Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Trai Là Lưu Manh

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ cần tôi chấp thuận cậu, thì sau này muốn rời đi sẽ dễ dàng với tôi hơn nữa.Nhưng Lâm Dương càng lúc càng muốn tôi nhiều hơn, cơ thể của tôi gần như không thể chịu đựng mỗi mất.Cũng đã được một tháng trôi qua, mỗi lần mẹ vắng nhà là cậu sẽ đè tôi xuống giường đòi hỏi cả buổi tối.Dần dần tôi cảm nhận được làʍ t̠ìиɦ giống như là bổn phận mà tôi phải làm cho cậu.Cái đó được gọi là yêu của cậu sao? Nghĩ tới thôi tôi đã muốn bật khóc.

Ngày hôm nay,Lâm Dương có hẹn cùng bạn đi đi chơi.Cũng là chủ nhật nên trong nhà chỉ có tôi và mẹ ở nhà. Bỗng nhiên mẹ gọi tôi lên phòng để trò chuyện, trong lòng của tôi lại thấy thấp thỏm không yên.Chẳng lẽ mẹ đã biết được chuyện gì rồi sao.

" Dạ thưa mẹ...!" Tôi thập thò đứng ngoài cửa phòng của mẹ

Mẹ tôi liền mỉm cười ôn hòa nhìn tôi

" Lâm Tĩnh, con vào đây!"

Tôi từ tốn bước vào ngồi cạnh chỗ của mẹ.

" Mẹ thấy Lâm Dương tâm trạng của nó tốt lên rất nhiều!"

" Dạ..." Tôi ấp úng nhìn mẹ

Mẹ liền thở dài nhìn tôi.

" Không giấu gì con Dương nó trở nên cáu gắt vì chuyện của cha các con! Khi nó biết chuyện tâm trạng nó đã suy sụp hoàn toàn!"

Chuyện của cha sao ? Tôi thầm nhủ trong lòng chẳng lẽ là điều tôi đang nghi ngờ.Lâm Dương cố ý che dấu tôi vì điều gì.

" Thật ra con không phải con ruột của cha mẹ! Lâm Tĩnh, mẹ xin lỗi đã lừa dối con suốt mười năm qua ! Cha mẹ đã quá ích kỷ với con rồi"

Tôi trở nên sửng sốt khi mẹ thừa nhận điều đó với tôi, thấy mẹ khóc lòng của tôi có chút xót thương.Tôi tới gần mẹ nhẹ nhàng an ủi mẹ, mẹ nắm chặt lấy bàn tay của tôi.Mẹ kể tất cả mọi chuyện với tôi, kể cả nỗi đau mà Lâm Dương đã từng gánh chịu.Tôi cảm thấy có chút đồng cảm với cậu, con người của Lâm Dương chưa hẳn là xấu. Nhưng tôi thà từ chối cậu mà chọn cách ích kỷ đó,liệu rằng có tốt không?

" Lâm Tĩnh, sau này con muốn học đại học ở thành phố C sao?"

" Xin mẹ đừng nói cho Lâm Dương chuyện này !"

Đôi mắt của mẹ đượm buồn nhìn tôi.

" Ầm"

Ở phòng của Lâm Dương vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh.Chẳng lẽ cậu đã về rồi, cậu nói tới tối mới về mà.Tôi nhìn lên đồng hồ giờ mới có 5 giờ chiều.

" Dương nó về rồi ! Con qua xem nó thế nào?"

Tôi rụt rè bước vào phòng cậu, cho dù tôi đứng gõ cửa rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy cậu ra mở cửa. Sợ cậu có chuyện gì ở bên trong nên tôi mới mở cửa phòng cậu vào trong. Tôi nhìn xung quanh phòng không thấy cậu đâu.Tôi định chặt ra nói mẹ thì cậu bất ngờ xuất hiện ghì chặt thân tôi vào tường.Mắt cậu nhìn tôi rất buồn bã.

" Tĩnh, tôi mệt lắm!"

Cậu đưa đầu tựa lên ngực của tôi,giọng nói như thế hiện sự buồn bã tới cực độ.

" Lâm Dương, cậu sao thế?"

" Đừng rời xa tôi mà Tĩnh!" Lời nói của cậu như một sự tha thiết cầu xin lấy tôi

Cậu đã nghe được gì rồi ! Tôi khẽ cắn răng nhìn Dương. Thật sự tôi không muốn lừa dối cậu, nhưng tôi không thể chấp nhận cậu đã sai rồi lại càng thêm sai nữa.

" Em không thể yêu tôi sao? Một chút cũng không?"

" Lâm Dương...tôi...."

" Em có biết không? Tôi đã rất hạnh phúc khi được ở bên em!"

" Tôi rất ích kỷ khi có được thân thể em rồi lại muốn độc chiếm trái tim của em! Những lúc ở trên giường tôi mới thật sự có được em! Như thế tôi càng muốn em nhiều hơn!"

Trong đầu của tôi liền nhớ tới câu nói của mẹ " Dương bị tổn thương từ nhỏ,nên nó luôn tỏ ra lạnh nhạt với mọi người! Nhưng từ khi có con ở bên cạnh thằng bé rất trân trọng con! Mẹ biết nó không thể hiện ra, vì mặc cảm số phận nó đã tỏ ra ghét bỏ con!"

" Tĩnh, em không thể cho tôi một cơ hội?"

" Dương, tôi xin lỗi!"

Lâm Dương buông tôi ra, cậu quay lưng bước đi đầy vô vọng.Lòng của tôi đau lắm, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.Tôi nhào tới trước ôm chặt lấy cậu từ đằng sau lưng cậu.

"Tôi sẽ không rời xa cậu! Lâm Dương, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi!"

Tôi nói, cả cơ thể của Lâm Dương trở nên run run.Cậu quay lại nhìn tôi, ôm chặt lấy tôi với một nụ cười hạnh phúc.

" Vậy em chứng minh đi!" Môi của cậu nhếch lên nhìn tôi

Tôi nhón chân lên hôn lấy cậu một cách nhẹ nhàng,không hiểu sao chẳng may chúng tôi lại té ngã xuống dưới giường.Tôi biết là bây giờ Lâm Dương sẽ mất kiểm soát. Nhưng tôi sợ cậu sẽ nghi ngờ là tôi đang diễn để thương cảm cậu.

Cho nên tôi đã gật đầu đồng ý với cậu.

" Mẹ đang ở bên cạnh!"

" Không sao đâu!!"
« Chương TrướcChương Tiếp »