Chương 19.Phiên ngoại.

0 giờ ngày sinh nhật Lý Trí Hạo, hắn còn đang làm việc.

Thăng chức làm quản lý bộ phận, công việc cũng phức tạp nhiều. Lúc bận đến một hai giờ là chuyện bình thường.

Hắn dỗ Hàn Tư Triết ngủ mới vào thư phòng tăng ca.

0 giờ 1 phút, cửa thư phòng bị gõ vang.

Một cái đầu lông xù xù thò vào, đỉnh đầu là đôi tai bạch thỏ, mắt to chớp chớp.

“Trí Hạo. Sinh nhật vui vẻ.”

Lý Trí Hạo lúc đầu giật mình, mặt hiện lên ý cười, hắn vẫy tay người ngoài cửa:

“Ca mau tiến vào.”

Hàn Tư Triết tung tăng chui vào ngực hắn.

Ghế dựa rất lớn, y có thể ngồi giữa hai chân Lý Trí Hạo.

Hắn giơ tay sờ sờ tai thỏ chói lọi, cười hỏi: “Sao ca thành thỏ con? Ân?”

Hàn Tư Triết ngượng ngùng, nắm nắm ngón tay mình, hàm hồ:

“Mừng sinh nhật ngươi.”

Lý Trí Hạo sờ tới mông y, cắn lỗ tai y hỏi:

“Vậy thỏ con này có đuôi không?”

Hàn Tư Triết ngẩn ra, thoáng giật giật mông, không trả lời.

Lý Trí Hạo cũng không cần y trả lời, hắn đã sờ tới một đoàn lông ở eo y.

Hàn Tư Triết mặc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁), một đuôi thỏ tròn vo bị mông thịt kẹp lấy.

Lý Trí Hạo hôn mặt và cổ y, mang theo ý cười, “Mặt ca hồng như thế, hẳn là không chỉ làm thỏ con đi. Ân… Ta tới đoán xem xem.”

Ngón tay linh hoạt du tẩu giữa hai chân thỏ con.

“Hẳn là còn giấu cái gì tặng cho ta đi?”

Hàn Tư Triết mặt đỏ lấy máu, chủ động mở chân, lộ ra hạ thể thấm ướt.

Hai huyệt khẩu đều lộ một đầu củ cải xanh biếc, mơ hồ có thể thấy cà rốt màu cam bên trong.

Hiển nhiên là nhét hai khiêu đản tạo hình cà rốt ở huyệt.

Hàn Tư Triết còn mềm mụp hỏi, “Thỏ, thỏ con thích nhất ăn cà rốt. Ngươi muốn mua cà rốt của thỏ con không?”

Không đợi Lý Trí Hạo trả lời, thỏ con đã che kín mặt.

Lý Trí Hạo cảm giác đũng quần sinh đau, du͙© vọиɠ làm trái tim kịch liệt nhảy lên. Hắn nghiến răng nghiến lợi:

“Toàn bộ thỏ con ta đều mua!”

Hắn ôm Hàn Tư Triết lên bàn, lùa đồ làm việc qua một bên.

Lôi kéo quần ngủ lộ ra hung khí dữ tợn, Lý Trí Hạo ấn dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ qua lại cọ xát hai tiểu huyệt.

“Ca muốn bị thao động nào trước?”

Hàn Tư Triết run lên, rụt vai phiếm nhàn nhạt màu hồng phấn. Y mở to mắt, thủy nhuận nhuận chọc người yêu thương. Vô tội như thỏ con ngoan ngoãn đáng yêu.

Y biết, hiện tại nam nhân cực kỳ hưng phấn. Bì chỉ có lúc này, cậu em hư nói chuyện sẽ rất thô lỗ.

Lý Trí Hạo cũng không để ý, hắn rút ra khiêu đản cà rốt ở hoa huyệt, trực tiếp cắm nhục bổng hắn vào.

Hàn Tư Triết cảm thấy hơi đau, nhưng vì lúc bỏ khiêu đản vào đổ rất nhiều bôi trơn, cho nên không quá đau. Y nhỏ giọng hút khí, nháy mắt nữ huyệt bị nhét đầy nỗ lực thả lỏng.

Lý Trí Hạo lại mạc danh bị động tác y trêu chọc đến, bất chấp Hàn Tư Triết chưa chuẩn bị tốt nhanh chóng thao lên.

Vì thân thể va chạm, khiêu đản ở hậu huyệt có chút chếch đi, đỉnh ấn ở tuyến tiền liệt.

Hàn Tư Triết nháy mắt như cá mắc cạn giật nảy lên, cong eo, hiện ra đường cong xinh đẹp. Lý Trí Hạo có chút mê muội sờ sờ, rồi mới thao càng nhanh chút.

Khi làʍ t̠ìиɦ Hàn Tư Triết luôn kiều khí, nước mắt rất nhiều, khóc một lát mí mắt, mũi đã đỏ bừng, bộ dáng như bánh kem dâu tây.

Y rêи ɾỉ quanh quẩn trong phòng sách. Ngọt mềm mà lâu dài, thanh tuyến run rẩy, hỗn loạn khóc nức nở nghẹn ngào.

Có đôi khi quá mức thoải mái, còn sẽ kêu tên Lý Trí Hạo.

Một lần một lần kêu, Lý Trí Hạo sẽ càng thao càng hung, y càng khóc càng lợi hại. Lặp lại nhiều lần, ngày hôm sau giọng nói đều ách.

Không biết có phải vì có hai điểm G hay không, y cao trào rất nhanh. Côn ŧᏂịŧ run lên bắn tinh, làm dơ bụng bình thản.

Lý Trí Hạo bị mật huyệt mυ"ŧ vào da đầu tê dại, hắn trừu cắm, môi cọ đầṳ ѵú Hàn Tư Triết nói:

“Ca thật là thỏ con. Thỏ con bắn tinh rất nhanh. Ít mà nhiều lần, như ca.”

Hàn Tư Triết không có sức đánh hắn, tự cho là hung ác trừng một cái.

Lý Trí Hạo cười thò lại gần hôn.

Một buổi tối lăn qua lộn lại ăn sạch thỏ con.

Lý Trí Hạo: Ta còn muốn nếm mèo con, cún con…

Hàn Tư Triết: (lạnh nhạt) Thế à, mơ tưởng đi.