kỳ quái a. Ta có chút sợ hãi.”

Hàn Tư Triết là người song tính, cái này Lý Trí Hạo biết. Từ nhỏ chơi lớn, bí mật này giấu không được. Đây cũng là nguyên do Hàn Tư Triết ỷ lại hắn như thế.

“Còn có…”

Hàn Tư Triết ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trí Hạo, đáy mắt hiện lên thủy quang, bộ dáng có chút vô thố đáng thương, “Ta…… Ngực cũng phát dục.”

Lý Trí Hạo một tay nâng lên cằm y, nghiêm túc nói: “Ca, không sợ. Có ta ở đây đâu.”

Một bên tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.

“Tư Triết ca, ngươi cởϊ qυầи áo, làm ta nhìn xem.”

Lý Trí Hạo bất động thanh sắc lăn lộn hầu kết.

Người trước mặt là thanh mai trúc mã, hàng xóm ca ca cùng hắn lớn lên. Từ nhỏ hắn coi là người của mình

Tình đậu sơ khai thích người trên.

Giờ này khắc này, ở trước mắt hắn, y bỏ đi một tầng phòng hộ cuối cùng.

Chủ động, e lệ ngượng ngùng.

Cái này làm cho Lý Trí Hạo càng thêm cào tâm cào phổi muốn nổi ý xấu khi dễ người. Muốn nghe ca ca kinh hô, thở dốc, rêи ɾỉ, khóc nức nở. Yếu ớt, vô lực, hết thảy, hắn đều khát vọng.

Hắn áp xuống du͙© vọиɠ sắp mất khống chế, hướng Hàn Tư Triết cười cười, mang theo trấn an. Làm y thả lỏng rất nhiều.

Hàn Tư Triết cởϊ qυầи ngủ, lộ ra chân quá phận mảnh khảnh, cân xứng oánh nhuận, nhẹ nhàng nhấn một cái sẽ lõm xuống, so cục bột còn mềm hơn vài phần. Hai đầu gối hơi hơi mở ra, lộ ra hạ thể được qυầи ɭóŧ bao bọc. Đáy chậu đã ươn ướt một chút, vải dệt bị thấm ướt đậm màu.

“Tư Triết ca.”

Lý Trí Hạo kinh giác giọng mình quá phận ách, lập tức thanh giọng, “Ngươi như vậy ta cái gì cũng nhìn không thấy.”

Hàn Tư Triết có chút khó xử, y nhớ rõ cha mẹ nói ai cũng không thể xem chỗ tư mật. Nhưng nhìn ánh mắt Lý Trí Hạo nghiêm túc, y lại dao động.

Đầy ngón tay trắng gầy câu lấy giữa lót nhẹ nhàng lôi kéo, nữ huyệt mang theo ướŧ áŧ vài phần dính nhớp chất lỏng lộ ra. Nhan sắc hồng phấn, như kiều hoa mỹ diễm lại yếu ớt.

“Lại… Lại chảy.”

Y có chút hoảng loạn, thanh tuyến run rẩy. Không nghĩ tới khϊếp mềm này ngược lại gợi lên tâm thái người thi ngược thô bạo.

Lý Trí Hạo cắn chặt răng, ánh mắt một áp, ngón tay duỗi qua.

Hàn Tư Triết có chút sợ hãi kẹp chân, nhưng rất nhanh đã dừng lại.

Lý Trí Hạo chỉ khắc chế chạm vào một chút, đầu ngón tay dính chút dịch nhầy, liền thu hồi. Chà xát với ngón cái, hắn nghiêm trang nói cho đối phương:

“Tư Triết ca, ngươi cái này là bình thường. Nữ tính có thời điểm xúc động, âʍ đa͙σ sẽ phân bố một ít chất lỏng. Không cần sợ hãi. Đây là bản năng sinh lý. Không cần quá để ý nó cũng không cần kháng cự nó. Để hết thảy đều tự nhiên là được.”

Hàn Tư Triết liên tục gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, “Vẫn là Trí Hạo hiểu nhiều.”

Nhẹ buông tay, qυầи ɭóŧ che tốt hạ thể.

Lý Trí Hạo không dám nhìn tiếp, hắn cũng thở phào một hơi, “Còn có ngực. Không phải nói phát dục sao?”

Hàn Tư Triết vén lên vạt áo, lộ ra bụng bình thản và hai vυ". Chỉ phồng lên một chút.

Đầṳ ѵú anh hồng như dâu tây đỏ tươi điểm xuyết trên bơ trắng.

Hàn Tư Triết do dự, “Có phải rất kỳ quái không?”

Không, thật ra rất mê người.

Lý Trí Hạo theo bản năng liếʍ liếʍ môi, có một loại trầm tĩnh hung ác của mãnh thú đói khát đang tính toán đi săn, làm người run sợ.

Hàn Tư Triết có loại kinh hoảng.

Nhưng giọng Lý Trí Hạo trầm thấp mà ôn nhu, “Không phải. Ta cảm thấy khá xinh đẹp. Tư Triết ca có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ, ngực sẽ phát dục cũng không có gì kỳ quái.”

Hàn Tư Triết buồn rầu nhíu nhíu mày, đầu ngón tay đè đè ngực mình, “Ta đây sau này làm sao ra cửa! Các bạn học thấy chẳng phải là biết sao! Bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy ta là quái vật.”

Lý Trí Hạo nắm tay y, biểu tình nghiêm túc: “Có ta ở đây đâu! Ta xem ai dám nói ngươi! Còn có, ngươi không phải quái vật! Không được nói mình như vậy.”

Lý Trí Hạo thật sự tức giận, Hàn Tư Triết sẽ mềm xuống nghe lời.

Khí thế y luôn luôn không bằng cậu em nhỏ hơn mình một tuổi.

“Biết rồi. Ngươi đừng hung ta.”

Lý Trí Hạo không có biện pháp, vừa bực mình vừa buồn cười, thở dài.

Vỗ vỗ chân trần của Hàn Tư Triết, hắn bất đắc dĩ hỏi: “Đã khuya. Còn buồn ngủ không? Nếu không ngủ trên giường ta?”

Hàn Tư Triết lắc đầu, “Không được. Ta về phòng ngủ.”

Mặc tốt quần ngủ, mang dép lê bịch bịch đi rồi.

Lý Trí Hạo ngồi trong chốc lát, đứng dậy đi phòng tắm.

Thật lâu sau mới ra.

Một lần thi xong, bọn họ nghênh đón kỳ nghỉ nhỏ ba ngày.

Hai người thi không tệ lắm thả lỏng lại, ngủ nướng.

Hàn Tư Triết còn ngủ bị tiếng đồng hồ ầm ĩ đánh thức, cau mày trở mình. Nỗ lực vài phút phát hiện thật sự ngủ không được mở hai mắt. Nhìn chằm chằm trần nhà, rầu rĩ tức giận.

Một lát sau, y mới ngồi dậy, giơ cánh tay lười biếng duỗi lười eo, đánh ngáp, khóe mắt tràn ra chút nước mắt.

Vừa định xốc chăn xuống giường đi rửa mặt, phát hiện giữa hai chân có cái gì nổi lên.

Mặt đỏ lên, mới phản ứng lại đây là “chào cờ”.

Một lần nữa chui vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, dưới chóp mũi là chăn hơi mỏng, hít vào vị chanh dễ ngửi.

“Ngô ha… Hừ ân… Ân…”

Thấp giọng rêи ɾỉ, Hàn Tư Triết không tự giác hơi nhăn lại ấn đường, mắt nửa híp, đuôi mắt hồng một mảnh. Biểu tình có chút khó chịu lại có chút khó nhịn, lộ ra dụ hoặc dần dần lâm vào tìиɧ ɖu͙©.

Hai tay vói vào quần ngủ, cách qυầи ɭóŧ nhẹ xoa côn ŧᏂịŧ cương cứng. Ngón tay kéo vải dệt cọ xát làm bụng nhỏ ẩn ẩn lên men, hai chân vô thức hoạt động.

Sờ soạng chốc lát, luôm cảm thấy giống như càng ngứa, không quá thống khoái.

Hàn Tư Triết cắn môi dưới kéo mép qυầи ɭóŧ, do dự một chút, dán lòng bàn tay lên cán, thử tính loát động.

Không có chất lỏng bôi trơn, da cọ da có chút đau, tuy mang theo một tia sung sướиɠ, nhưng vẫn như cũ làm y không thoải mái. Lung tung động thủ loát động, cũng không biết sờ nơi nào mới có thể làm mình càng thoải mái chút.

Từ đầu lực đạo quá nhẹ, ngược lại làm cho ngứa. Sau lại tăng thêm sức lực, lại niết đau mình, làm hại tiểu dương cụ hứng thú bừng bừng mềm vài phần.

Hàn Tư Triết tê một tiếng, mắt phiếm đỏ, hốc mắt hiện ra thủy quang. Y còn mạc danh ủy khuất.

Dùng sức đạp chăn, Hàn Tư Triết một ngụm cắn chăn. Nỗ lực vẫn không thoải mái, trong lòng dâng lên bực bội. Một phen xốc lên chăn, dép lê cũng không rảnh lo mang chạy tới gõ cửa phòng Lý Trí Hạo.