31.
Mở tủ lạnh, Bùi Kỳ không hề nghĩ ngợi đã lấy một chai rượu ra, đổ đầy đá viên vào cốc.
"Cậu còn chưa ăn cơm, đừng để bụng rỗng mà uống rượu lạnh."
Tôi thấy thế vội ngăn cản, bước tới định lấy chiếc cốc, nhưng lực tay của Bùi Kỳ rất lớn, tôi không lấy được, trong lúc đó còn mơ hồ nhìn thấy những đường gân nổi trên mu bàn tay cậu.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn những giọt nước rơi trên đôi môi đỏ mọng kia, dừng lại một chút rồi nói: “Ăn chút gì đi đã, lát nữa lại…“
“Chị."
Bùi Kỳ siết chặt hai hàm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, trầm giọng nói: "Em khuyên chị nên buông tay ra đi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu, tôi có cảm giác ngột ngạt, đang định rút tay về, nhưng lòng bàn chân lại mềm nhũn, cơ thể lảo đảo, bị Bùi Kỳ trực tiếp kéo vào trong lòng.
Mùi thơm của sữa tắm ập đến.
“Đứng vững.” Bùi Kỳ ôm eo của tôi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tim tôi đập loạn xạ, giơ tay chống ở ngực Bùi Kỳ, lùi lại một bước, giọng nói run run: “Ồ.”
Tôi căng thẳng đến mức da đầu tê dại, ánh mắt rơi vào đôi mắt ảm đạm của cậu, lòng chợt chùng xuống.
Đầu lưỡi chạm vào răng, Bùi Kỳ buông tay ra, cứ đứng trước mặt tôi như vậy, nâng cốc rượu hòa với đá viên kia, uống một hơi cạn sạch.
Rượu chảy xuống cánh môi.
Tôi cảm giác mình vô cùng mơ hồ, đầu óc ngẩn ra, hoàn toàn quên mất chuyện mình phải bàn bạc thu xếp ổn thỏa cho cậu...
Đêm mưa rào rào, tôi chui vào trong chăn nhắm mắt lại, cố gắng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng dù có trằn trọc như thế nào, mặt tôi cứ như có ai châm lửa, nóng ran vô cớ.
Cứu với! Tôi không nhớ đã bao lâu rồi mình không có cảm giác nửa đêm phát hỏa như này, khô nóng đến mức không chịu được phải đứng dậy đi ra phòng khách rót nước.
Kết quả là oan gia ngõ hẹp, tôi vừa cầm ấm nước lên, thì đυ.ng phải tay Bùi Kỳ.
Nếu không phải trời tối, tôi thật sự cảm giác da mặt mình có thể lấy đi để dán nền rồi, tôi rụt tay lại như bị điện giật, sau đó ấp úng nói: "Bữa tối mặn quá."
Bùi Kỳ cầm ấm nước lên rót vào cốc, tiện tay đưa cho tôi.
Tôi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cậu không uống à?”
Bùi Kỳ không nói gì, chỉ là vẫn đưa cốc cho tôi, tôi do dự, giơ tay nhận lấy, nhấp một ngụm mới nhận ra đây là rượu.
“Cái này…"
"Chị ơi, em khát."
Bùi Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng, dường như đã uống rất nhiều rượu, đôi mắt mông lung ngân ngấn nước, chậm rãi đi đến trước mặt tôi rồi ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa to như trút nước, trong phòng yên tĩnh lạ thường, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống sàn nhà, giống như một tấm gương trơn nhẵn.
Bùi Kỳ mơ mơ màng màng nhìn tôi, nhỏ giọng gọi: “Chị ơi…”
Tôi ngây người, lập tức đi đến tủ lạnh tìm nước khoáng, nhưng có lẽ cũng thấy hơi nóng, tôi vừa mở nắp uống một ngụm, không ngờ vừa quay đầu lại thấy Bùi Kỳ chống tay vào tủ lạnh vây tôi lại.
“Chị ơi…”
Giọng nói của Bùi Kỳ kèm theo ý tủi thân.
Cậu dựa vào quá gần quá gần, sau lưng lại có hơi lạnh phả vào cổ, tôi cảm thấy có hơi tê dại, hoặc là phải nói, không khống chế được nữa.
Tôi gần như vô thức đưa cho cho cậu chai nước khoáng, lại không ngờ cậu giơ tay nắm lấy cổ tay tôi, xích lại gần.
Tôi hơi mất tập trung, quên mất việc né tránh.
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại như một chiếc công tắc không thể rút lại, quét sạch tất cả sự nóng nảy trong người.
“Ưʍ."
Hơi thở của Bùi Kỳ dần trở nên nặng nề, đôi tay mát lạnh vuốt ve lưng tôi.
Hô hấp của tôi trở nên đứt đoạn, nức nở muốn đẩy Bùi Kỳ ra, nhưng hai chân mềm nhũn, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể cắn một phát vào môi cậu.
Nhìn đôi mắt mông lung ngân ngấn nước ấy, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập rộn ràng như sắp nổ tung.
"Chị ơi, đau quá..."
Dường như bị tôi cắn nát cánh môi, Bùi Kỳ ngây thơ nhìn tôi, ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi.
Đúng là tạo nghiệt lớn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bản thân như tên trộm, trộm được một nụ hôn khiến người ta run sợ, nhưng lí trí nói với tôi rằng, giới hạn đến đây thôi.
Sai lầm tương tự, không thể lặp lại lần thứ hai.
32
"Shhhhh."
Lúc Bùi Kỳ tỉnh dậy, hai mắt đỏ bừng, nhưng rõ ràng cậu không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ đứng ở trước gương trong phòng khách ngắm nghía đôi môi, đau đến mức nhe răng.
Tôi yên lặng liếc nhìn, cúi đầu, gặm bánh bao trong tay, không dám nói câu nào.
“Chị ơi."
“Hả?"
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh, chớp mắt nhìn Bùi Kỳ: “Sao vậy, mau tới đây ăn đi.”
Bùi Kỳ dùng đôi mắt đen tuyền nhìn tôi, dường như muốn nói lại thôi, ánh mắt đánh giá của cậu gần như muốn nhìn thấu tôi, nhưng tôi vẫn dựa vào diễn xuất nhiều năm của mình, để cố gắng chống đỡ áp lực.
“Không có gì."
Trong mắt Bùi Kỳ luống cuống, ngón tay chạm môi, đi về phía tôi, ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Tôi lén thở ra một hơi, phát hiện Bùi Kỳ vẫn còn đang nhìn mình, đưa cho cậu một cái bánh bao:
"Vị đậu cô ve nhân thịt đấy, ăn ngon lắm."
Đôi mắt Bùi Kỳ nhìn tôi, đôi môi đỏ mong khẽ mấp máy, nhận lấy bánh bao cắn một miếng.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên môi cậu, mơ hồ nhớ tới nụ hôn tối qua, không khỏi đưa tay lên đỡ trán.
Ôi, không thể giải thích được, tôi cảm thấy mình như một con cún... bắt nạt em trai nhỏ...
Sau khi ăn xong chừng năm phút, tôi hắng giọng một cái, khẽ nói: "Bùi Kỳ, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, để chị dẫn cậu đi chơi một vòng khu vực xung quanh, làm quen với hoàn cảnh."
Thái độ của Bùi Kỳ lạnh nhạt: "Không cần."
Khóe miệng tôi giật giật, nhất thời có hơi cạn lời, rầu rĩ nắm chặt góc áo.
Tôi không biết sau đó đã đưa ra bao nhiêu lý do, nhưng Bùi Kỳ vẫn quả quyết từ chối, đến mức tôi không nhịn được nói: "Cậu không thể đi ra ngoài chơi với tôi chút sao? Chỉ là ra ngoài sống vài ngày thôi, vài ngày là đc rồi. Vừa lúc kết thúc, tôi sẽ đưa cậu tới trường."
Bùi Kỳ thờ ơ liếc nhìn tôi.
Tôi chân thành nhìn cậu, chớp chớp mắt.
Bùi Kỳ lạnh lùng liếc nhìn tôi, mím môi, không hứng thú lắm ừ một tiếng, dáng vẻ như thể rất miễn cưỡng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ít nhất cũng đã đồng ý.
Dù sao thì cả cậu và tôi đều không thể sống chung trong căn hộ này.
Bùi Kỳ hiếm khi buông tha, tôi trở nên nhiệt tình: “Có muốn chị thu dọn hành lý giúp cậu không?”
Mặt Bùi Kỳ vô cảm nhướng mày, gật đầu.
Tôi rất vui mừng, nhưng khi bước vào phòng mở vali ra, nhìn thấy ba con sói vương vãi bên trong, lập tức luống cuống, hoàn toàn không ngờ tới lại có sự cố này.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, tôi xấu hổ quay đầu lại, mở miệng hỏi: “Muốn mang theo không?”
Bùi Kỳ tùy tiện dựa vào cửa, lòng bàn tay áp lên vết thương trên môi, ngước mắt nhìn tôi, thản nhiên nói: “Chị muốn mang theo thì mang.”
"Ch… Chị cũng không cần."
Tôi hoảng hốt cúi đầu, cầm ba con sói trong vali, như cầm một miếng khoai lang nóng bỏng tay,
lúng túng không biết phải làm sao.
Bùi Kỳ: "Tùy chị."
Tôi:…
Cái gì, cái gì mà tùy tôi, cái này là đồ của cậu mà...
33
Đến lúc chuẩn bị xuất phát, so sánh với Bùi Kỳ chỉ mang theo quần áo đơn giản, còn tôi thì mang theo tất cả những gì mình muốn mặc, kết quả là đồ muốn mang theo quá nhiều, lại cứ lần lữa, ngồi xổm bên cạnh tủ lật qua lật lại tìm quần bảo hộ, suýt chút nữa còn chui cả người vào ngăn tủ.
Nếu không phải Trâu Miên luôn gọi điện đến, tôi đã không kéo Bùi Kỳ ra ngoài nhanh như vậy, đến mức khi chạy vào thang máy, vội vàng hấp tấp, tay còn nắm chặt cổ tay Bùi Kỳ, đành phải vội buông ra.
Cũng may, Bùi Kỳ không phát hiện.
Mới nãy tôi còn khen thời tiết đẹp, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, trời không chỉ âm u, mà khi gió thổi còn se se lạnh.
"Tài xế, mau tới đây đi."
Tôi lo lắng giậm chân, đang xem bản đồ đường đi xem tài xế đi đến đây, cảm thấy một mùi hương mát lạnh phả vào người.
“Tay."
Tôi kinh ngạc nhìn Bùi Kỳ, nhìn cậu giơ áo ra, rụt tay nói: “Không cần, chị không lạnh.”
Bùi Kỳ trầm giọng nói: "Mặc vào."
Thực ra tôi cũng có hơi xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào, áo của cậu khi mặc vào rõ ràng dài đến ngang hong, đến phiên tôi mặc, thì dài quét đất...
Trước khi trời đổ cơn mưa, tài xế cũng đã đến.
Tôi thoáng thấy Trâu Miên qua kính chiếu hậu, không khỏi vỗ ngực.
"Cô muốn đi đâu vậy?"
"Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng."
Tôi vui vẻ ngồi vững, quay đầu nhìn Bùi Kỳ, nói khẽ: “Quãng đường này còn rất dài, cậu ngủ một giấc đi, đến nơi chị sẽ gọi.”
Ánh mắt Bùi Kỳ liếc xéo tôi, luôn tỏ vẻ như không muốn phản ứng, giống như lần đầu tiên cậu đến.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bay lất phất, tôi liếc nhìn hướng dẫn trên điện thoại, không khỏi buồn ngủ, nhìn qua thấy Bùi Kỳ đã ngủ say, bèn đặt chuông báo thức cho điện thoại, nhắm mắt lại rồi ngả người ra sau ghế.
"Vì để trốn tránh bạn trai cũ, nên chạy xa như vậy à?"
Trong giấc mơ dường như có ai đó đang phàn nàn.
Tôi cau mày, ôm chặt cái gối trong lòng, cọ qua cọ lại vài cái, trong hơi thở chứa đầy khí lạnh.
Nói ra thì thật mất mặt, tôi ngủ rất say, cằm tựa vào vai Bùi Kỳ, cả cơ thể như con lười ôm lấy cậu, lúc khẽ mở mắt ra, đã nhìn thấy hành lang của khách sạn.
Còn có... Chị phục vụ...
Tôi sững sờ một giây, cảm giác mình vẫn đang ở trong lòng Bùi Kỳ, bắt gặp ánh mắt của chị phục vụ, vội vàng ra hiệu bảo cô ấy im lặng, để tôi tiếp tục giả vờ ngủ!
"Thưa anh, anh còn cần gì nữa không ạ?"
"Cứ dọn thức ăn lên đi."
Bùi Kỳ đưa tay xoa đầu tôi, ôm tôi vào phòng, tôi căng thẳng đến mức không dám cử động, cho đến khi Bùi Kỳ khẽ kéo tay tôi xuống, đặt tôi xuống ghế sô pha.
“Chị?"
Bùi Kỳ khẽ gọi tôi.
Tôi run run rẩy rẩy tiếp tục giả vờ ngủ, nhớ lại lúc lên xe, tôi còn nói đến nơi sẽ đánh thức cậu dậy, thấy xấu hổ vô cùng.
Bùi Kỳ: "Còn không tỉnh dậy, em sẽ ném chị ra ngoài đấy."
Lông mi tôi run lên, định giả ch.ết đến cùng, Bùi Kỳ lại mở miệng bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai…“
“Ưʍ."
Tôi bị dọa sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, không ngờ lại vừa lúc chạm phải môi cậu, cảm giác mát lạnh như một luồng điện chạy vọt đến tận xương tủy, tôi lập tức né tránh.
Ông trời ơi! Như này mà cũng có thế hôn được?
Tôi cũng bái phục tôi luôn...
Bùi Kỳ tỉnh táo lại, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn tôi, hầu kết lăn lên lăn xuống, "Chị, chị xác định muốn dẫn em ra ngoài chơi ư?"
Tôi nắm chặt tay, xấu hổ vò đầu: “Chị…“
Bùi Kỳ: "Không phải chơi đùa em đấy chứ?"
Đầu óc tôi quay cuồng, vừa định tiếp tục giải thích, nhưng trong đầu lại tìm không ra từ nào cả, trong nháy mắt Bùi Kỳ đã nghiêng người lại gần, trong mắt dường như đã chạm đến điểm giới hạn.
"Hạ Viên, đừng mời gọi em, nếu không tự mình gánh chịu hậu quả, hiểu chưa?"
Giọng nói của Bùi Kỳ cực kỳ lạnh lùng, không giống như đang nói đùa, đứng dậy rồi cởϊ qυầи áo ra ném xuống đất, đi thẳng vào phòng tắm.
"Xin lỗi, vừa rồi thật sự là do không cẩn thận..."
Tôi chớp chớp mắt, sợ tới mức ngồi trên sô pha không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, mới lúng túng gãi đầu.
Aaaaaaa! Có phải tôi đang gặp phải sao thuỷ nghịch hành rồi đúng không!