- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trai Là Lưu Manh
- Chương 17
Em Trai Là Lưu Manh
Chương 17
Nhìn khách khứa ở phía dưới rất đông, toàn ra những nhân vật có tiếng.Các cô tiểu thư ở phía dưới ăn bận rất đẹp mắt, làm cho tôi có chút ghen tị.Suốt những năm qua mang danh là con gái nhà họ Lâm, nhưng tôi chưa bao giờ biết tới đầm dạ hội là gì. Những bữa tiệc tôi chưa bao giờ được cha cho tôi được phép đi.
Lâm Dương hôm nay mặc một bộ vest đen,mái tóc được tạo kiểu khác hẳn với vẻ thường ngày tôi càng thấy cậu trở nên rất đẹp.Dáng người của cậu rất chuẩn,cậu mặc vest vào rất ra dáng là một người đàn ông trưởng thành. Chắc sẽ làm đổ đốn những thiếu nữ ở bên dưới, về mọi phương diện cậu rất hoàn hảo. Lâm Dương, cậu đã là nhân vật hoàn hảo trong bữa tiệc ngày hôm.Tôi khẽ chống cằm lên ngắm nghía cậu.
Bỗng nhiên, Lâm Dương ngước đầu mỉm cười với tôi.
Mặt tôi đỏ lên, vội đóng cửa lại sợ người sẽ phát hiện.
Khi bữa tiệc đang bắt đầu, điện thoại của tôi bỗng nhiên đổ chuông. Tôi liền nhấc máy.
" Là tôi, Âu Thần đây!"
" Tôi xin số cậu từ một vài người bạn cũ!"
Tôi khẽ thở dài,cậu ta không sợ Lâm Dương sẽ cảnh cáo sao?
" Lâm Tĩnh, sinh nhật vui vẻ nha! Tôi đang diễn ở xa nên không thể về nói câu này trực tiếp với cậu được!"
Tôi mở cửa sổ phòng ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh Lâm Dương và một cô gái. Tôi nhìn thấy Lâm Dương nhếch môi thì thầm cái gì đó vào tai của cô gái, cô gái đó liền mỉm cười.Một nụ cười đầy khıêυ khí©h, sau đó bỗng nhiên tôi thấy Lâm Dương cùng cô gái đó hôn nhau.Nước mắt tôi đã không cầm được trước hành động đó,lần trước đã có một cô gái nói chuyện mờ ám với cậu.Giờ lại là hôn nhau, tôi gần như sắp không chịu nổi nữa mất.
" Lâm Tĩnh...Lâm Tĩnh...cậu sao thế?"
Không hiểu sao tôi lại bật khóc trong điện thoại,Âu Thần gần như không chịu nổi nữa vội hỏi tôi.
" Lâm Tĩnh, đừng khóc mà ! Có gì nói tôi!"
Tôi im lặng ngắt điện thoại rời khỏi phòng, tôi bước xuống nhà bếp những người làm ở đây có chút kinh ngạc trước sự hiện diện của tôi.Vào ngày này, tôi chưa bao giờ ra khỏi phòng. Tôi ngồi xuống bàn.
" Tiểu thư...."
" Lấy rượu cho tôi ! Càng nhiều càng tốt !"
" Tiểu thư, cô uống rượu được không?" Người hầu liền hỏi lại tôi
Chết tiệt, trong đầu của tôi liền hiện lên cảnh Lâm Dương cùng cô gái đó hôn nhau.Tâm trạng của tôi trở nên bức rức, khó chịu. Tôi muốn quên, quên đi thật nhanh.
Bên ngoài bỗng truyền tới giọng nói của cha " Lâm Dương sẽ sang Mỹ du học!"
" Tôi uống được !!" Tôi tức giận nói lớn
Họ mang rượu lên cho tôi toàn những chai rượu dùng để đãi khách,tôi biết rượu này rất nặng và tôi chẳng hề biết uống rượu là gì. Nhưng hôm nay, tôi không cần biết điều gì tôi mặc kệ tất cả.Sau khi rót vài ly rượu gương mặt của tôi đã ngà ngà ửng đỏ.Mọi thứ xung quanh của tôi trở nên quay cuồng, chẳng biết là cái gì cả. Tôi chụp lấy một chai rượu uống được một chút thì ho khan, cả cổ họng rất nóng.Nhưng tôi vẫn ngoan cố tiếp tục uống, mọi người ở đây thấy thế liền tới can ngăn tôi. Tất cả đều bị tôi đuổi ra hết
Có người lại chạy báo cho Lâm Dương. Lúc cậu vào thì thấy tôi đã nằm gục ở trên bàn.Cậu bước tới cạnh tôi, tôi liền ngẩng lên thì thấy gương mặt lạnh tanh của cậu đang nhìn tôi.
Lâm Dương bế tôi lên,ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể của cậu trong lòng của tôi có chút khó chịu.Tôi liền cựa quậy trong lòng của cậu,Lâm Dương bắt đầu khó chịu cậu ôm chặt tôi vào lòng hơn.
" Yên nào, đừng quậy!" Cậu quát tôi
Tôi liền nằm yên trong l*иg ngực rắn chắc của cậu, không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi không cần biết điều gì nữa.
Bỗng nhiên, Lâm Dương ném mạnh tôi xuống dưới giường !
Trong đêm đó tôi đã không biết rằng tại vì tôi mà Âu Thần đã từ bỏ buổi biểu diễn quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu mà chạy về tìm tôi.Tôi đã không biết, tôi đã là người quan trọng trong cuộc sống của Âu Thần.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Trai Là Lưu Manh
- Chương 17