Chương 5: Đi căn-tin ăn cơm

Trì Nhan mới học xong một tiết cô đã thấy tinh thần mệt mỏi vô cùng vì vậy đến giờ giải lao cô liền xuống lầu đi mua cà phê.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết tiếng anh. Không những thế, giáo viên tiếng anh đặc biệt được học sinh yêu mến bởi vì người ấy căn chính xác thời điểm ra chơi để kết thúc nội dung tiết học.

Chính vì vậy, cho dù đã là lớp 12 nhưng chỉ cần tiếng chuông vang lên là Trì Nhan được đi ra ngoài.

Lần đầu tiên cô hoà mình dòng người đông đúc đi đến căn-tin. Loại cảm giác này thật mới lạ. Cho dù trước kia Trì Tuấn chưa nhập học, cô cũng không đi nhà ăn mà chỉ ăn tạm cái bánh mỳ cho đỡ đói rồi đến phòng vẽ tranh.

Trì Nhan học tầng trên, Trì Tuấn học tầng dưới nhưng mà căn-tin cách chỗ bọn họ khá xa, vì vậy cô quyết định đi rủ hắn trước.

Cô chen chúc trong đám đông nhưng mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trì Tuấn, Trì Nhan dự đoán chắc hẳn lớp hắn chưa tan học.

Quả nhiên đúng như cô nghĩ, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trên bục giảng giáo viên vẫn đang hướng dẫn giải đề về hàm số.

Trì Nhan liếc mắt nhìn bảng đen, cảm thấy đề này giải xong phải mất rất nhiều thời gian, có lẽ còn lâu hắn mới được tan học.

Bên cạnh cô cũng có mấy người đứng đợi bạn bè đi ăn cơm cho nên sự xuất hiện của cô không đáng kinh ngạc và không thu hút sự chú ý của những người ngồi cạnh cửa sổ.

Trì Nhan dựa lưng vào tường, qua khung cửa sổ dò tìm vị trí của hắn. Mặc dù Trì Tuấn vào trường học đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô đi đến lớp tìm hắn nên khó tránh khỏi điều này.

Trì Tuấn ngồi ở vị trí của dãy trong cùng nên đương nhiên không phát hiện ra sự có mặt của cô, hắn vẫn đang chăm chú nghe giảng.

Kì thật tối hôm qua sau khi xem qua quyển vở hắn đưa, Trì Nhan phát hiện Trì Tuấn đã học xong kiến thức lớp 11, thậm chí hắn còn học thuộc lý thuyết của cả lớp 12 rồi. Như vậy mà Trì Tuấn vẫn còn nghiêm túc lắng nghe, thật đáng khâm phục.

Trì Tuấn bị cận nhẹ nên lúc ngồi vào bàn học hắn tất nhiên sẽ đeo kính. Trì Nhan còn nhớ, lúc ấy cô là người chọn gọng kính cho hắn. Gọng kính màu bạc, chỗ ngoặt còn có độ cong nhỏ, tuy đơn giản nhưng không quê mùa.

Lúc này không biết hắn khó hiểu chỗ nào, ngón tay thon dài cầm bút xoay vòng sau đó chống cằm suy nghĩ.

Trì Nhan nhìn hắn, tay cô ngứa ngáy sờ trên người nhưng không tìm được giấy vẽ và bút. Cô chợt nhớ kỳ thật trí nhớ của cô không kém, hơn nữa cô từng vẽ hắn rất nhiều, ngũ quan của hắn ra làm sao Trì Nhan đã quá quen thuộc. Hơn nữa, chờ cơm nước xong xuôi quay trở về vẽ cũng không muộn.

Chỉ là từ trước đến nay Trì Nhan không phát hiện Trì Tuấn có mị lực hấp dẫn lớn đến thế. Vẫn là cái mũi kia, vẫn là đôi mắt kia, trừ bỏ hắn nhẹ nhàng cắn cắn môi theo thói quen thì tất cả đều giống ngày hôm qua nhưng hôm nay Trì Nhan thấy hắn đẹp trai hơn nhiều.

Ánh mắt của cô quá mức chuyên chú, Trì Tuấn rất nhanh phát hiện ra có người đang nhìn mình. Hắn theo bản năng mà nhíu mày, cho rằng người này là một trong những nữ sinh ái mộ hắn mà đến.

Trì Tuấn vốn dĩ tính toán không để ý đến người ta nhưng hắn phát hiện bạn tốt của hắn luôn len lén giao tiếp bằng ánh mắt với hắn. Lúc này, hắn mới nghi hoặc đem tầm nhìn chuyển về phía cửa sổ.

Trì Tuấn nháy mắt kích động vẫy tay với cô. Không biết vì cái gì, Trì Nhan cảm thấy hắn lúc này giống như chú cún con vẫy đuôi vui sướиɠ.

Phải mất mười phút sau giáo viên mới cho lớp hắn tan học. Bạn tốt của Trì Tuấn lợi dụng ưu thế chỗ ngồi gần cửa ra vào, phút chốc chạy đến trước mặt cô.

“Chào học tỷ.”

“Xin chào học tỷ.”

“Học tỷ, chị tới tìm A Tuấn sao?”

Trì Nhan bị bạn học của Trì Tuấn vây quanh chào hỏi, lúc này hắn mới đi ra tới, đưa tay chắn trước mặt cô.

“Tôi muốn cùng với chị gái đi ăm cơm, chẳng lẽ các cậu còn muốn đi theo?”

“Đi ăn cơm? Chẳng lẽ chúng tôi không đi sao, chi bằng cùng nhau đi.”

Trì Nhan phát hiện đây đều là những nam sinh trên sân hôm qua, xong lại nhìn qua Trì Tuấn, cô chỉ thấy hắn bĩu môi, bộ dáng không tình nguyện.

Trì Nhan cười trộm, nghĩ đến hôm qua đã từ chối một lần, nếu lại tiếp tục cự tuyệt thì sẽ không tốt nên liền quyết định.

“Vậy thì cùng nhau đi cũng được.”

Mấy nam sinh nghe thế liền hoan hô dẫn đầu đi trước. Trì Nhan xoay đầu liền chạm mắt một nữ sinh đứng trầm mặc nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi.

Vừa nãy cô cũng thấy nữ sinh đó đứng chờ bên ngoài cửa phòng học, Trì Nhan theo ánh mắt người đó nhìn qua liền thấy là Trì Tuấn.

Cô đại khái đã hiểu được mọi chuyện, chỉ là Trì Nhan không biết Trì Tuấn có nhìn thấy nữ sinh kia không, nếu là hắn đối với cô ta không có bất luận phản ứng gì thì Trì Nhan cũng không muốn lên tiếng nhắc nhở. Cho dù cô rất tò mò quan hệ của hai người họ, chỉ cần Trì Tuấn quay đầu liền cảm nhận được nữ sinh đó đối với mình có vô vàn ái mộ.

Trì Nhan ngang nhiên kéo cánh tay hắn, quay đầu nói.

“Đi thôi!”

Sau đó, cô thấy hắn dùng giọng điệu uỷ khuất trả lời.

“Em rõ ràng chỉ muốn hai chúng ta đi ăn cơm.”

Tức khắc, trong lòng cô trở nên vui vẻ, giống như trong lòng hắn chỉ có một mình cô. Trì Nhan khoác tay hắn, tươi cười đáp.

“Sau này liền chỉ ăn với em. Ngày sau chúng ta ở trường học đều cùng nhau ăn cơm.”