Chương 3

"Xin chào,cậu có cần trợ giúp gì không?"

Dung Cảnh Chanh không đi quá xa, nơi này chỗ này cách trường học cùng biệt thự rất gần, trên bản đồ vừa hay thành một hình tam giác.

"Thuốc giảm đau cùng thuốc tránh thai." Hắn nhẹ giọng nói.

Chị gái bán thuốc trêu ghẹo nói, "Đưa bạn gái dùng hả?"

Dung Cảnh Chanh sinh ra đã cực kỳ tinh xảo,mắt một mí thon dài hơi hơi dao động dường như có ý liêu nhân, khẽ cười, tưởng chừng như đóa hoa nở rộ,"Vâng."

Chị gái bán thuốc đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn, vội vàng đem thuốc đưa cho hắn, "Có bạn trai như cậu, bạn gái cậu thật có phúc."

Dung Cảnh Chanh cười nhẹ, sau khi về đến nhà hắn mở cửa phòng mẹ, ngón tay khớp xương rõ ràng mở ra vỉ thuốc tránh thai, không chút do dự đem thuốc ném vào trong bồn cầu.

Viên thuốc màu trắng rơi xuống nước liền nhanh chóng tan ra, theo dòng nước hoàn toàn biến mất.

Lấy một viên thuốc bổ của mẹ,lại bưng một ly nước ấm, Dung Cảnh Chanh mới đẩy ra cửa phòng của mình.

Tô Ngọc tự động tắm rửa sạch sẽ, mái tóc đen nhánh(*) ướŧ áŧ dính lên tấm lưng trắng nõn, lan tràn xuống phía dưới.

Dung Cảnh Chanh mịt mờ liếʍ liếʍ môi, duỗi tay nâng cái đầu cô đang cúi gằm xuống, nhìn chăm chú đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ.

Mắt cô trời sinh đã luôn rũ xuống, như mắt của cún con khiến người ta thương tiếc, khóc mà vẫn quá mức đẹp, khiến hô hấp của hắn dồn dập một giây.

"Tô Ngư, mau uống thuốc tránh thai." Dung Cảnh Chanh ngồi cạnh bể tắm, làn nước ấm áp nháy mắt làm ướt quần áo hắn, ngón tay ấn vào khóe mắt đỏ bừng của Tô Ngọc,"Không có việc gì, đừng khóc."

Tô Ngọc khụt khịt, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, khiến cho ngón tay sạch sẽ của Cảnh Chanh ướt đẫm, cô hiện tại mới nhớ được chính mình bị cường bạo nội bắn nhiều lần như vậy, rất có khả năng đã bắt đầu mang thai con của tên tội phạm kia.

Vội vàng lấy ly nước trong tay Cảnh Chanh, đồng thời liếʍ lấy viên thuốc trong tay hắn.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ láp viên thuốc trong lòng bàn tay, lông mi hơi rũ, vẫn ngây thơ không biết Dung Cảnh Chanh đang dùng ánh mắt gì nhìn chằm chằm cô.

Đợi lần thứ hai coi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thâm thúy kia lại tràn ngập ôn nhu, lấy ra lọ thuốc mỡ rồi đem hộp thuốc vứt xuống đất, "Tô Ngư, bôi thuốc nào."

Tô Ngọc hậu tri hậu giác cảm giác được sự khó khăn, hai chân lại càng lộn xộn, trầm mặc lắc đầu.

"Trước đó tôi đã thấy chỗ đấy của chị đã đỏ, nếu không xử lý thì thật không tốt cho chị đâu." Dung Cảnh Chanh cởi giày thể thao cùng vớ, đi chân trần dẫm vào nước, ngón tay thon dài xoa mắt cá chân mảnh khảnh của Tô Ngọc.

"Ngày hôm qua chúng ta mới bắt đầu vào học năm thứ nhất, chắc chắn nhà trường sẽ bắt buộc thôi học. Tình huống của chị không thể bị những người khác biết, sẽ có rất nhiều lời đồn đãi vớ vẩn."

Dung Cảnh Chanh hơi nghiêng về phía trước, cái áo màu trắng dính nước liền trở thành nửa trong suốt, như ẩn như hiện lộ ra màu da thấp hèn, thoạt nhìn so với Tô Ngọc còn quyến rũ hơn.

Tô Ngọc nâng tay che đi nửa khuôn mặt, vất vả mà nói, "Đ...Để chị tự làm ……"

Dung Cảnh Chanh trầm mặc một hồi, đôi tay len lỏi giữa hai chân Tô Ngọc từ trong nước rút ra,nâng mặt cô lên, bức cô nhìn chăm chú vào mình, "Tô Ngư, chị không tin tôi?"

"Không phải……" Môi Tô Ngọc run run, cô và Dung Cảnh Chanh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người em trai này có bao nhiêu tốt chẳng lẽ cô còn không rõ?

"Nhưng mà… Vẫn là nam nữ có khác, nơi đó…… Nơi đó em không thích hợp……"

Trước đó ở khách sạn Tô Ngọc thật sự là bị dọa đến ngất đi, quần áo lại bị tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи kia xé đến rách nát căn bản không thể mặc nên cô mới mặc lung tung một cái áo tắm. Khi làm những việc này, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ gì cả, chỉ có những khủng hoảng bao trùm.

Mà Cảnh Chanh từ lúc bước vào hành động lại quá mức tự nhiên, phải đến lúc hắn đi ra ngoài mua thuốc, để lại Tô Ngọc ở không gian quen thuộc, đại não xơ cứng đang tạm dừng mới bắt đầu chuyển động.

Cô cùng Cảnh Chanh đều là người trưởng thành rồi, không giống như còn nhỏ không chút nào kiêng kị, làm sao có thể khỏa thân trước mặt hắn!

Càng huống hồ bây giờ Cảnh Chanh lại muốn giúp cô bôi thuốc chỗ riêng tư……

-------------------

(*) nguyên văn " màu cam hồng quyển mao tóc" nghĩa là mái tóc màu cam hồng ??!! Do nó hơi ba chấm quá nên tớ mạn phép được đổi thành tóc đen.