Trương Minh Vũ vô thức chạy sang bên đối diện!
Đến khi anh quay lại nhìn đã thấy Lâm Kiều Hân mặc xong quần áo.
Cô đang đứng ngay trước cửa phòng tắm!
Vẻ mặt cô lạnh như băng!
Lạnh đến thấu xương!
Cô thình lình giơ một con dao gọt hoa quả lên!
Anh trợn tròn mắt, sợ hãi gào ầm lên: “Cô điên à?”
Lâm Kiều Hân nghiến răng, ánh mắt long long chực khóc!
“Trương Minh Vũ, tôi phải gϊếŧ anh!”
Nói rồi cô xông thẳng về phía anh, mạnh mẽ đâm con dao trong tay xuống!
Chuyện này…
Trương Minh Vũ luống cuống không ngừng lùi về sau.
May mà anh không bật đèn, cửa sổ đều bị khoá chặt nên trong phòng rất tối.
Lâm Kiều Hân bước đi rất nhanh, trong lòng lửa giận sôi trào!
Ánh mắt của cô tràn đầy thù hận!
Anh nhanh chóng chạy vọt sang bên còn lại của sofa, hét lớn: “Đứng lại!”
Không ngờ tiếng hét này lại doạ Lâm Kiều Hân sợ hãi, vô thức đứng im tại chỗ.
Trương Minh Vũ tranh thủ cơ hội lên tiếng: “Cô bị điên à? Tôi cứu cô cơ mà, cô gϊếŧ tôi làm gì?”
“Cứu tôi? Cứu tôi thì có thể tuỳ tiện cởϊ qυầи áo của tôi ra à? Cứu tôi thì có thể giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi, muốn làm gì thì làm hả?”
Cô nhếch môi cười lạnh, giận dữ gào lên.
Nói xong, nước mắt tuôn rơi ào ào.
Vừa rồi không đâm trúng anh, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại sự hối hận vô bờ!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi làm gì chứ? Tôi đồϊ ҍạϊ chỗ nào? Tôi còn chả nhìn cô một cái….”
Anh chưa kịp nói xong đã bị tiếng rít gào của cô ngắt lời: “Thế tại sao anh lại cởϊ qυầи áo của tôi ra?”
“Cô nghe tôi nói đã!”
Anh cũng bực mình, lớn tiếng quát!
Bà cô của tôi ơi, mẹ nó có còn cho người ta nói chuyện không hả?
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Trương Minh Vũ thừa cơ nhanh chóng giải thích: “Cô có biết mình bị người ta cho uống thuốc kí©h thí©ɧ không?”
Cô gật đầu đáp lại.
Trong phòng tối tăm nên anh cũng không nhìn rõ, thấy không bị phản bác bèn nói tiếp: “Có phải là Lý Tuấn Nhất không?”
Lâm Kiều Hân lại gật đầu, đầu óc cũng bị tiếng quát vừa rồi của anh làm hỗn loạn.
Trương Minh Vũ lại hỏi: “Cô còn nhớ gì không?”
Cô đau khổ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ nhớ… Lý Tuấn Nhất xông tới chỗ tôi”.
“Đúng rồi!”
Anh mừng rỡ, nhớ được thế này đã quá đủ rồi!
“Lý Tuấn Nhất cho cô uống thuốc rồi muốn…”
Nói tới đây, anh chỉ có thể đổi giọng: “Trong lúc nguy cấp thì tôi tới, đánh anh ta chạy mất dép.
Sau đó, tôi bế cô vào phòng tắm…”
“Anh!”
Nghe thấy thế, Lâm Kiều Hân lại nổi giận!
“Im miệng! Đợi tôi nói nốt đã!”
Trương Minh Vũ lại quát ầm lên, vội vàng nói tiếp: “Tôi xả nước lạnh vào người cô nên cô mới đỡ hơn đấy.
Về sau thì cô lăn ra ngủ”.
“Tôi lại bế cô lên giường, gọi nhân viên phục tụ tới cởϊ qυầи áo cho cô”.
Nói xong, anh cảm thấy nhẹ lòng đi nhiều.
Lâm Kiều Hân đứng sững tại chỗ.
Bên tai cô chỉ nghe thấy hai thông tin quan trọng.
Trương Minh Vũ cứu cô, nhân viên phục vụ cởϊ qυầи áo cho cô.
Không biết tại sao cô bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm không ít.
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói thật chứ?”
Trương Minh Vũ bất lực gật đầu: “Thật mà.
Nhân viên phục vụ kia có thể làm chứng cho tôi.
Cô cũng có thể kiểm tra camera giám sát thử xem”.
“Anh bế tôi? Còn bế tận hai lần?”, Lâm Kiều Hân lại lạnh giọng chất vấn.
“Đúng…”
Trương Minh Vũ định trả lời theo bản năng, nhưng sau khi cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của cô lại càng bất đắc dĩ: “Bà cô của tôi ơi, cô đã thành ra thế kia, sắp ghìm chết tôi đến nơi…”
“Thì… cô đang khó chịu như thế, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cô được…”
Ánh mắt cô chợt loé lên như có điều suy nghĩ.
“Cô muốn tin hay không thì tuỳ, dù sao bây giờ cô cũng không sao rồi”.
Anh bực bội nói xong câu cuối rồi cất bước đi thẳng ra cửa.
“Đứng lại!”
Tiếng quát lạnh lùng lại vang lên.
Anh buồn bực quay lại hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa? Tôi tốn bao nhiêu công sức cứu cô ra, cô vẫn còn muốn gϊếŧ tôi bằng được sao?”
Nghe anh nói vậy, Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi anh, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng.
Cô thấy sợ.
“Tôi đói rồi, tìm đồ ăn cho tôi đi”, mãi lâu sau cô mới thốt lên một câu.
Trương Minh Vũ ngẩn người, tức giận trừng mắt: “Chờ đấy”.
Dứt lời, anh quay lưng đi ra ngoài.
Lâm Kiều Hân bật đèn phòng lên, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt phức tạp.
Nhưng cô nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc.
Cô mở cửa phòng ra, xác định không có bóng dáng anh ở đây mới lặng lẽ đi về phía thang máy.
Hai mươi phút sau, Trương Minh Vũ bê đồ ăn ra khỏi thang máy đi vào phòng.
Anh vừa bước vào đã thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên sofa, sắc mặt lại lạnh lùng như cũ.
Khoé miệng anh hơi co giật.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh đều thấy sống lưng lạnh toát.
“Ăn cơm”.
Trương Minh Vũ chậm rãi đặt đồ ăn lên bàn, cao giọng nói.
Lâm Kiều Hân tới gần, cầm đũa bắt đầu ăn.
Anh ngồi cạnh thấy vậy không khỏi sửng sốt.
Thế này là đói bao lâu rồi…
Cô nhanh chóng dùng bữa xong, đặt đũa xuống.
Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn từng động tác của cô, trong lòng bỗng thấy kỳ quái.
Trong một căn phòng xa hoa của khách sạn cao cấp.
Chỉ có anh và Lâm Kiều Hân ở bên trong, nhưng lại không phải thuê ngủ….