16
Về việc Bùi Kỳ đi đua xe, tôi không định đi mách lẻo, nhưng mà giấy chẳng gói được lửa, cậu vẫn bị lên tin tức, khi chú Bùi gọi điện đến, tôi còn không dám bắt máy.
"Chú ạ, dạ, cậu ấy rất ổn."
Tôi liếc nhìn Bùi Kỳ vẫn đang ăn, cố gắng nói chuyện khéo léo.
"Ai gọi điện thế?"
Không biết từ lúc nào Bùi Kỳ đã đi đến, tiện tay lấy điện thoại của tôi đi, còn tay kia thì chống lên bức tường phía sau tôi.
Cả cơ thể tôi bị nhốt ở trước mặt cậu...
Khoảng cách quá gần, tôi bất giác nín thở.
Trong lòng chú Bùi tức giận, nổi giận quát: "Thằng nhóc hỗn xược!"
Bùi Kỳ nhìn xuống tôi, cong môi lên, trả lời dứt khoát: "Ấy, con đây."
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm m.áu, chứ đừng nói đến chú Bùi.
Cuối cùng chú Bùi cúp điện thoại.
Tôi thấy vẻ mặt u ám của Bùi Kỳ, trong lòng lẩm bẩm, nhưng không dám nhiều lời.
Dù sao chuyện của chính tôi vẫn đang là một mớ lộn xộn, bây giờ không có tâm tư đi lo chuyện của người khác.
Đêm nay mưa nặng hạt, ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến không khí cực kỳ yên ắng.
Tôi in kịch bản ra, nằm trên giường đọc qua, nhân tiện sắp xếp khoản thanh toán tạm ứng của miếng bánh này, gửi một khoản tiền về cho gia đình.
[Mẹ tôi]: "Nhiều thế?"
[Tôi]: "Vâng, con mới nhận được một bộ phim mới."
Mẹ tôi hỏi đúng một câu bộ phim đó là gì, tôi chỉ thản nhiên trả lời, kết quả là mẹ tôi không chỉ tìm kiếm bộ phim, mà còn tìm thấy ảnh của Kế Thước.
[Mẹ tôi]: "Nó là nam chính à?"
Tay tôi gõ vào màn hình, chưa biết phải làm gì, thì mẹ tôi đã trả lại tiền cho tôi, còn gửi tin nhắn: “Mau từ chối đi”.
Tôi mím môi, trả lời: "Đây là cơ hội của con, nếu con diễn tốt, tương lai của con sẽ rất dễ dàng."
Mẹ tôi đột nhiên gửi tin nhắn bằng giọng nói, tôi vô thức bấm vào.
Mẹ tôi tức giận mắng: "Ở nhà thiếu chút tiền này của con ư? Con chê mình chưa đủ tai bay vạ gió à?"
Tôi nghe câu này mà sững sờ, nhìn xuống tin nhắn thì đã bị thu hồi lại, vành mắt cay cay.
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.
Tôi ngẩn người ngồi trên giường, buồn bã đứng dậy, đi về phía phòng khách.
Trên bàn trà lại một lần nữa bày đầy những chai rượu, chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được sự ngột ngạt trong lòng tôi.
Tâm trạng không tốt chỉ cần uống chút rượu, rồi mượn rượu làm càn, tự nhiên sẽ ổn thôi.
Tôi vẫn luôn khuyên bản thân mình như vậy.
“Này.” Một giọng nói vang lên.
Tôi mơ mơ màng mở mắt ra, ngửa đầu lên thấy khuôn mặt đẹp trai và trắng trẻo đó, sững sờ.
Bùi Kỳ cau mày nhìn tôi, rót một ly nước rồi đưa cho tôi, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là chị chăm sóc em, hay là em chăm sóc chị thế?"
Tôi nhìn chiếc cốc, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào bàn tay thon dài trắng nõn của Bùi Kỳ.
"Này."
Bùi Kỳ cúi người xuống, giơ tay nhéo mặt tôi, giống như đang trêu chọc thú cưng.
Tôi lặng lẽ nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu dưới ánh đèn, không hề nghĩ ngợi đã hôn lên đó.
Bùi Kỳ cứng đờ ngay lập tức.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy không đủ, thò tay vào trong áo cậu.
"Hạ Viên, chị đ.iên rồi à?"
Tôi hôn xuống cổ Bùi Kỳ, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc kìm nén của cậu.
Khoảnh khắc đó tôi hoàn toàn bị rượu chi phối, làm đủ thứ chuyện không đúng đắn.
17
Mùi hương mát lạnh bao bọc lấy thần kinh.
Tôi duỗi eo vươn vai, chỉ cảm thấy sống lưng đau không chịu nổi, vừa mở mắt ra, đã lập tức giật mình.
Tôi muốn ngồi dậy, lại phát hiện mình trần như nhộng được Bùi Kỳ ôm vào lòng!
Cái quái gì đây!
Một số hình ảnh không thể miêu tả đột nhiên tràn vào trong đầu tôi, tôi hoàn toàn mê man.
“Chị ơi."
Giọng nói khàn khàn của Bùi Kỳ vang lên, hơi thở của cậu đều phả vào cổ tôi.
Tôi cắn môi, vô thức muốn bước xuống giường, lại bị Bùi Kỳ ôm eo giữ lại.
"Chị, chị, hôm qua chị uống nhiều quá..."
Tôi cảm thấy bàn tay cậu nhéo nhéo eo tôi, không tự chủ được run lên.
"Ý của chị là không nhớ rõ, có muốn em giúp chị nhớ lại không?"
Giọng nói của Bùi Kỳ rất khıêυ khí©h, gần như khóa chặt tôi trong vòng tay.
Tôi giơ tay chống lên người cậu, căng thẳng đến mức miệng như bị buộc chặt” "Không, không, không phải đâu..."
Cuối cùng, tiếng điện thoại kêu lên đã c.ứu vớt tôi.
Bùi Kỳ ôm tôi, giơ tay ra trả lời điện thoại.
"Bùi Kỳ, hình như Viên Viên còn chưa tỉnh, con ra đây mở cửa đi, để mẹ xem vết thương của con thế nào rồi."
Giọng nói của dì Bùi lọt vào tai tôi rõ ràng.
Tôi:…
Đôi mắt đen láy của Bùi Kỳ nhìn tôi, tôi giật mình, vội vàng cắn chặt môi, nhìn cậu với ý cầu xin.
Bùi Kỳ cúi xuống ghé sát vào người tôi, nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: "Chị đã kiểm tra cho con rồi, không có gì nghiêm trọng đâu."
Tôi cắn môi, không dám mở miệng, sợ dì Bùi nghe thấy tiếng, sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng.
"Ừ, nhưng mẹ đến rồi."
Bùi Kỳ nhìn tôi chằm chằm, giơ tay nhéo nhéo mặt tôi, như thể tìm thấy niềm vui, cười trêu, đứng dậy đi ra khỏi phòng, gần như cả người đều bọc trong chăn bông, chạy vội về phòng mình.
Nhưng mà, lúc tôi mở cửa ra, vô thức liếc về phía cửa nhà, lại phát hiện Bùi Kỳ đang đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, ahs mắt sáng rực nhìn tôi, khiến tôi bị dọa sợ vội vàng chui vào phòng.
18
"Viên Viên."
Lúc dì Bùi gõ cửa, tôi còn đang mặc quần áo.
"Dì ạ, cháu đang rửa mặt."
Tôi chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, quá trình diễn ra nhanh chóng khiến tim tôi đập loạn xạ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không biết hất bao nhiêu nước lạnh lên mặt, thì tôi mới mặc một chiếc váy tương đối bảo thủ đi ra ngoài, liếc qua thấy Bùi Kỳ đang ngồi ăn sáng trên bàn ăn, bắt gặp ánh mắt dò xét của cậu, vội vàng dời ánh mắt đi.
"Viên Viên, mau qua đây ăn chút đi, đây là món canh thịt bò nổi tiếng ở phố Tây đấy."
"Dạ, dạ... cám ơn dì."
Trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng, rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi tôi nghĩ đến việc đã ngủ với Bùi Kỳ rồi, trong lòng lại nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Nhà họ Bùi nhờ tôi chăm sóc con trai, lần này xong thật rồi...
Aaaaaa.
“Chị ơi.” Bùi Kỳ đột nhiên nói.
Tôi sững người, khẩn trương đến mức ngón chân cào sàn nhà, cảnh giác nhìn cậu, sợ cậu nói lung tung.
Bùi Kỳ hơi đứng dậy, giơ tay vén những sợi tóc lòa xòa bên tai tôi, động tác rất tự nhiên khiến tôi cảm thấy hít thở không thông, theo bản năng nhìn về phía dì Bùi.
Khóe miệng Bùi phu nhân nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt vẫn hơi mờ mịt, đột nhiên nói: “Đầu bị đập phải, nên biết thương người rồi?”
Khóe miệng tôi giật giật, bị lời nói của dì Bùi làm buồn cười.
“Chậc.” Bùi Kỳ khịt mũi, tôi lập tức ngưng cười.
Bùi Kỳ dùng thìa khuấy bát, hàng mi đẹp rủ xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn thuận theo: "Con chỉ thương chị thôi. Chị, chị nói xem, có phải không?"
"À cái này..."
Câu nói này quá mập mờ.
Tôi vội vàng đáp lời: "Hai bọn cháu chỉ quan tâm lẫn nhau thôi, bây giờ Bùi Kỳ ngoan ngoãn lắm, vẫn luôn tích cực dưỡng thương."
Cuối cùng, Bùi Kỳ chưa kịp mở miệng, bàn chân của tôi dưới gầm bàn đã chạm vào chân cậu, đè xuống.
Bùi Kỳ nhướng mày, không lên tiếng.
Dì Bùi hài lòng mỉm cười, thở dài, nhìn tôi rồi dịu dàng nói: “Haizzz, Viên Viên, nếu nó lúc nào cũng có thể ngoan ngoãn như cháu, dì cũng mãn nguyện rồi.”
Tôi cố gắng hết sức duy trì bề ngoài bình tĩnh.
19
Sau khi ăn xong, dì Bùi ra phòng khách xem hồ sơ bệnh án của Bùi Kỳ, tôi cũng phải tạm nghỉ đi vào bếp, đứng cạnh máy rửa bát hít một hơi thật sâu.
“Chị ơi."
Không biết Bùi Kỳ đến từ lúc nào.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị cậu ôm eo áp sát vào tường.
"Bùi Kỳ! Đừng! Dì còn ở đây đấy!"
Tôi hạ giọng xuống, lo lắng nhìn cậu, bất giác muốn chui ra khỏi vòng tay cậu.
“Chị ơi, vừa rồi ở trên bàn ăn em không nói gì cả, không phải là nên cho em phần thưởng ư? "
Bùi Kỳ hạ giọng, đáy mắt hiện lên ý cười.
"Cái gì, phần thưởng gì?"
Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, ánh mắt chỉ tập trung nhìn về phía cửa phòng bếp, lại bị Bùi Kỳ giữ cằm lại.
Nụ hôn ướŧ áŧ như nước ấm tràn vào tim.
Tôi không dám cử động, chỉ có thể để mặc cho Bùi Kỳ ôm mình, từng chút một nuốt lấy hơi thở của tôi.
"Bùi Kỳ."
Giọng nói của dì Bùi vang lên.
Tim tôi lỡ mất một nhịp, muốn đẩy Bùi Kỳ ra, nhưng cậu đã trở tay nắm lấy cổ tay tôi.
Sau khi hôn thỏa thích, Bùi Kỳ nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Tối qua, chị hôn em như thế này đấy, thấy em bắt chước giống không?"
"Chị, chị không cố ý..."
Tôi rụt đầu lại giải thích, Bùi Kỳ lại giơ tay xoa đầu tôi, nói khẽ: "Không sao đâu, em không ngại."
Tôi:……
20
Khoác theo túi đứng chờ xe ở trạm xe.
Tôi nhìn chằm chằm dòng người qua lại trên đường, không nhịn được thở dài, sau này không biết nên chung sống với Bùi Khởi như thế nào đây.
Đúng là uống rượu thì hỏng việc.
“Hạ Viên.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một anh trai đội mũ bảo hiểm mặc đồ thể thao đen trắng, chân dài eo hẹp, dừng lại trước mặt tôi.
Tôi mờ mịt nhìn nhìn, còn tưởng là người xấu, nên theo bản năng lùi lại một bước.
"Không thể nhận ra em à?"
Bùi Kỳ tiện tay cởi mũ bảo hiểm ra, đôi mắt đen láy nhìn tôi, đáy mắt mang ý bất đắc dĩ: "Lên xe đi."
"Chị còn phải đi làm..."
Tôi không có bản lĩnh đua xe cùng cậu, những trò mà thằng nhóc này chơi quá khác thường, tôi không thể tiếp thu được.
Bùi Kỳ lấy chiếc mũ bảo hiểm trên gương xe máy ra, thản nhiên đưa cho tôi, nhẹ nhàng nói: "Em đưa chị đi."
Tôi:?
Giọng nói Bùi Kỳ có hơi không vui: "Không muốn à?"
Tôi cắn môi, nhìn xung quanh một vòng, lúng túng đội mũ bảo hiểm lên.
"Cái này phải cài dây an toàn."
Bùi Kỳ nghiêng người kéo tôi đến trước mặt cậu, tự nhiên cài mũ bảo hiểm cho tôi.
Tôi yên lặng nhìn cậu, không hiểu sao cảm thấy trong mắt cậu có mấy phần nghiêm túc.
Gió mùa hè hòa với hương thơm tươi mát trên cơ thể cậu phả vào mặt.
Tôi ngồi ở phía sau, nhìn quần áo bị gió thổi phồng lên, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc đan xen.
Bởi vì hình ảnh như này, trong đầu tôi đã tưởng tượng vô số lần.
Kế Thước cũng thích mô tô, nhưng do áp lực kinh tế lúc đó nên không mua được, đành chuyển hướng sang xe máy.
Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ta, để sau này chúng tôi có thể thuận tiện lái xe cùng nhau đi hóng gió chơi đùa, nên đã lén mua một chiếc định tặng anh ta làm quà sinh nhật, nhưng không ngờ anh ta lại trách móc tôi.
Lý do là vì tôi đã tự ý quyết định, mà không có sự cho phép của anh ta.
Tôi luôn bắt anh ta phải nhận những món đồ anh ta không muốn.
Có thể lúc đó, anh ta đã chán ghét tôi rồi, nhưng tôi vẫn hãm sâu ở trong đó, hoàn toàn không hay biết gì.
Cũng may, cơn gió trước đây không thể thổi đến, bây giờ đã tới rồi.
21
Vì gió quá mạnh, nên tôi sợ hãi ôm chặt lấy eo Bùi Kỳ, nói chuyện cũng run lẩy bẩy.
"Bùi, Bùi Kỳ! Chậm một chút đi!"
"Cái gì? Gió lớn quá, em không nghe thấy gì."
Trong giọng nói của Bùi Kỳ xen lẫn ý cười, cũng không có ý định giảm tốc độ, thậm chí còn đi nhanh hơn.
"Bùi Kỳ!"
Đối diện có một chiếc ô tô màu đen lao tới.
Bùi Kỳ như cá gặp nước, vui vẻ di chuyển tay lái, dễ dàng né tránh.
Tôi ôm chặt eo cậu, bị dọa đến mức tim như ngừng đập, không kìm được nước mắt.
"Dừng xe! Tôi không ngồi nữa!"
Tôi nghẹn ngào hét lên, tức giận vỗ vào lưng Bùi Kỳ.
Có lẽ cũng nhận ra tôi đang khóc, Bùi Kỳ chậm rãi giảm tốc độ lại, dừng xe ở ven đường, tôi lập tức cởi mũ bảo hiểm, vừa khóc vừa ném trả cậu.
"Hạ Viên!"
Bùi Kỳ nhanh chóng đuổi theo sau.
Tôi vừa khóc vừa đi về phía trước, kiên quyết không ngồi xe của cậu, bị dọa đến mức suýt chút cả hồn cũng bay luôn.
"Hạ Viên."
Bùi Kỳ nắm lấy cổ tay tôi, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.
"Ai cho cậu gọi tên tôi!"
Vành mắt tôi đỏ hoe lùi lại một bước, tức giận nhìn cậu, trách móc: "Gọi chị đi!"
"Em chỉ muốn đưa chị đi chơi cùng thôi."
Lòng bàn tay hơi lạnh của Bùi Kỳ áp vào mặt tôi, khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Chị không thấy rất mát sao?”
Tôi:…
Mát cái con khỉ ấy!
Tôi hít một hơi thật sâu, càng ngày càng hiểu rõ cảm giác bất lực của chú Bùi.
Nhà họ Bùi rõ ràng là dì Bùi là người đóng vai hiền, chú Bùi đóng vai ác, nên mới có thể áp chế được Bùi Kỳ.
Bây giờ tôi chỉ có một mình, thực sự không thể xử lý được cậu.
"Đừng khóc."
Bùi Kỳ cúi người nhìn tôi, tôi còn chưa kịp mở miệng, đã ôm tôi lòng rồi dỗ dành như một con nít, nói khẽ: “Em không lái nhanh nữa đâu.”
Tôi mím môi, ngửi mùi thơm mát trên người cậu, cảm thấy càng không ngừng khóc được.
22
Tôi cũng thấy rất xấu hổ, lại được ôm vào lòng dỗ dành như con nít.
"Chị ơi, không khóc nữa, có được không?"
Tôi cau mày nhìn cậu, tự mình lau nước mắt, khẽ hỏi: "Giỏi dỗ dành người khác như vậy, là do bạn gái cũ dạy đấy à?"
"Bạn gái cũ ở đâu ra chứ?"
Bùi Kỳ tặc lưỡi, áp bàn tay lành lạnh lên mặt tôi, hạ giọng nói: "Đó là bởi vì ba em khăng khăng đòi thay đổi nguyện vọng, em tức không chịu được, nên muốn yêu sớm, bỏ tiền ra thuê bạn gái để chọc giận ông ấy."
Tôi:……
Bùi Kỳ: "Em nào biết lại có chuyện trùng hợp như vậy, tay em còn chưa chạm vào cô ấy, thế mà cô ấy đã mang thai, đứa con trong bụng hình như là của đối thủ đua xe với em."
Tôi chớp mắt, thấy Bùi Kỳ kể chuyện yêu đương như vậy, không nhịn được bật cười: “Vậy sao cậu không giải thích rõ ràng với chú và dì đi…”
"Có ai tin ư? Nói không chừng còn tưởng em bị cắm sừng, nên đang cố vớt vát lại ý."
Bùi Kỳ nhún vai, vẻ mặt thờ ơ.
Tôi bĩu môi: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà nghĩ chị sẽ tin chứ…”
Bùi Kỳ khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm giống như mặt hồ phản chiếu ánh trăng ban đêm, khẽ nói: "Một đêm làm vợ chồng mà, tin em một lần đi được không?"
Tôi:…
Chồng, vợ chồng?
Tôi chớp mắt, vô thức liếc nhìn xung quanh, đang định lên tiếng giải thích.
Bùi Kỳ đột nhiên xích lại gần, mùi hương mát lạnh trong nháy mắt tràn vào mũi.
"Chị, nếu chị còn không đi, thì chị sẽ đến muộn đấy."
Ánh mắt chạm nhau, Bùi Kỳ cong môi, cười dịu dàng mà rạng rỡ.
Đầu óc tôi quay cuồng, lời nói đã đến khóe miệng vậy mà không thốt ra được từ nào…