Chương 4: Ba trăm sáu mươi bốn ngày hai mươi bồn giờ
Tư Đồ Minh Nhan ăn xong bữa khuya, thu dọn phòng bếp một chút, cảm thấy hình như Hiên Hiên có chút tức giận, quyết định đi dỗ hắn, thuận tiện hỏi thăm xem hắn thích mẫu con gái thế nào, biết được tiêu chuẩn của hắn sẽ dễ giới thiệu hơn a.
“Cốc, cốc, cốc.” Ba tiếng gõ cửa vang lên, cũng không quan tâm chủ nhân cho vào hay không, dù sao cũng đã lễ phép rồi, liền đẩy cửa mà vào.
“Hắc hắc, Hiên Hiên a, hôm nay tâm tình cậu không tốt nga. Ai lại chọc cậu tức giận a? Chị giúp cậu giáo huấn hắn.” Tư Đồ Minh Nhan mang vẻ mặt nịnh nọt ngồi chồm hổm ở bên giường của Minh Hiên, cực lực sắm vai một người chị tốt.
“Hừ!” Minh Hiên hừ cô một tiếng, xoay người sang chỗ khác không để ý tới cô, từ trước đến giờ sớm đã quen cô không có ý tứ, hôm nay có gõ cửa xem như là tốt lắm rồi.
“Này Hiên Hiên ơi, chị hỏi cậu một vấn đề, cậu phải thành thật trả lời chị, không cần ngượng ngùng nga!” Minh Nhan hoàn toàn không thấy hắn hừ lạnh, dù sao người này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã có ba trăm sáu mươi bốn ngày hai mươi bốn giờ đều là cái thái độ này, ở chung với hắn lâu ắt sẽ tự động miễn dịch.
“Hiên Hiên cậu cảm thấy dáng người chị như thế nào?” Tuyệt đối không thể trực tiếp hỏi hắn thích mẫu người con gái như thế nào, bằng không sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa ngay cả điểm tâm ngày mai cũng không được ăn, đây là kinh nghiệm mà Tư Đồ Minh Nhan rút được sau nhiều năm cùng hắn đấu trí và so dũng khí.
“Bình thường.” Minh Hiên ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, lạnh lùng phun ra hai chữ. Khóe miệng Minh Nhan không ngừng run rẩy, tên nhóc thối, ánh mắt cũng thật cao ngay cả mình đây bề ngoài quyến rũ, dáng người ma quỷ mà còn bảo là ‘bình thường’, nó muốn tìm một người mẫu sao a! [BN: *hắc hắc* chị ấy tự sướиɠ kinh wá =]]]
Hít sâu một hơi, áp chế bất mãn trong lòng, vẻ mặt ôn hoà nêu ra nghi vấn tiếp theo. “Vậy cậu cảm thấy béo một chút đẹp hay là gầy một chút thì đẹp hơn?”
“Vô dụng!” Vẫn là hai chữ, người khác có lẽ không rõ có ý tứ gì nhưng Tư Đồ Minh Nhan lại tức điên, tên nhóc chết giẫm, dám nói dáng người của ta không thể cứu chữa, ta bóp chết ngươi, nghiến răng nghiến lợi ở trên cổ áo hắn tạo hình nửa ngày, cũng không thật sự xuống tay. Thứ nhất: Thực không phải đối thủ của nó, đánh không lại nó. Thứ hai: Vì tâm tình tốt sau này của Hiên Hiên, càng chủ yếu là vì bữa ăn khuya về sau của mình, Tư Đồ đại tiểu thư cô nhịn.
Không cam lòng buông tay, tiếp tục hỏi. “Ân, Hiên Hiên, cậu nói tóc dài đẹp hay tóc ngắn thì đẹp hơn?”
“Đều được.” Dù sao tóc ngắn qua một thời gian cũng sẽ dài, tóc dài một kéo liền ngắn. Hắn đối với cái này không để ý lắm, có vẻ tò mò là hôm nay Minh Nhan vì sao lại hỏi hắn về vấn đề bề ngoài. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ rốt cục phát hiện tâm ý của hắn, cũng bắt đầu để ý yêu thích hắn, không phải đều nói ‘Con gái sẽ vì người mình yêu mà làm đẹp sao?’ cái nhận định này làm cho Minh Hiên nguyên bản tâm tình ấm ức đột nhiên trở nên tốt lên.
Cùng thời điểm tâm tình Minh Hiên trở nên tốt thì Minh Nhan cũng lấy được một ít tư liệu cơ bản. Ân, xem ra tên nhóc này đối với dáng người bạn gái yêu cầu rất cao, còn đối với đầu tóc không có yêu cầu gì, tiếp theo chính là diện mạo, là thích hình tượng thuần khiết, hình tượng đáng yêu, hình tượng xinh đẹp hay là hình tượng cơ trí.
“Hiên Hiên a, cậu xem chị trông như thế nào?” Minh Nhan tiếp tục lấy mình làm mẫu.
Minh Hiên rốt cục ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, nói. “Cũng không tệ lắm.” Tâm tình tốt lắm, vì thế cũng không nói ra lời ác độc.
Nga? Hiên Hiên thích hình tượng xinh đẹp, cái này phải ghi nhớ, ngày mai liền ấn theo tiêu chuẩn này để tìm. Minh Nhan âm thầm nhớ kỹ, tính toán khoa các cô có mấy người là thuộc loại hình tượng xinh đẹp. [NV: pó tay hai người này lun =]]; BN: anh ấy mà hiểu rõ được dụ này chắc tức ói máu wá *haha* =]] ]
(tác giả: Ngươi rõ ràng là hình tượng đáng yêu, sao lại là xinh đẹp? Nhan Nhan [thở phì phì nói]: Ngươi nói ta sao lại không xinh đẹp? Tác giả [cao thấp đánh giá một phen, thành thực nói]: Làm sao cũng không xinh đẹp, khuôn mặt, dáng người. Nhan nhan:....... tâm lý hoạt động: có cần thành thật như vậy không, những người trẻ tuổi bây giờ đều không chịu chấp nhận sự thành thật như vậy, ngươi không biết a.)
Minh Nhan thừa thắng xông lên. “Vậy cậu là thích tôi dịu dàng một chút hay là mạnh mẽ một chút?”
“Dịu dàng?” Trên người em làm gì có cái tính chất dịu dàng đặc biệt này chứ! Tuyệt đối là một câu hỏi. Tư Đồ Minh Hiên lúc này là mở to hai mắt nhìn cô. Nhưng người nào đó một chút không nhận ra đó là câu hỏi mà còn một bên cố gắng tìm lại trong trí nhớ một bộ dạng xinh đẹp, hình tượng dịu dàng, một bên còn phát biểu ý kiến của chính mình, dù sao cũng là chị em, thân làm chị hai cô cũng có quyền tham mưu chứ.
“Nga, cậu thích dịu dàng một chút a. Ân, tôi cũng thích dịu dàng một chút.”
“Ân, cậu nói là ngốc một chút tốt hay là thông minh một chút tốt hơn?” Đề tài thảo luận thứ nhất đã thông qua, tiến vào đề tài thảo luận tiếp theo.
“Đều được.” Mấu chốt là đừng ngược ngạo như bây giờ, đối với tình cảm của hắn thì trì độn muốn chết còn đối với người đàn ông khác chỉ cần nhìn một chút xíu liền hiểu. Trong lòng Minh Hiên không mấy dễ chịu mà nghĩ đến điều đó. Khi nào thì cô mới hiểu được tình cảm của hắn đây.
Nga, cái này cũng không chọn, dù sao Hiên Hiên cũng đủ thông minh, tìm một người ngốc một chút cũng sẽ không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh thế hệ tiếp theo. Xem người làm chị này rất làm tròn bổn phận a, ngay cả chỉ số thông minh thế hệ tiếp theo của em trai cũng đều lo lắng đến, Minh Nhan ở trong lòng nho nhỏ tự mãn một chút.
Ngẫm lại tư liệu hôm nay có được cũng không ít a, trước hết tìm thử xem, nếu Hiên Hiên không hài lòng lại tìm tiếp là được, dù sao bộ dạng nó vừa đẹp trai vừa thông minh, còn thật dịu dàng săn sóc, không sợ tìm không được bạn gái.
Em trai ở trong cảm nhận của cô là hóa thân của hoàn mỹ, cho dù là lời nói đôi khi ác độc cùng một số bệnh nhỏ thì ở trong mắt cô cũng chỉ có một từ là lạnh lùng, đó đều là cá tính, có người nào dễ nhìn lại không có chút cá tính chứ.