Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Trai Tự Dâng Mình Tới Cửa

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
50

Nhờ phúc phần của Bùi Kỳ, ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đôi môi hơi sưng lên.

Sắc mặt người trong cuộc thì lạnh lùng ngồi ở bàn ăn, có hơi ghét bỏ liếc nhìn sang phía tôi, nhếch miệng: "Chị, không phải là chị cố ý đến muộn đấy chứ?"

Tôi khẽ mím môi, thờ ơ nói: “Không vội.”

Bùi Kỳ tiện tay cầm chiếc mũ bảo hiểm bên cạnh lên, khinh thường liếc tôi một cái: "Em sẽ không đợi chị đâu."

Tôi cúi đầu cầm thìa húp cháo, cắn một miếng bánh bao, lại cho thêm một thìa hạt tiêu, hờ hững nói: “Chị đi taxi.”

Một lúc sau, tiếng sập cửa vang lên.

Tôi bóp bóp cái bánh bao trong tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, không nhịn được đứng dậy chạy về phía bồn rửa mặt.

“Sao vậy?"

Tay tôi chống lên bồn rửa mặt súc miệng, khó chịu buồn nôn, cảm thấy như bị hạ đường huyết, nghiêng đầu nhìn Bùi Kỳ vừa đi đã trở lại, đầu óc ong ong, nhớ tới chuyện tháng này mình chưa có kinh nguyệt, lập tức thấy hoảng sợ.

“Không sao."

Bùi Kỳ xị mặt đứng ở cửa, kiên quyết chặn đường tôi, đôi mắt đen tuyền nhìn tôi chằm chằm.

Tôi:…

"Chị, chị không đi bệnh viện!"

Tôi suýt chút nữa muốn bám lấy cửa không chịu đi, mặt Bùi Kỳ lại đen xì nhìn tôi: “Chị lớn như này rồi, còn sợ đi bệnh viện?”

Tôi:…

Tôi nhíu mày cố tìm lý do, nhưng căn bản Bùi Kỳ không cho tôi cơ hội, kéo tôi ra ngoài rồi đi thẳng đến bệnh viện gần nhất.

“Đăng ký khoa gì?” Chị gái ở quầy đăng ký hỏi.

Trong lòng tôi thấy hơi hốt hoảng, còn chưa kịp nói chuyện, Bùi Kỳ ở bên cạnh đã nói: "Khoa tiêu hóa."

Tôi chớp chớp mắt, sững sờ, vô thức nhìn Bùi Kỳ.

Bùi Kỳ cầm lấy hồ sơ bệnh án, nắm lấy cổ tay tôi, khi bắt gặp ánh mắt của tôi không nhịn được nhếch môi, cười trông rất ngang ngạnh, thậm chí còn lộ ra chút xấu xa.

"Em, em cười cái gì…".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Em có mang ba con sói mà."

Bùi Kỳ ngừng cười, nhướng mày nhìn tôi, lúc nói câu đó hoàn toàn không đỏ mặt tí nào, nhưng những người đi ngang qua lại nghe thấy, quay đầu nhìn sang, khiến tôi chỉ muốn biến mất luôn...

“Em…“ Tôi bị chọc tức đến nỗi không thốt nên lời.

Bùi Kỳ ỷ vào việc mình cao, nghiêng đầu liếc tôi một cái: “Đó ko phải do tự chị để vào vali sao?”

Tôi mím môi, xấu hổ không nói nên lời...

Đúng là do tôi để vào...

Sao tôi lại dính phải cái thằng nhóc này cơ chứ!

Điều này vốn đã xấu hổ rồi, nhưng điều còn xấu hổ hơn nữa là khi đến phòng khám, bác sĩ muốn loại trừ khả năng tôi đang mang thai, nên thuận mồm hỏi vài câu về đời sống tìиɧ ɖu͙©, kết quả toàn bộ đều do thằng nhóc này tranh trả lời.

"Bác sĩ hỏi chị!"

Vừa nghĩ đến ý cười trong mắt bác sĩ, tôi xấu hổ đến mức muốn cấu Bùi Kỳ một cái, nhỏ giọng quát: "Em trả lời làm gì!"

“Em trả lời sai rồi à?” Vẻ mặt Bùi Kỳ ngây thơ nhìn tôi.

Tôi:…

Bùi Kỳ: "Hửm?"

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, cướp hồ sơ bệnh án trong tay cậu, bước nhanh về phía cuối hành lang, cau mày nói: "Chị muốn đi kiểm tra sức khỏe!"

51

Kết quả kiểm tra là do rối loạn nội tiết, dẫn đến việc kinh nguyệt cũng không bình thường, theo lời bác sĩ giải thích là do tinh thần tôi đã chịu áp lực quá lớn, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.

"Tinh thần chịu áp lực quá lớn?"

"Tinh thần người trưởng thành đều phải chịu áp lực rất lớn."

Tôi trả lời ậm ờ, cố gắng lách qua người Bùi Kỳ, cau mày nói: "Còn không tới trường học, em sẽ bị muộn đấy."

Đôi môi mỏng của Bùi Kỳ khẽ mím lại, cho dù tôi có né tránh ánh mắt như thế nào, ánh mắt của cậu vẫn luôn hướng về phía tôi.

Khi đến trường học, cổng trường đã đầy ắp người.

Từ những lá cờ được cắm bên vệ đường ở cổng trường cho đến những khẩu hiệu được các bộ phận trong trường treo lên, bầu không khí cực kỳ trang trọng.

Tôi nhìn những gương mặt trẻ tuổi phơi phới ấy, mà lòng thấy phiền muộn.

Rõ ràng khi ra trường tôi cũng có dáng vẻ như thế này, mới trôi qua vài năm, đã bị bào mòn thành dáng vẻ đáng sợ như này.

"Nghe nói Kế Thước muốn bí mật tổ chức lễ đính hôn với người khác, bị Từ Lam phát hiện nên cãi nhau."

"Thật sao? Sao tôi nghe bảo do Từ Lam không muốn kết hôn sớm như vậy, nên đã chia tay với Kế Thước!"

"Dù sao thì chắc chắn trong đó có ẩn tình, lúc trước có người bắt gặp Kế Thước đi mua nhẫn! Thật đáng tiếc, anh ta mà gắng lên vị trí ảnh đế là có thể đứng vững trong giới này rồi, nhưng ai bảo cứ bày ra cái trò này, giờ mất không ít đại ngôn rồi còn đâu."

Tôi đi dạo quanh một vòng, lắng nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, dù tôi không nhìn bọn họ, nhưng không bỏ sót bất cứ một lời nào mà họ nói.

Đối với những tin tức đó, Kế Thước đúng là đã trả giá đắt, nhưng trong mắt tôi, đây là sông có khúc người có lúc.

"Shhhiiii."

Đột nhiên đâm sầm vào lưng Bùi Kỳ.

“Xin lỗi…"

Tôi theo bản năng lui về sau một bước, Bùi Kỳ liếc nhìn mấy cô gái đang bàn tán về Kế Thước cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Nghe đến tên anh ta, là không nhắc nổi chân lên à?”

Tôi liếc nhìn Bùi Kỳ, không đáp, đi thẳng về phía trước, không ngờ thằng nhóc này ý vào việc chân dài hơn tôi, đột nhiên chạy qua trước mặt.

Tôi nhìn bóng lưng cậu càng chạy càng xa dần, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi trống trải, nhưng tôi cũng biết rất rõ, cô gái ở phòng ngủ 328 thích hợp với cậu hơn tôi.

Ở thời điểm hiện tại, mọi mập mờ giữa tôi và cậu, đều là dư thừa.

"Chị là phụ huynh bạn học Bùi hả? Thắt cà vạt cho cậu ấy đi. Mặc quần áo tử tế vào rồi đi đến cổng tây chỗ sân chơi tập hợp nhé."

Người hướng dẫn vội vàng phát tất cả cà vạt mà nhà trường chuẩn bị cho phụ huynh học sinh, nói vài câu xong lại vội vàng rời khỏi phòng thay đồ, để lại cả căn phòng đầy phụ huynh đang tán gẫu.

Tôi cầm chiếc cà vạt trên tay, vuốt phẳng lại, đang định tìm một chỗ để ngồi xuống, để ý thấy chú đầu trọc lốc cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nhìn sang, đôi mắt đối phương lập tức sáng lên.

"Cô Hạ!"

"À, anh là…"

Tôi chưa kịp nói hết câu, đối phương đã ném giấy chứng nhận của văn phòng luật ra.

Đầu óc tôi quay cuồng, lập tức nhớ tới việc lúc trước từng thuê luật sư cho Bùi Kỳ, vội vàng lúng túng chào hỏi: “Xin chào, xin chào.”

"Đúng là trùng hợp, cô Hạ, khi nào cô định trả nốt số tiền còn lại thế, chúng tôi đã gửi tin nhắn wechat cho cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn chưa trả lời. Hơn nữa, điện thoại di động của cô, toàn ngoài vùng phủ sóng…"

Luật sư nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng sự lạnh lẽo của anh ta qua tấm kính thuỷ tinh như sắp bùng nổ luôn rồi.

Vừa nghĩ đến việc xóa Bùi Kỳ xong, tôi đã đăng xuất khỏi wechat, cũng quên nạp tiền vào số điện thoại di động cá nhân của mình, lập tức xấu hổ, vội vàng nói: "Xin lỗi, hết tổng bao nhiêu tiền vậy ạ, bây giờ tôi sẽ trả cho anh."

“Mười hai ngàn."

Tôi gật đầu lia lịa, vừa định mở điện thoại ra, thì xuyên qua chiếc gương thử đồ, thấy Bùi Kỳ đứng trước cửa phòng.

Bùi Kỳ là trưởng nhóm, mặc một bộ đồng phục chỉnh tề, khí chất trong nháy mắt tăng lên vài phần, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc, có hơi đáng sợ, cũng không bước đến gần chỗ tôi, mà đi chỉnh lý trang phục trước gương ở gần cửa phòng thay đồ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mở điện thoại ra, vừa định chuyển tiền thì phát hiện trong tài khoản chỉ có đúng mười hai ngàn.

Nếu Bùi Kỳ ở lại trường hoặc đi chơi với các bạn cùng lớp, sau đó tôi sẽ về nhà như thế nào đây...

Chẳng lẽ tôi phải bám theo Bùi Kỳ ư?!

"Cô Hạ?"

"Ấy, vâng."

Tôi cố nặn ra nụ cười, nhìn người đó, thực sự không thể nói nổi câu có thể lấy bớt hai mươi tệ hay không, đành chuyển hết số tiền qua.

Luật sư mỉm cười, đưa tay về phía tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại, bắt tay, nhưng trong lòng chỉ muốn kêu cứu.

Gần đây tôi đúng là đυ.ng phải sao thủy nghịch hành, làm cái gì cũng không suôn sẻ... Xem ra hôm nay tôi phải tự dựa vào sức mình để quay về rồi...

52

"Cà vạt của em này."

Tôi miết miết cái cà vạt, đưa nó cho Bùi Kỳ.

Vẻ mặt Bùi Kỳ không thay đổi nhìn chằm chằm vào gương, tùy tiện cầm lấy cà vạt, đôi tay mảnh khảnh thắt cà vạt chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng: "Nhanh như vậy mà đã có bến đỗ mới rồi cơ à?"

Tôi phớt lờ lời nói của cậu, liếc nhìn điện thoại rồi nhẹ nhàng bảo: “Người hướng dẫn bảo em mặc quần áo tử tế rồi thì ra sân chơi đi.”

Giống như một cơn gió, Bùi Kỳ lách qua tôi, đi ra ngoài.

Trong lúc nghi thức của buổi lễ diễn ra, sắc trời tự dưng tối sầm lại, may là trời không mưa, tất cả mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Bùi Kỳ là người dẫn đầu, mặc đồng phục chỉnh tề đứng đằng trước, theo sau là một nhóm đứng theo hình ma trận, bốn cô gái trong phòng ngủ 328 cũng xuất hiện nghiêm trang như vậy.

Tôi đứng trong góc, nhìn cô gái ân cần đưa nước cho Bùi Kỳ sau khi nghi thức diễn ra.

Chênh lệch chiều cao giữa các cô gái ấy với Bùi Kỳ rất dễ thương, tôi cắn môi, ánh mắt khẽ lơ đễnh, chú ý thấy ánh mắt của Bùi Kỳ nhìn qua đây, chợt sững sờ.

Một giây sau, Bùi Kỳ nhận lấy chai nước mà cô gái kia đưa cho, vặn nắp uống.

Ừm, như này rất tốt.

Tuổi tác tương đồng, rất xứng đôi.

Tôi lặng lẽ theo dõi, cố nặn ra nụ cười, nhưng lại phát hiện ra khó quá, chỉ đứng xem một lúc, rồi theo tiếng giáo viên phát qua loa, đi theo nhóm phụ huynh.

Lúc ra về, người hướng dẫn cố ý phát cho các phụ huynh những túi quà Trung Thu, tôi cầm trên tay miết miết, trong lòng thấy khó chịu, chợt nhớ bố mẹ.

Nhưng đời khổ quá, tôi chưa xác minh thẻ ngân hàng, tiền trong wechat chỉ còn đúng 0 đồng mà thôi. Bây giờ đừng nói về với bố mẹ đi, về căn hộ của tôi thôi, cũng là cả một vấn đề.

Khoảng cách từ trường học của Bùi Kỳ đến căn hộ, đúng là đáng sợ.

Thấy các nhóm học sinh đã giải tán, tôi đứng gần sân chơi nhìn về phía cửa ra vào, nhìn Bùi Kỳ đi ra, có hơi xấu hổ đi tới.

“Em định khi nào thì trở về?” Tôi hỏi lí nhí.

Bùi Kỳ lườm tôi một cái, hờ hững nói: “Không về.”

Tôi cắn môi, vừa định mở lời, Phương Cách đã nhảy nhót đi đến.

"Ấy! Chị ơi!"

Phương Cách vừa nhìn thấy tôi đã vui mừng khôn xiết, cười nói: "Chị ăn cơm chưa? Đi ăn cùng nhau đi. Gần trường có một nhà hàng mới mở đó!"

Bùi Kỳ cắn răng, giơ tay khoác lên vai Phương Cách, cơ thể Phương Cách trong nháy mắt cứng đờ.

Tôi cười cười với Phương Cách, xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ nứt để chui vào: "Ừ thì... chị không đi ăn đâu, bạn học Phương này, em có thể cho chị mượn một ít tiền không? Hai mươi tệ, được không?"

Phương Cách nghe thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng, hơi kinh ngạc: "Chỉ mượn hai mươi tệ?"

Bùi Kỳ nheo mắt nhìn tôi, giơ tay lên siết chặt bả vai Phương Cách, sắc mặt của Phương Cách thay đổi nhanh chóng, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

"À thì, chị, chị bảo Bùi Kỳ cho mượn đi."

Phương Cách cực kỳ miễn cưỡng đáp lời, hất tay Bùi Kỳ ra, lập tức chạy đi: "Em, điện thoại của em hết pin."

Tôi:…

53

Nếu sự xấu hổ có giới hạn, thì lúc này tôi gần như đạt đến đỉnh cao rồi.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường chiếu rọi vào mặt có hơi chói mắt, tôi nhìn Bùi Kỳ, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

“Cách bắt chuyện như kiểu vay mượn tiền này, đúng là nhọc công chị nghĩ ra rồi.” Bùi Kỳ đột nhiên lên tiếng.

Tôi liếc nhìn cậu, cảm thấy mình đã mất hết hình tượng trước mặt cậu rồi, bình tĩnh nói: "Không bắt chuyện thì 20 tệ lấy đâu ra? Rơi từ trên trời xuống à?"

Bùi Kỳ cau mày nhìn tôi, giống như giận quá nên bật cười: "Chị vẫn còn phấn khởi đấy nhỉ?"

“Hả…"

Tôi dừng chủ đề này lại, còn chưa kịp phản ứng, Bùi Kỳ đã bước từng bước tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Ở trước mặt em lại cấu kết với người khác, chị coi em đã ch.ết rồi à?"

“Chị…"

Ánh mắt của Bùi Kỳ đột nhiên trở nên đáng sợ.

Tôi vô thức lùi lại, nhưng cậu kéo thẳng tôi tới trước mặt, bước chân không phanh lại được, cả khuôn mặt của tôi gần như vùi vào ngực cậu.

“Em…"

Tôi ngửa đầu lên đối diện với ánh mắt như muốn ăn th.ịt người của cậu, sợ đến mức vội vàng giải thích: "Chị không có! Chị thực sự không có tiền trong tài khoản để bắt taxi..."

Để thuyết phục Bùi Kỳ, tôi vội vàng mở giao diện trong điện thoại ra, yếu ớt cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cậu.

Số dư còn lại: 0.

Khuôn mặt Bùi Kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào màn hình, giơ tay lấy điện thoại di động của tôi.

"Này, em, em đừng có bấm lung tung!"

Tôi sững sờ, theo bản năng muốn chộp lấy điện thoại, nhưng do không đủ cao, hai chân đều đã giẫm lên chân Bùi Kỳ rồi, nhưng vẫn bị cậu ôm eo để đứng cho vững.

Sắc mặt Bùi Kỳ lạnh lùng: "Không có đồng nào, để em xem tiền của chị đã chạy đi đâu."

"Đừng!"

Tôi không kìm được giơ tay kéo cánh tay cậu, không ngờ điện thoại thì không cướp được, thay vào đó Bùi Kỳ bấm nhận cuộc gọi đến.

"Viên Viên…" Là giọng nói của Kế Thước.

Tôi hít một hơi thật sâu, thật sự cảm thấy mình muốn ch.ết trong im lặng luôn rồi, nhưng còn chưa kịp mở mồm, Bùi Kỳ đã cúi người chặn môi tôi lại, ngang ngạnh nhào tới hôn để phát ra âm thanh ư.ớt át.

Điện thoại dán vào bên mặt, Bùi Kỳ gần như đang nâng cả mặt tôi lên hôn.

“Hạ Viên!” Kế Thước cao giọng lên.

Bùi Kỳ hôn nhẹ lên môi tôi, khẽ thở dốc, cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý khıêυ khí©h, nói với đầu dây bên kia: "Cô ấy mệt rồi."

Bàn về khoản chọc tức người khác, Bùi Kỳ hơn hẳn tôi, giay sau Kế Thước đã cúp máy.

Sự im lặng ch.ết chóc, tôi và Bùi Kỳ bốn mắt nhìn nhau, im lặng giơ tay ra, định giật lấy điện thoại của mình, nhưng vẻ mặt Bùi Kỳ lạnh lùng mở máy, bấm thẳng vào vào lịch sử chuyển khoản.

"Chuyển cho luật sư tận mười hai ngàn?"

Bùi Kỳ khẽ cau mày, nhìn tôi chằm chằm, nhẹ nhàng nói: "Chị tìm luật sư làm gì?"

"Việc riêng."

Tôi né tránh ánh mắt của cậu, đưa tay ra, ra hiệu bảo cậu trả điện thoại cho tôi.

Bùi Kỳ thờ ơ liếc nhìn tôi, bàn tay mảnh khảnh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn nó một lúc lâu.

Tôi cắn môi, không nhịn được tiến lên giật lấy, sốt ruột nói: "Em lấy tư cách gì mà hỏi câu này là? Mau trả điện thoại cho chị đi."

Bùi Kỳ vuốt ve cái điện thoại, tiện thể vòng tay qua eo tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nà, cũng không chịu buông ra.

“Bùi Kỳ…“

"Chị có bản lĩnh thì nhào tới đi."

Một tay Bùi Kỳ giơ cao chiếc điện thoại di động lên, một tay ôm chặt eo tôi, hầu kết nhấp nhô, ánh mắt khẽ liếc qua tôi, hờ hững nói: Không có bản lĩnh thoát ra được, chuyện này cũng trách em ư?"

"Em gây sự vô cớ!"

Tôi cau mày, mặt tôi gần như áp cả vào ngực cậu, hơi thở của tôi tràn ngập mùi hương của cậu.

Bùi Kỳ: "Mở miệng là nói không hợp, không phải chị cũng vô cớ gây sự à?!"

Tôi:…

Ở trước mặt tôi, Bùi Kỳ làm động tác muốn bấm số điện thoại của luật sư, tôi muốn chạy trốn, nhưng lại bị cậu kéo lại, hoàn toàn không thể trốn thoát được.

"Tự chị nói ra, hay là để em hỏi luật sư?" Bùi Kỳ nhíu mày.

Tôi không lay chuyển được cậu, ngẩng đầu lên nhìn, vừa định mắng cậu một câu, lập tức thấy cậu khẽ cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước, giống như đã nhẫn nhịn đến điểm cuối cùng rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, thứ nghênh đón là sự im lặng ch.ết chóc.

Nếu không phải lúc này Phương Cách gọi điện tới, tôi cũng không biết sẽ cùng Bùi Kỳ giằng co đến mức độ nào.

"Anh Kỳ, qua ăn cơm đi."

"Tao đang nói chuyện với chị gái."

Đầu bên kia điện thoại lập tức nói: "Ôi chao, đưa cả chị dâu tới đây đi!"

Ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào khuôn mặt Bùi Kỳ, tôi cố gắng thoát khỏi tay cậu, lại không ngờ cậu sẽ buông tay, mặc kệ tôi đi hướng nào, cũng sẽ cản đường tôi.

Tôi hơi ngượng nên, chỉ biết nhìn cậu nói với đầu dây bên kia: “Ừ, đến ngay”.

Tôi xấu hổ đến mức tê dại cả da đầu, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Em đi đi, chị về nhà…”

“Chị không có tiền thì bắt taxi như thế nào?” Giọng nói Bùi Kỳ dần dần dịu xuống.

Tôi liếc nhìn cậu, thấp giọng nói: "Có thể cho chị mượn hai mươi tệ được không? Về đến nhà chị sẽ trả gấp đôi, không, trả lại gấp mười."

Bàn tay mảnh khảnh của Bùi Kỳ ấn vào điện thoại, liếʍ đôi môi mỏng, dường như thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không cần gấp đôi đâu."

Tôi:?

Bùi Kỳ: "Gọi một tiếng chồng đi, em cho chị mượn."

Tôi:…

Tôi cảm thấy lời nói trên môi trong nháy mắt bị chặn lại trong cổ họng, cau mày, định bỏ chạy lần nữa, nhưng Bùi Kỳ đã túm tôi lại: "Đi ăn cơm trước đi."

Tôi nắm chặt cổ tay anh, nói lí nhí: “Chị không đói, chị không đi đâu…”

Vừa dứt lời, một chuyện lớn không nói nên lời đã xảy ra, bụng tôi réo vang lên.

Bùi Kỳ bật cười.

Tôi:…

Bùi Kỳ nhướng mày, vô tội nói: "Nếu chị muốn nói chuyện với em bằng cái bụng đói, thì e cũng không để ý đâu."

Tôi:…
« Chương TrướcChương Tiếp »