Chương 3

Lý Trí Hạo mang Hàn Tư Triết tới nhà hàng gần trung tâm thương mại ăn cơm.

Nhà hàng có âm nhạc, mỗi một bàn khách hàng ngẫu nhiên có nói chuyện với nhau cũng là nhỏ nhẹ. Cho nên hoàn cảnh thoạt nhìn ưu nhã không ồn ào.

Hàn Tư Triết vừa thấy liền biết nơi này không rẻ, y ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi đối phương:

“Trí Hạo, chúng ta ăn ở chỗ này sao?”

Lý Trí Hạo cười một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta không có tiền?”

“Không, không phải…”

Hàn Tư Triết dời tầm mắt, nhìn thực đơn.

Lý Trí Hạo nhìn thực đơn, không nhanh không chậm, “Không cần sợ. Lúc ta đi học ở nước ngoài cũng có kiếm tiền. Khẳng định đủ nuôi ngươi.”

Hàn Tư Triết vừa nghe lỗ tai có chút hồng, hàm hồ ân.

Lúc bò bít tết được mang lên, Hàn Tư Triết cho rằng đối phương sẽ giống lúc đi học, cắt cho mình một nửa bò bít tết, lại từ bàn mình cuốn đi một ít mì Ý.

Kết quả nửa ngày không thấy đối phương có động tác, tâm co rụt, có chút mất mát.

Cầm lấy nĩa chuẩn bị cuốn mì Ý ăn, liền thấy dĩa cắt xong từng khối bò bít tết đặt tới trước mặt. Y ngẩng đầu nhìn, Lý Trí Hạo tươi cười:

“Xảy ra chuyện gì? Cho rằng ta không cho ngươi ăn? Hay cho rằng ta đã quên ngươi trước kia luôn muốn ăn mì Ý lại muốn ăn bò bít tết nhưng lại ăn không hết?”

Hàn Tư Triết bị trêu chọc mặt đỏ, không biết nói cái gì.

Hai người nghe nhạc, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, ăn đến một nửa Lý Trí Hạo uống một ngụm nước bạc hà, tự nhiên hỏi:

“Ngực đau không?”

Hàn Tư Triết thiếu chút nữa không nuốt mì được, nghẹn đỏ mặt, ho khan vài cái, thanh tuyến không xong.

“Ngươi làm gì? Ở trước công chúng nói cái này.”

Lý Trí Hạo chớp chớp mắt, gật gật đầu, bên môi mang cười, “Được. Vậy chờ lát nữa chúng ta đi toilet, ta trực tiếp quan sát một chút.”

……

Buồng vệ sinh cuối cùng, cửa bị khoá bên trong, phát ra tiếng vải cọ xát sột soạt.

“A……”

Giọng nam có chút hoảng loạn, “Trí Hạo, đừng, đừng ở chỗ này……”

Một giọng nam khác bình tĩnh như giải quyết vấn đề sinh lý, “Xảy ra chuyện gì? Ta chỉ sợ ngươi đau.”

Giọng nam mềm ấm, không giống như phát giận, “Ngươi lộng mở, ta lại mặc một lần, rất phiền toái!”

Một giọng nam khác dỗ, “Ta chỉ xem một cái, thuận tiện dùng tay đo kích cỡ. Chút nữa đi trung tâm thương mại mua nội y thoải mái cho ngươi.”

“A?”

Giọng nam khϊếp sợ, “Mua, mua nội y? Không cần. Ta, ta như vậy khá tốt.”

Một giọng nam khác không nói lời nào, chỉ là âm thanh quần áo cọ xát càng ái muội vang dội.

“Ngô…… Nhẹ, nhẹ chút……”

“Còn nói khá tốt, ngực thít chặt ra vệt đỏ. Đầṳ ѵú cọ đỏ.”

Có tiếng thật nhỏ vang lên, như tiếng nước đầu lưỡi liếʍ láp da thịt dính nhớp.

“A……”

Chỉ lộ một tia rêи ɾỉ, dư lại đều bị tay bưng kín.

An tĩnh hồi lâu.

Cuối cùng cửa mới mở ra. Hai nam nhân đi ra, một liếʍ môi như dã thú chưa no, một mặt đỏ tới mang tai, mắt hàm xuân thủy như mới vừa bị yêu thương.

Hai người ăn uống no đủ đền trung tâm thương mại gần đó.

Lý Trí Hạo nắm tay Hàn Tư Triết không được tự nhiên, chặt chẽ nắm không cho y tránh thoát.

Lại không tình nguyện, Hàn Tư Triết vẫn bị người đưa tới cửa hàng nội y.

Hai người mới vừa đi vào, tiểu tỷ tỷ phục vụ mỉm cười tới gần, “Chào ngài, hoan nghênh đã ghé.”

Lý Trí Hạo cười tủm tỉm, “Chào cô. Ta muốn mua nội y cho ái nhân.”

“Xin hỏi ngài biết số đo thái thái sao?”

Hàn Tư Triết vừa nghe hai chữ thái thái, hồng vừa xuống lại lên, hạ quyết tâm một câu cũng không nói.

Lý Trí Hạo gật gật đầu, “Biết. Trước khi tới ước lượng một chút. Hẳn là 38c.”

Tiểu tỷ tỷ mang hai người vào một loạt đồ nội y. Giơ tay chỉ mấy kiểu dáng đơn giản.

Lý Trí Hạo giơ tay sờ sờ chất lượng vải và độ mềm, đều là mượt mà. Trực tiếp muốn vài cái.

Hàn Tư Triết ở một bên đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cuối cùng ra ngoài, vẫn là Lý Trí Hạo xách túi nội y đóng gói đi.

Hàn Tư Triết vốn tưởng rằng mua nội y là có thể nhanh về nhà.

Kết quả Lý Trí Hạo lôi kéo y hướng lên lầu. Kéo trái kéo phải đi vào một cửa tiệm loé đèn phấn hồng.

Tủ kính bày ba nữ người mẫu, quần áo trên người so không mặc còn làm tim người gia tốc.

Hàn Tư Triết túm chặt Lý Trí Hạo, đè giọng, “Tới chỗ này làm gì?”

Lý Trí Hạo đương nhiên, “Mua món đồ chơi và quần áo xinh đẹp. Tư Triết ca, ngươi sẽ không còn giữ mấy cái khiêu đản lúc chúng ta đi học dùng đi?”

Hàn Tư Triết đỏ mặt và lỗ tai không nói chuyện, mắt nhỏ liếc tới liếc lui.

Lý Trí Hạo nhướng mày phát ra tiếng cười trầm thấp từ tính, “A…… Tư Triết ca, ngươi cũng quá đáng yêu đi.”

Hắn cúi đầu hôn người đỏ mặt, “Không sao. Nếu ngươi còn giữ liền dùng trên người ngươi. Nhưng đồ chơi mới có thể mua. Tư Triết ca phải nghe lời.”

Hàn Tư Triết bị em trai xấu tâm tình tốt kéo vào tiệm.

Chủ cửa hàng ngồi ở quầy, tùy ý nói câu: “Tự xem đi. Coi trọng lấy lại đây tính tiền.”

Lý Trí Hạo dắt người, chậm rãi từ từ nhìn hàng rực rỡ muôn màu. Gặp được có tính thú liền lấy xem hướng dẫn, không tệ lắm liền lấy đặt trong đồ đựng.

Chỉ chốc lát sau đã đựng một nửa.

Hàn Tư Triết nắn tay áo hắn, “Ngươi, ngươi đủ rồi a! Mua nhiều như vậy làm cái gì?”

Lý Trí Hạo quay đầu nhìn y, mắt híp lại, “Tư Triết ca không biết?”

Hàn Tư Triết chịu không nổi hắn nhìn mình như vậy, nuốt vài cái, cơ thể nóng lên, y lựa chọn trầm mặc.

Hai người đi, bên trong không phải món đồ chơi muôn hình muôn vẻ. Đổi thành nội y tình thú gợi cảm mê người. Còn có quần áo nhân vật sắm vai không đứng đắn.

Lý Trí Hạo vui vẻ, cái gì đồng phục tiểu hộ sĩ phục, tiếp viên hàng không, sườn xám, học sinh đều cầm một bộ. Còn có các loại ren, váy ngủ thiếu vải đáng thương.

Hàn Tư Triết có thể tưởng tượng, tương lai mình bị khi dễ có bao nhiêu thảm thiết.

Lấy ra một sọt đồ tới quầy tính tiền.

Lão bản nhìn hai người bọn họ vài lần, ý vị không rõ cười, “Tuổi trẻ tốt ghê.”

Lý Trí Hạo mỉm cười, Hàn Tư Triết xấu hổ chín, một tiếng cũng không dám phát ra cúi đầu.

Lão bản quét xong thẻ, nói câu “3600 tệ. Lấy thẻ hội viên sao? Có sản phẩm mới đưa ra thị trường sẽ báo trước, còn có thể giảm giá.”

Lý Trí Hạo không màng người bên cạnh túm quần áo kháng cự, gật đầu nói tốt, nói số di động, cầm thẻ hội viên, mang theo đồ vật đi rồi.

Cuối cùng mua xong hắn mới lái xe mang Hàn Tư Triết về nhà.

Xe chạy đến nhà Lý Trí Hạo. Y thấy hắn mang mấy thứ này, tâm run lên, “Ngươi, ngươi làm gì? Không phải hiện tại phải dùng trên người ta chứ?”

Âm cuối run rẩy, như giây tiếp theo ủy khuất khóc.

Lý Trí Hạo ôm người hôn một cái, “Sao có khả năng? Mấy thứ này chưa rửa sạch. Ta không có khả năng bỏ vào thân thể ngươi.”

“Vậy, vậy ngươi làm gì không mang ta về nhà ta?”

Lý Trí Hạo mở cửa phòng ngủ, đặt vật trên bàn, vừa đi tới tủ quần áo vừa nói: “Buổi tối nấu cơm cho ngươi ăn.”

Nói xong, từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ của hắn, làm Hàn Tư Triết thay.

“Ngươi còn sẽ nấu cơm nha?”

Lý Trí Hạo trước kia mì gói cũng sẽ không nấu.

Nam nhân nhướng mày, “Ngươi nghĩ ta ở nước ngoài 5 năm như thế nào?”

Nhắc tới 5 năm hai người ly biệt, tâm Hàn Tư Triết chậm rãi trầm xuống.

Lý Trí Hạo sờ sờ y, “Nhớ rõ cởi buộc ngực. Ta giúp ngươi giặt nội y mới.”

Hàn Tư Triết có chút thất thần, tùy ý gật gật đầu, một bên lung tung nghĩ chuyện này, một bên ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, thay áo ngủ của em trai xấu.

Áo ngủ mang theo hương vị nam nhân, như dã thú công khai biểu thị chủ quyền chiếm hữu dục.

Hàn Tư Triết nắm cổ áo ngửi, mặt đỏ vài phần. Đột nhiên nhớ tới Lý Trí Hạo vừa rồi nói cái gì.

Giặt, giặt nội y?!

Mang dép lê chạy đến toilet.

Lý Trí Hạo đã giặt năm nịt ngực sạch sẽ. Đang dùng giá áo phơi.

“Ngươi, ngươi treo ở nơi này.”

Hàn Tư Triết ánh mắt hoảng loạn, “Lý thúc và dì Lâm thấy làm sao bây giờ?”

Lý Trí Hạo bình tĩnh trả lời, “Bọn họ ra nước ngoài xem triển lãm nghệ thuật. Không hai ba tháng không về.”

Hàn Tư Triết đành phải thôi.

Hắn trên dưới đánh giá y một chút, thấy bộ ngực phồng lên đồi núi, đỉnh còn nhòn nhọn. Cổ áo ngủ không hợp thân lộ ra tảng lớn da thịt trắng có chút bệnh trạng. Ngược lại mê người.

“Đã bao lâu ngươi không ra ngoài?”

Hàn Tư Triết sửng sốt.

Bao lâu?

Ngươi rời đi bao lâu, liền lâu bấy nhiêu.