Chương 2

"Số điện thoại của thầy đâu, để mẹ hỏi ông ấy xem." Ngô Tuyết vươn tay về phía Sầm Tịch Liêu.

Anh không đưa điện thoại di động qua, dù sao đây cũng không phải do thầy nói, mà là chính anh lén liên lạc, chỉ lấy thầy làm cái cớ mà thôi. Nếu bây giờ giao điện thoại di động ra, thủ thuật nhỏ này đương nhiên sẽ bị vạch trần.

Ngô Tuyết thấy anh như vậy, liền đoán được suy nghĩ trong lòng anh, quay người lại, nhìn quang cảnh phía trước, tận tình nói: "Không phải mẹ không cho con ra ngoài bôn ba, nhưng nói thật, con cũng phải tự xem lại mình đi, chuyên ngành của con muốn tìm nơi tốt nhất, một là thành phố S, một là thành phố A của chúng ta, con cứ mặc kệ điều kiện tốt bên này như vậy, nhất định phải chạy xa thế để làm gì đây? Tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước ở thành phố S, có cái nào không đắt? Con làm việc ở đây, có người quen biết, tiền thuê nhà, điện nước con không cần phải trả, cũng gần nhà. Hơn nữa, tương lai con kết hôn, con nghĩ xem mình có nên tích góp chút ít hay không, nếu con đi thành phố S, tiền thuê nhà, điện nước bị trừ đi, một tháng con có thể tích góp được bao nhiêu tiền, hả?”

Ngô Tuyết phân tích có lý có căn cứ, Sầm Tịch Liêu căn bản không thể nào phản bác được, chỉ khi bà ấy nhắc đến chuyện kết hôn, anh mới chậm chạp mở miệng.

"Con như thế này, làm sao có thể kết hôn với con gái được chứ?"

Trong xe nhất thời lâm vào trầm mặc, ba Sầm Chí trách cứ trừng mắt nhìn mẹ một cái, Ngô Tuyết thở dài, mềm giọng trấn an: "Mẹ biết chuyện cơ thể của con, nhưng chúng ta cũng đã đưa con đến bệnh viện thăm khám, vẫn không thể thay đổi được điều gì. Thật sự không được, sau này con tìm một cô gái, đừng để cho người ta thấy con không tốt là được rồi.”

Sầm Tịch Liêu cười khổ một tiếng, không trả lời nữa.

Chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc, nhanh chóng đến khu phố nơi họ sống. Bảo vệ cổng đã sớm quen thuộc, vừa nhìn thấy biển số xe liền mở cửa cho bọn họ, còn nói: "Mọi người về sớm thật, đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy con trai út nhà anh cũng về nhà, còn xách theo một cái vali.”

Sầm Chí lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho bảo vệ: "Thằng bé sắp thi rồi, tôi bảo nó trở về, để mẹ thằng bé làm một ít đồ ăn ngon bổ sung chất dinh dưỡng cho nó.”

Nhân viên bảo vệ nhận lấy điếu thuốc, hiểu ý: "Đúng vậy, kỳ thi trung học bây giờ cũng rất quan trọng."

Hai người thuận miệng tán gẫu hai câu, Sầm Chí phất phất tay với bảo vệ, lái xe xuống gara.

Sầm Tịch Liêu nghe được chuyện con trai út trở về liền cứng ngắc, cho đến khi xe dừng lại, Ngô Tuyết thúc giục anh xuống xe nhanh, anh mới bước xuống.

Ba người lên lầu, nhà của bọn họ có kết cấu một cầu thang, nhà rộng khoảng hai trăm mét vuông, bốn phòng một sảnh, ở thành phố A hiện tại, phòng ốc như vậy ít cũng phải hơn mười triệu.

Nhưng Sầm Chí và Ngô Tuyết đều là người ngoài, lúc trước công việc của hai người cũng rất bình thường, theo lý mà nói sẽ không mua được một căn nhà như vậy. Nhưng vài thập kỷ trước, họ đột nhiên trúng giải độc đắc triệu đô la, khi đó chính sách được nới lỏng, cho nên họ vội vàng mua căn hộ này. Mặc dù hiện tại cuộc sống của bọn họ không tính là giàu có, nhưng so với đám bạn bè xung quanh còn vất vả trả nợ tiền nhà, dĩ nhiên là tốt hơn rất nhiều.

Sầm Tịch Liêu vừa vào phòng, liền nhìn thấy em trai ngồi trên sô pha, Sầm Tịch Thương.

Nói thật, nếu hai người đứng chung một chỗ, cho dù là ai đi nữa cũng đều sẽ không cho rằng hai người là anh em ruột.

Hai người bọn họ hoàn toàn là hai kiểu đẹp trai khác nhau, Sầm Tịch Liêu có chút tiêu sái, mà Sầm Tịch Thương thì sao, rõ ràng có một gương mặt đẹp trai đến trời còn phải ghen tị, nhưng bởi vì khí chất âm trầm mà từ chối lời tỏ tình của vô số người.

Nhìn thấy ba người trở về, Sầm Tịch Thương đứng lên từ trên sô pha —— mặc dù cậu chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vóc dáng đã cao hơn Sầm Tịch Liêu một chút, chỉ là ngũ quan còn có chút non nớt của thiếu niên mà thôi. Cậu đi tới cửa, vươn tay về phía Sầm Tịch Liêu: "Đưa ba lô cho em.”

Sầm Tịch Liêu không dám từ chối, đành phải đưa ba lô cho cậu, lúc giao nhận tay anh không cẩn thận đυ.ng phải lòng bàn tay lạnh như băng của người thiếu niên, cơ thể anh giật mình, hạ thân đột nhiên co rút lại, rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt.