- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần
- Chương 28
Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần
Chương 28
"Có đúng là nhà này không?"
Một người cao ráo phì phèo điếu thuốc, hắn tựa lưng vào chiếc Bugatti đắt tiền, sang trọng của mình. Đúng tám giờ tối hắn có mặt trước cổng nhà của Chloé cùng với những tên đàn em của mình. Một tên lẻo mép đi tới cạnh hắn và nói:
"Đúng thưa ngài, không nhầm được đâu ạ. Chúng tôi đã làm theo lệnh của ngài lục tung cả cái Paris này lên, đây đích thị là nhà của cô ta ạ."
Hắn vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng chân nghiền nát nó, giơ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ ở đằng sau tránh đi. Chúng nghe lời, lập tức trốn sau bức tường và bụi cây để mai phục, còn tên cầm đầu thì bước vào, hiên ngang mở cổng và nhấn chuông cửa.
Kính koong....
"Giờ này mà còn ai đến nữa sao?"
Trong nhà vang lên tiếng của một cô gái, hắn lập tức lùi lại một bước, dùng tay vuốt mái tóc của mình sang một bên. Cánh cửa được mở ra, hắn nhìn vô bên trong. Căn nhà sáng sủa gọn gàng, tivi đang chiếu chương trình nào đó, kế bên ghế sofa lại không có ai. Bất giác hắn nhìn xuống phía dưới mình, một cậu nhóc đang đứng ở đấy với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
"Nhóc..."
Rầm!
Cậu không nói không rằng đóng cửa lại, thấy có tiếng động bọn chúng liền ngó về phía hắn xem tình hình. Chỉ cần hắn ra hiệu, lập tức chúng sẽ xông vào luôn. Thế nhưng hắn vẫn yêu cầu chúng ở yên đó, người mở cửa không phải là người hắn cần gặp khiến hắn có chút bực mình.
Hắn bực tức rồi lại tỏ ra bình tĩnh, nhấn chuông cửa lần thứ hai.
Lần này mở cửa cũng không phải là Chloé, vẫn là cậu bé ban nãy. Leo vừa ăn bỏng ngô trên tay vừa nhìn hắn.
"Này..."
Rầm!
Leo gạt chân đóng phăng cửa, căn bản cậu không muốn tiếp khách vào giờ này. Người không gần không xa không biết mà tự dưng đứng trước cửa nhà người ta nhấn chuông như thằng nghiện vậy. Đã không cho vào thì phải hiểu và đi ra chỗ khác chứ, đằng này còn tiếp tục ở đây để xem hắn dám làm gì.
Hắn nghiến răng, thẳng tay đập vào chuông cửa nhiều lần, nếu hôm nay không gặp được người đó hắn nhất quyết không về.
"Ồn ào quá đấy! Đã không muốn tiếp khách rồi thì biết đường cút ra chỗ khác!"
Leo bực mình mở cửa ra lần nữa và tỏ ra cực kỳ khó chịu với hắn. Cứ tưởng hắn biết điều rời đi, nào ngờ cứ tiếp tục làm phiền cô và cậu hỏi xem ai không bực. Hắn không muốn đôi co với trẻ con, thằng nhóc này quả thực không biết phép tắc và hiểu chuyện. Hắn biết vốn dĩ ngôi nhà này chỉ có một mình Chloé nhưng dạo gần đây lại xuất hiện một thằng ranh con ở cùng, không ngờ lần gặp mặt đầu tiên cậu không những không coi hắn ra gì, ngược lại còn dám thẳng thừng lên mặt với hắn.
"Ai thế Leo?"
Mắt hắn liền sáng lên khi nhìn thấy người cần tìm, Chloé từ trên cầu thang bước xuống với chiếc khăn lau tóc trên vai. Đã lâu rồi hắn không nhìn thấy khuôn mặt ấy, hắn nhìn cô chằm chằm mà không hề để ý đến người đang chắn ngang cửa ra vào.
"Chloé, Chloé! Là anh đây, Lucius của em đây mà."
Trái ngược với biểu cảm của hắn, khuôn mặt của Chloé chả khác Leo là bao, có điều lại hiền từ hơn chút. Cô đi đến bàn uống nước, rót ra một tách trà nóng và nhấp ngụm.
"Đóng cửa đi Leo."
Rầm!
Cánh cửa trực tiếp đập vào đầu hắn một cú thật đau rồi khoá chặt lại. Hắn nhăn mặt, đưa tay chạm lên vết sưng giữa trán, khuôn mặt hắn điển trai như vậy thế mà lại bị coi thường không thương tiếc. Hắn đã nhẫn nhịn mà cũng không được đón tiếp đàng hoàng, ngược lại còn bị cô phũ phàng từ chối gặp mặt khiến hắn tức sôi máu. Bọn thuộc hạ cũng không kìm nổi cơn tức giận mà đứng phắt dậy.
"Chưa có lệnh của tao tụi mày không được vào!"
Bọn chúng giật thót, vội vã quay trở lại chỗ nấp của mình. Felix nghiến răng, đập cửa liên hồi.
"Chloé, em dám từ chối gặp mặt tôi? Nếu không mở cửa cho tôi vô nhà thì đừng trách sao căn nhà này có hai cái xác bị thiêu cháy!"
Bên trong không có chút động tĩnh cũng không vang lên câu trả lời của cô. Mẹ kiếp, cô dám khinh thường hắn? Hắn đường đường là một tên ai nhìn cũng phải mê, hắn làm gì cũng phải sợ và nghe lời, thế mà cô gái này không những không còn rụt rè sợ hắn, ngược lại còn ngấm ngầm thách thức lòng tự trọng của hắn sao? Hắn không cho phép.
Hắn dùng sức đập cửa, chẳng mấy chốc cánh cửa đã nát ra thành từng khúc. Hắn cười khẩy bước vào phòng khách và thản nhiên ngồi xuống ghế sofa kế bên hai người kia đang cùng nhau coi phim và ăn bỏng ngô.
Chloé đưa ánh mắt dán lên cánh cửa toang hoang, chẹp miệng: "Chưa gì đã vỡ rồi sao? Cái này là do hôm bữa Leo phi dao vào đấy nhá."
"Em xin lỗi, mai em sẽ sửa sau." Cậu ôm lấy cánh tay cô dụi dụi.
"Nực cười, một thằng ranh con chưa trải sự đời như nó thì làm gì biết phi dao? Nếu em muốn dạo cho tôi sợ thì hãy tìm cách khác đi." Felix nhếch mép, với lấy một miếng bỏng ngô đặt vào ngón tay, hắn búng một cái miếng bỏng ngô liền bay vào miệng hắn ngon lành.
"Bỏng ngô này bị ỉu rồi, chị không muốn ăn nữa, muốn ăn nho cơ." Cô phụng phịu.
"Để em bóc cho chị ăn."
"Anh cũng muốn ăn nữa, Chloé bóc cho anh ăn đi."
Felix há miệng và chỉ tay vào như muốn cô phải làm theo lời hắn. Ấy thế mà không phụ lòng Felix, Leo ném một quả nho vào thẳng cổ họng khiến hắn mắc nghẹn.
"Bingo! Chị thấy em ném giỏi không?" Leo hớn hở chỉ tay đắc ý.
"Giỏi lắm, Leo của chị là giỏi nhất luôn!"
Hắn đấm thùm thụp vào ngực mình, luống cuống cầm nguyên cả bình nước dốc thẳng vào miệng mình. Quả nho kia cuối cùng cũng trôi xuống, hắn mới ném vỡ cái bình.
"Mày dám làm thế với tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là Felix Richelieu, con trai độc nhất vô nhị của chủ công ty sản xuất đồ chơi nổi tiếng toàn thế giới và hiện tại thống lĩnh băng đảng của bố tao, không một ai là không biết đến tên tuổi của tao. Ngoài ra tao còn là bạn trai của chị mày đấy "
"À à.......không có biết."
Cậu thản nhiên nói khiến khuôn mặt hắn nổi đầy gân xanh, kẻ ngạo mạn như hắn cũng có ngày bị một thằng ranh con lôi ra làm trò hề trước mặt người khác, đặc biệt là cô.
"Mày...!" Hắn ho một tiếng "Hừ, tạm tha cho mày. Nếu không phải vì Chloé ở đây thì tao đã không để yên cho mày."
"Làm như tôi sợ lắm ấy." Rồi Leo quay lại mỉm cười với cô "Chị ơi, tên này là bạn trai của chị thật sao?"
Chloé lắc đầu ôm lấy hai bên má cậu: "Làm sao chị có thể bắt cá hai tay được cơ chứ? Tên này ngày xưa chẳng qua chị chấp nhận quen hắn là vì để trả nợ thay cho anh trai thôi. Khi khoản nợ kết thúc chị đã chia tay hắn ta rồi nhưng hắn cứ dai như đỉa ấy, cứ bám theo chị thôi. Chị không hề yêu hắn ta một chút nào hết, chị chỉ có mình Leo thôi."
"Thì ra người bạn trai ẩn mặt lâu nay của em lại là thằng nhãi ranh còn hôi sữa mẹ này à? Chẳng lẽ em thiếu tình cảm của tôi đến mức yêu luôn thằng nhóc này để thay thế tôi đúng không? Giờ tôi về nước rồi, có công việc và nhiều tiền, còn không mau bỏ thằng kia đi và về với người xứng đáng hơn?" Hắn giễu cợt.
"Leo còn tốt gấp vạn lần anh, có khi so với Leo anh còn không bằng nổi một góc."
"Đùa vui đấy nhưng chả có tí gì đặc sắc cả, có giỏi thì chứng minh tôi xem? Hay lại không dám..."
Hắn chưa nói hết câu thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn cứng họng, đôi hồng tử thu lại vì cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm. Người hắn khinh bỉ vì là trẻ con và người đáng lẽ là của hắn đang hôn nhau thắm thiết. Cậu choàng tay ra sau gáy và giữ đầu cô để nụ hôn được sâu hơn, Chloé cũng không có hành động phản kháng, hoàn toàn phối hợp với cậu một cách ăn ý. Cho đến khi rời môi nhau, Leo mới liếʍ mép hôn lên chóp mũi cô như khıêυ khí©h hắn, và điều đó đã thành công.
"Thấy chưa? Tôi và chị ấy hoàn toàn yêu nhau, ông anh đây không có tư cách gì để xía vào."
"Mày...mày...giỏi lắm. Hết cướp đi người của tao, lại còn khiến bố tao và đồng bọn tao phải chết một cách tức tưởi, để xem hôm nay tao sẽ tính sổ với mày như thế nào. Tụi bây, Bắt Nó Cho Tao!"
Vừa dứt lời, những tên đã phục kích từ trước đó lập tức xông vào nhà theo tứ phía, kẻ cầm gậy, kẻ cầm dây xích. Leo nắm lấy tay Chloé và lùi dần ra đằng sau, nhanh chóng cả hai đã bị đám người kia bao vây.
"Bắt sống con nhỏ đó cho tao, còn thằng nhãi kia thì gϊếŧ nó!"
"Rõ thưa ngài!"
Từng tên lao đến nhắm thẳng vào hai con mồi trước mặt. Leo không hề tỏ ra run sợ, vẫn đưa mắt quan sát nhất cử nhất động của từng tên. Tên thứ nhất chỉ định cầm gậy đánh vô đầu cậu nhưng lại bị cậu sút thẳng vô mặt, máu từ mũi chảy ra tứ tung cùng hai cái răng cửa. Chỉ trong tích tắc đã hạ được một tên khiến đám đằng sau tỏ ra ái ngại.
"Còn đứng đực ra đấy làm gì? Tấn công đi!"
"Nhưng mà ngài...nó là thằng nhóc đã gϊếŧ đồng đội của chúng ta lần trước đấy..."
"Tao không quan tâm, gϊếŧ nó cho tao!"
Lần này cậu chủ động tấn công kẻ thứ hai tiếp, trong khi hắn chưa kịp ra tay thì đã bị cậu ôm đầu lên gối một cách nhanh chóng sau đó từng người xông lên. Bọn chúng dần nhận ra được khí thế của cậu bé trước mặt đã thay đổi, bấy giờ họ mới hiểu được cảm giác của những tên trước đó bị gϊếŧ thê thảm trong căn nhà bỏ hoang. Có người lén báo cho rằng lúc ấy thấy một cậu nhóc cầm cây rìu đi vào, về sau đi ra cùng cảnh sát thì đoàn người chết hết. Cứ tưởng đó chỉ là chuyện nhảm nhí, ai ngờ nay đυ.ng phải hàng thật.
Cậu vừa chống trả lại bọn chúng, vừa cố gắng tạo ra một không gian an toàn cho cô. Thế nhưng dường như cậu đã không còn thẳng tay gϊếŧ chết đám người này như trước nữa. Cùng lắm có vài tên bị trọng thương lăn ra bất tỉnh, cậu cũng đã tiêu hao sức lực nhiều không kém. Chloé muốn cậu hứa với cô rằng, nếu có gặp nguy hiểm cũng không được gϊếŧ thêm bất cứ một mạng người nào, chính vì vậy cậu dường như đã nhẹ tay với chúng.
Một phần ba đã bị hạ gục, bọn chúng vẫn còn hung hăng, đủ sức tấn công cả hai. Phía bên Chloé, cô cũng không thể để yên cho cậu một mình chống lại đám người xấu này được. Cô cầm lấy cây gậy của một tên thuộc hạ và chống trả những tên định tấn công từ đằng sau.
"Từ khi nào mà cô..." Hắn nghiến răng tức tối.
"Từ khi nào? Từ khi chính người của tên cặn bã như anh gϊếŧ ra đình của tôi. Lần này còn định gϊếŧ cả em ấy? Tôi tuyệt đối không đứng yên ngồi không!"
Nỗi đau mất đi gia đình ấy đã khiến cô không thể nào quên được, chính vì người anh trai phản bội cấu kết với đám người này để hại chết gia đình. Cô thề rằng nếu có ngày gặp được đồng bọn chúng cô sẽ không còn đứng yên một góc trơ mắt nhìn đâu. Đúng là không hề phụ công cô nhờ Leo dạy bấy lâu nay, cùng với sự giúp sức của cô, cả hai đã hạ gục được gần hết số tên thuộc hạ của Felix.
"Mẹ kiếp, dám phản tôi theo thằng nhãi ấy? Tôi sẽ không để yên đâu!"
Felix lấy ra từ trong túi áo một quả lựu ném vào chốn đám đông, từ trong quả lựu ấy thoát ra hàng khí màu trắng đυ.c, chỉ cần mới hít phải lập tức bị choáng. Cả cô và cậu đã không may trúng phải khí ấy mà đầu óc trở nên quay cuồng, những tên thuộc hạ cùng hắn đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ trước, kể cả mặt nạ phòng độc. Chúng bắt đầu cười lớn một cách đắc ý, nhân cơ hội khi không tỉnh táo, chúng liền đánh ngất cô.
"Chị Chloé?!"
Leo cũng bị một nhát gậy lên đầu từ đằng sau mà chảy máu rồi gục xuống sàn nhà. Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi mọi thứ mờ dần chỉ là hình bóng của cô đã bị tên Felix kia đưa vào trong xe. Chúng đã thành công đưa cô đi, còn cậu lại không thể làm gì, kế sau đó vẫn chỉ là tiếng cười văng vẳng bên tai và một màu đen bao trùm.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần
- Chương 28