Chương 9.2

Thời Hoài giật giật khóe miệng: "Tên Will kia không phải có chứng vọng tưởng chứ?"

Nhã An không nhịn được cười: "Ta cũng không hiểu nổi. Có lẽ hắn nghĩ Cát Lan y sư là dì của hắn, tất cả sở học của nàng cũng phải dạy cho hắn đi."

Thời Hoài lại hỏi: "Con thỏ vừa nãy hẳn là dị thú cấp một do Will nuôi? Hắn tấn công ngươi như vậy không phải là bất hợp pháp sao?"

Nhã An kiên nhẫn trả lời: "Con thỏ kia không phải do Will nuôi, chỉ là mỗi lần hắn nhìn thấy tôi sẽ ra lệnh cho Hùng thú bảo vệ hắn xua đuổi dị thú cấp một không quá lợi hại đến đây, nhìn bộ dạng tôi chật vật né qua né lại mà cười nhạo, chờ tôi mất hết sức lực lại gọi Hùng thú xua đuổi dị thú cấp một đi, không khiến tôi chịu tổn thương quá lớn. Hắn là Á thư, tôi lại là Á thú, nếu tôi không bị thương quá nặng, hắn bắt nạt tôi cũng không chịu trừng phạt gì, nhiều nhất chỉ bị nhắc nhở."

Còn một câu Nhã An không nói, Cát Lan y sư có địa vị rất cao, người của đội Thành Vệ sẽ không vì cậu ta đi nhắc nhở Will.

Thời Thời Hoài tâm lý có chút không thoải mái: "Là Á thư thì có thể tùy tiện bắt nạt Á thú hay sao?"

Nhưng cậu rất nhanh phản ứng lại, đối với thú nhân phổ thông, Á thư có khả năng thai nghén đời sau cao hơn Á thú, hơn nữa số lượng thực sự rất ít nên địa vị cũng hơn so với Á thú, một vài khía cạnh pháp luật cũng sẽ thiên vị Á thư. Hơn tố chất thân thể Á thú mạnh hơn Á thư, nếu Á thú bị Á thư bắt nạt thì không sao, nếu ngược lại Á thư bị bắt nạt thì Á thú sẽ phải chịu hình phạt cực kì nghiêm khắc.

Nhã An cười cười, tâm trạng vì Thời Hoài cảm thấy bất bình thay mình mà cảm thấy ấm áp.

Thời Thời Hoài vung tay: "Thôi trước tiên không nói đến việc này. Vừa nãy tên Will kia suýt chút nữa khiến chúng ta bị thương, có cơ hội thì trùn bao tải đánh hắn một trận cho hả giận."

Nhã An sững sờ: "Đánh hắn một trận? Như vậy không tốt lắm, dù sao hắn cũng là Á thư, nếu không may bị phát hiện..."

Thời Hoài không quá để ý: "Tôi cũng là Á thư, nếu như bị bắt liền đem chuyện ngày hôm nay nói ra, hắn thiếu chút nữa khiến ta hủy dung"

- Cậu càng nói lại càng thấy có lý, "Đúng vậy, Á thư chúng ta gả ra ngoài khuôn mặt bị hủy dung sẽ không được chồng yêu thương, Will thiếu chút nữa hủy đi cuộc sống tân hôn hạnh phúc của tôi, tôi đánh hắn không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Đây là chuyện Á thư bên trong tranh đấu, người bên ngoài cũng không quản được.

""Cho dù dì của hắn là dược sĩ cấp 2 thì thế nào, tôi còn là Nam Tước phu nhân đây? Đánh hắn một trận thì làm sao? Cát Lan y sư nếu muốn giảng đạo lý, chúng ta liền đến nhà khác bán dược liệu. Trước kia thì không nói, hiện tại coi như cậu đã chân chính hầu hạ một vị Nam tước, hiệu thuốc nằm trong đất phong đều đăng kí trong Tinh võng, cũng không thể ép giá quá mức, không cần sợ Cát Lan y sư.""

Cậu đã sớm cân nhắc qua, Cát Lan y sư tuy không phải người xấu, nhưng có thể sẽ bao che khuyết điểm, ai biết nếu bọn họ đánh tên Will kia cô ta có nổi giận hay không? Nhưng tức giận thì sao, một dược sĩ cấp 2 nho nhỏ mà thôi, tại trấn nhỏ như Otak mới càng được tôn trọng, nếu muốn đến khu vực phồn hoa hơn, dược sĩ cấp 2 lại là cái thá gì? Cho dù cậu và cục bông là sỉ nhục của hai gia tộc... Thời gia thì không nói, dù sao nhóc hồ ly cũng là trực hệ của gia tộc Dickens, gia tộc Dickens có thể đuổi hắn ra khỏi gia tộc, nhưng ngoài mặt nếu có kẻ nào sỉ nhục hồ ly nhỏ ở đất phong cũng chính là đánh vào mặt mũi gia tộc họ.

Những cửa hàng thuốc cũng không thể vì một sĩ cấp 2 mà chống lại Nam tước, huống hồ Cát Lan không phải dược sĩ duy nhất bên trong trấn nhỏ. Coi như có kẻ không có đầu óc làm ra chuyện hại người cầu lợi thì cũng không cần quá lo lắng, bọn họ có thể mang dược liệu tích góp, cách mấy ngày lại đem bán ở thị trấn gần nhất!

Dược thảo cần phải tươi mới mới có thể bán chạy, không thành vấn đề, Thời Hoài nhớ đến bàn tay vàng tạm thời của cậu, không nói đến cái khác, nhưng cậu cũng có một không gian một thước vuông, chuyên môn dùng để tồn trữ hàng hóa, bên trong thời gian bất động, vật đi vào là dạng nào thì khi ra cũng y hệt như thế. Một thước vuông tuy hơi nhỏ một chút nhưng để tích trữ dược liệu thì hẳn vẫn đầy đủ.

Nhã An không biết Chính quân đại nhân nhà bọn họ thoạt nhìn non nớt mà có thể nghĩ sâu xa đến vậy!

Nhưng chính cậu cũng cảm thấy, đoạn sau Đại nhân nói quả thật rất có đạo lí, có danh hiệu Nam tước che mưa chắn gió cậu cũng không sợ bị người chèn ép.

Chỉ là... Nửa đoạn phía trước quả thực là nói hươu nói vượn mà, Nam Tước Đại nhân cùng Nam tước Phu nhân còn còn chưa có gặp mặt đây, yêu thương thân ái cái gì, thật là không tưởng tượng nổi...(¬_¬)

-------------

Trong dinh thự Nam tước.

Lão quản gia theo thường lệ đến nhét chăn cho hồ ly nhỏ đang ngủ trưa đúng lúc bắt gặp hắn hắt hơi một cái, nhất thời có chút lo lắng: ""Nam tước đại nhân có phải cảm lạnh rồi không?""

Ông vội vàng dùng máy móc kiểm tra nhiệt độ hiện tại của hồ ly, phát hiện không thành vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn thận đắp thêm một tầng chăn bông.

Làm xong những việc này, lão quản gia hường ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, lộ ra thần sắc lo lắng: ""Bình thường lúc này Nhã An đã sớm trở lại, hôm nay mang theo Nam tước phu nhân ra ngoài, làm sao lâu như vậy vẫn chưa trở lại.""

Hồ ly nhỏ cuộn tròn trong ổ, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia trào phúng.

Còn có thể vì sao?

Nếu không phải tại tên Á thư Thời Lam lả lơi ong bướm kia phải lòng Giống đực nào lên không nỡ trở lại hắn xin phép ăn thêm ba tô cơm.

------------

Hổ ly nhỏ: Hức hức, đồ Á thư lả lơi ong bướm :<

Edit: Chuẩn bị ăn ba tô cơm đi cưng.