Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Trai Là Lưu Manh

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc trở về nhà cũng khá muộn, nhưng Lâm Dương bảo cậu phải đi gấp bởi vì hôm nay là ngày mà chị gái của cậu mất.Tôi cũng muốn theo, cậu nói bên ngoài mưa to lắm không muốn để tôi bị ướt nên kêu tôi ở nhà đợi. Mẹ cũng đi rồi, tôi thầm thở dài.Tôi ngồi trên giường ngẩn người thiệt lâu, chuông điện thoại của Lâm Dương vang lên.Tôi cũng không muốn bắt máy nên cho máy đổ chuông.Nhưng người đó cứ gọi mãi, tôi đành thở dài bắt máy.

Tôi định nói thì bên đầu dây bên kia lát hồi rồi gọi lại, thì bên đó vang lên lên một giọng nói rất trong lành.

" Anh yêu, em nhớ anh! Chúng ta có thể gặp nhau không?"

Cầm chiếc điện thoại trong tay tôi gần như không tin những gì vừa nghe được trong điện thoại.Tôi không đáp, ngay tức khắc cúp máy ngay.Lâm Dương rất ít khi đưa số mình cho những cô gái mà cậu từng qua lại, nhưng giọng điệu của cô gái này giống như họ rất quen thân. Tôi khẽ cắn răng nằm dài xuống giường, đầu óc không ngừng nghỉ về điều đó.

Chắc là giữa họ không có gì mờ ám đâu, tôi thầm nhủ ở trong lòng như thế.Nhưng tâm trạng chẳng thể cải thiện tốt lên một chút nào.

Nửa đêm, tôi đang ngủ say thì có cảm giác được bên chiếc giường trũng xuống.Mùi hương của nam tính thoang thoảng bên người.Hình như là Lâm Dương đã về, tôi mở he hé mắt ra thì nhìn thấy cậu đang ngủ say bên cạnh tôi.Cậu không sợ cha phát hiện, đó là điều mà tôi suy nghĩ ở trong lòng.Tôi ngồi dậy thì bị người nào đè xuống giường.

" Em định đi đâu?" Giọng của cậu khàn khàn bên tai của tôi

Tôi lắc đầu, lấy chăn đắp lên người của cả hai.

" Trời lạnh thì ôm em sẽ ấm hơn!"

Thân thể của tôi liền khựng lại trước câu nói đó của cậu, chắc tôi đã quá đa nghi mất rồi.

" Vài ngày nữa là sắp tới sinh nhật 18 tuổi của tôi! Chị gái tôi đã đoản mệnh mà qua đời! Vào ngày đó của mười năm trước ông ấy đã mang em về!"

Tôi đã từng nghe kể, từ lúc mẹ mang thai chị em Lâm Dương thì cha đã bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ.Lúc đầu mẹ cũng không biết chuyện đó xảy ra, nhưng vừa tròn một năm sau thì người phụ nữ mà cha đã mang một bé gái chạy tới cầu xin mẹ cho cô bé đó một danh phận.Mẹ đã rất đau lòng,tất cả mọi chuyện đó Lâm Dương đã chứng kiến tất cả.Cha liền thấy có cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đó chứ không phải là người vợ của ông, năm chị em Lâm Dương được 7 tuổi còn vài ngày nữa họ sẽ đón sinh nhật.Cha lại ra quyết định ly dị mẹ để đến với người phụ nữ đó,ông đã bỏ đi theo họ. Tối hôm đó khi mẹ dắt hai chị em Lâm Dương ra ngoài chọn bánh thì chị của Lâm Dương nhìn thấy cha ở phía bên kia đường. Chị ấy đã buông tay mẹ ra mà chạy qua đường để chạy theo cha, nhưng nào ngờ có chiếc xe tải phóng tới đâm trúng chị ấy.Cấp cứu không kịp chị ấy đã qua đời vào đêm hôm đó. Mẹ một mực bắt ông trả con của mình lại, Lâm Dương thì trở nên ghét bỏ ông. Vào bước đường cùng, ông ấy tới một cô nhi viện nhìn thấy một đứa bé gái rất giống người con gái đã khuất, ông đã nhận nuôi nó.Đứa bé gái đó chính là tôi, tôi vào gia đình chỉ là bù đắp sự mất mát.

Tôi chưa có một cái danh phận đúng nghĩa, một lần làm sinh nhật cũng chưa từng có.

Tôi đã luôn tự hỏi mình đã từng có gia đình không? Ngày sinh của tôi là ngày nào? Tôi đã rất muốn biết những chẳng thể nào nhớ ra.

" Tĩnh, em có muốn tổ chức sinh nhật cùng tôi không?"

" Cha sẽ không đồng ý !"

Đôi mắt của cậu có chút buồn nhìn tôi, cậu nhìn tôi trong ánh mắt phảng phất sự xót thương.

" Là gia đình tôi đã quá bất công với em"

Tôi nắm chặt áo cậu, đầu tôi ngước lên muốn cầu xin cậu một điều.

" Nếu em nhớ lại, xin anh hãy giúp em tìm cha mẹ ruột của mình!"

Lâm Dương hôn nhẹ lên trán của tôi, thì thầm nói.

" Anh hứa!"

#

" Lâm Tĩnh, tối nay con đừng ra khỏi phòng!" Cha tôi căn dặn

" Vâng..."

Đôi mắt của tôi liền cụp xuống thể hiện phần nào tiếc nuối.Tôi rất muốn đón sinh nhật cùng Lâm Dương, muốn chính tay tặng món quà của tôi dành cho cậu trong bữa tiệc sinh nhật đó.

Nhưng cha đã không cho phép tôi làm thế!

Năm nào cũng vậy nhìn Lâm Dương cùng đón sinh nhật với một vài người của mình, từ cửa sổ phòng nhìn xuống làm tôi rất ghen tị. Lúc đó tôi cứ nghĩ là cha không muốn con gái xuất hiện trước đám đông, nhưng thì ra tất cả đều có nguyên nhân của nó cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »