Chương 23

Dung Cảnh Chanh vô pháp lại áp lực nhẫn nại, mười ngón tay hắn bắt lấy bắp đùi tinh tế, hung hăng cắm xuống, chôn sâu vào thân thể cô.

Hai người đồng thời thở ra một hơi, Dung Cảnh Chanh hôn chóp mũi cô, bắt đầu chậm rãi ra vào.

Tô Ngọc khó nhịn thở hổn hển, nhịn không được chống đỡ ngực hắn, động tác của hắn càng thêm kịch liệt, cô dần dần vô pháp tự hỏi, tìиɧ ɖu͙© cùng tình yêu thúc giục cô đón ý nói hùa, cô cảm thấy chính mình phảng phất phải bị hắn đâm thủng.

Dính nhớp tiếng nước dần dần hiện lên, nước mắt cô mông lung nhìn chàng trai đang phập phồng trên người cô, nhẹ nhàng nức nở ôm bả vai hắn, hoàn toàn ỷ lại.

Côn ŧᏂịŧ chôn trong thân thể cô lại lớn thêm, động tác của hắn càng thêm thô bạo.

Tô Ngọc thở ra nhiệt khí, tóc quăn ướt lộc cộc dán vào gương mặt, khó nhịn vặn vẹo vòng eo.

Mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm đầu óc cô trống rỗng, cơ hồ là Cảnh Chanh nói cái gì cô liền làm cái đó, bị hắn đùa nghịch.

Một đêm da^ʍ mi, ngày kế Tô Ngọc hồng mắt tỉnh lại, động đạn một chút cũng cảm thấy đau nhức, cô nhìn gương mặt Cảnh Chanh mơ hồ mang theo hơi thở của thiếu niên, trong lòng phi thường bình tĩnh.

Sau khi về đến nhà, sắc mặt Tô Vĩnh Thanh không thể nào tốt trừng mắt nhìn Dung Cảnh Chanh, lại hận rèn sắt không thành thép nhìn Tô Ngọc.

Dung Cảnh Chanh nhắc Tô Ngọc, “Chú Tô chắc đang giận anh trộm mất cải trắng ông ấy nuôi.”

“Em thấy anh mới là cải trắng bị trộm đi.” Tô Ngọc lặng lẽ đáp.

Tô Vĩnh Thanh nheo lại đôi mắt đánh giá bọn họ, sáng sớm hôm sau liền xách theo rương hành lý rời đi, trừ bỏ một bình trà cũng không lưu lại cho bọn họ cái gì.

Tô Ngọc trúc trắc pha trà, cuối cùng thành phẩm đều dọa người, Dung Cảnh Chanh như chuột bạch uống thử rất nhiều, đến cuối cùng vẫn là Tô Ngọc không đành lòng tiếp tục, vẫn là từ bỏ hoạt động này.

Nhân cơ hội, Dung Cảnh Chanh đem vấn đề mà Hạ Nhất Thuyền nói trước kia cho Tô Ngọc, Tô Ngọc hồi tưởng, sắc mặt chậm rãi biến kém.

“Em……” Tô Ngọc đầu váng mắt hoa, cô dựa cái bàn, “Loại dân tục này của chúng ta, cơ hồ mỗi người đều có chút yêu thích, mùi hương xem như được rất nhiều người thích, chính là Hoa quốc cùng Lật quốc văn hóa truyền thống bất đồng, nhưng…… Ở địa phương này còn kiên trì yêu thích như vậy, em chỉ biết một người, chính là giáo sư Ninh Hưng Sinh.”

“Ninh giáo sư?” Dung Cảnh Chanh nghi hoặc, “Ông ta vì cái gì đến nơi này?”

“Em không biết, em chỉ chọn học chương trình của ông ta trong một khoảng thời gian, bởi vì nghiên cứu phương hướng bất đồng, nên em cũng không định theo ông ấy học nữa, chỉ là như vậy mà thôi……”

Tô Ngọc càng nghĩ càng khó chịu, muốn nôn, Dung Cảnh Chanh tìm người đi tra vị giáo sư chưa từng làm thủ tục.

Ninh Hưng Sinh, vốn nổi danh G đại giáo sư băng lãnh, bởi vì nghiêm khắc cùng không chứ tình cảm làm người sợ hãi, nhưng là bởi vì tướng mạo nho nhã nên cũng là một nhân vật có tiếng, nghiên cứu các loại thần thoại truyền thuyết, hàng năm không ở trường học.

Sau khi xuất hiện người hiềm nghi, tiến độ điều tra có thể nói tiến triển cực nhanh, chỉ ba giờ mà mọi hành vi của Ninh Hưng Sinh đã tung tóe bên người Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh.

Bạch Ấu Dung nghe được tin tức, bay nhanh mang theo Hàn Thước Gia chạy tới, hùng hổ như là muốn đi chém người.

“Em suy nghĩ rất nhiều, nhưng là trăm triệu không nghĩ tới lại là cái lý do này.” Tô Ngọc khó nén bi thương cùng phẫn nộ, “Ông ga điên rồi sao? Bởi vì ngày em sinh ra mà ông ta coi là thân thể cực âm phù hợp liền muốn em sinh con, ăn thịt rồi trường sinh bất lão?”

Hàn Thước Gia sờ sờ cái mũi, “Tôi đã nói có chút ấn tượng với người kia rồi mà.”

“Mã hậu pháo, khẳng định Hạ Nhất Thuyền đã biết tin tức này, chẳng qua hắn đè xuống không cho chúng ta biết mà thôi.” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Ấu Dung phình to, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.

Tô Ngọc tránh ở trong phòng tắm nôn nửa ngày, sắc mặt trắng bệch ra ngoài.

Bởi vì Ninh Hưng Sinh mười năm trước cũng đã đổi quốc tịch, bị Dung Cảnh Chanh áp chế cũng không có tìm được luật sư, bị phán hai mươi năm tù.

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh đi vào xem qua chung cư mà ông ta thuê, vào cửa chính là một mùi sơn gay mũi, mùi sơn tường còn chưa bay đi, trăm ngàn ảnh chụp Tô Ngọc đã bị từ tính thạch dính lên trên, phấn viết tinh tế vạch ra con đường nhỏ cô thường hay đi, còn có còn có kế hoạch du lịch sáu tháng cuối năm của cô.

“Kẻ điên…… Biếи ŧɦái……” Tô Ngọc khϊếp sợ đến không thể miêu tả, ông ta từng nói muốn nhốt cô lại là thật, Ninh Hưng Sinh đã làm tốt các kế hoạch, chỉ là không đợi đến được thời gian kia.

Dung Cảnh Chanh bồi ở bên người cô, ánh mắt nhìn trang giấy rơi rụng đầy đất, đôi mắt hẹp dài lập lòe chút sung sướиɠ.

Tô Ngọc không dám lại tiếp tục xem, nàng mang theo Cảnh Chanh thoát đi cái địa phương áp lực kia, chuyện này cũng không có khiến cho chú ý nhiều, nhưng thật ra hai tháng sau Tô Ngọc mới phát hiện nguyệt sự chưa đến.

Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh đi tiệm thuốc phụ cận mua thuốc, người bán vừa thấy Dung Cảnh Chanh đôi mắt liền sáng, “A, cậu chính là chàng trai trước đó mua thuốc tránh thai.”

Dung Cảnh Chanh nắm tay Tô Ngọc, cười nói, “Đây là bạn gái tôi, mua que thử thai.”

Cho dù đã đoán được, nhưng khi nhìn đến kết quả, Tô Ngọc vẫn là thực không thể tin tưởng, sắc mặt khi tốt khi xấu.

“Cảnh Chanh, đứa nhỏ này…… Có thể hay không là của người kia?” Tô Ngọc trầm mặc đã lâu, mới mở miệng.

“Như thế nào được.” Dung Cảnh Chanh cười chọc chóp mũi cô, “Thời gian cách hơn một tháng không nói, em còn uống thuốc, nếu là không yên tâm, anh gọi bác sĩ Lý chuẩn bị một chút, chúng ta đi khám?”

Tô Ngọc rối rắm thật lâu, vẫn là lựa chọn đi, kết quả đương nhiên làm người vui mừng.

Không lâu sau, chủ nhiệm bệnh viện nơi bác sĩ Lý làm từ chức, mà bác sĩ Lý lại được thăng chức.

Tô Ngọc cùng Dung Cảnh Chanh xử lý thủ tục tạm nghỉ học, dưới sự chứng kiến của cha mẹ đôi bên bước vào cung điện hôn nhân, cô với Dung Cảnh Chanh trải qua tuần trăng mật nửa năm chuyên tâm chăm sóc thai, sinh hạ một đôi long phượng thai.

__________

Vậy là truyện đã kết thúc rồi, tạm tóm tắt cho bạn nào chưa hiểu:

Nam,nữ chính là thanh mai trúc mã, nam chính thích nữ chính nhưng đọc được nhật kí của nữ chính---> hϊếp nữ chính, tìm người thế tội, bản thân an ủi lo lắng các thứ-----> HE 😐😐😐

Và như đã nói ở mấy chương trước, truyện đầu voi đuôi chuột, dù cốt truyện có tiềm năng nhưng tác giả như kiểu không muốn viết nữa nên kết vội. Huhu tiếc quá. Nhưng đây là bộ truyện đầu tiên mà mình tập tành làm thử, có rất nhiều sai sót, cũng có một khoảng thời gian gắn bó với nó, nên mong mọi người đọc và góp ý cho mình để mình hoàn thiện hơn ở những truyện sau.

Cuối cùng cảm ơn các bạn độc giả,những bạn luôn bình luận ủng hộ, góp ý cho mình sửa sai và 35 bạn đang theo dõi chúng tớ rất rất rất nhiềuu