Chương 8.2

Loại thực vật biến dị thông thường quả nhiên dễ dàng tra được, hơn nữa nội dung trên quang não cũng giúp Thời Hoài nhanh chóng nhận biết một ít kiến thức cơ bản. Nói ví dụ như, rễ cây Tử Diệp cung không đủ cầu nguyên nhân chính là do rất khó thu thập, không nói đến việc thời điểm đào bới không thể tổn thương rễ cây, mà địa phương mọc loại cây này, thổ nhưỡng cũng đặc biệt cứng, cho dù vất vả đào ra được, giá cả cũng không xứng đáng với công sức bỏ ra. Cho lên rất nhiều Á thú thà rằng đi tìm loại thảo dược khác rồi bán với giá rẻ hơn cũng không muốn vật lộn cùng dễ cây Tử Diệp.

Nhã An khẳng định cũng biết, nhưng cậu vẫn đào loại thực vật này, phân nửa bởi vì rễ cây Tử Diệp không bị ai cạnh tranh, hơn nữa vừa vặn nơi này sinh trưởng một mảng lớn như vậy, cậu cũng không ngại vất vả. Nếu muốn cùng Á thú khác cạnh tranh, bên người Á thú không chừng còn có thú nhân Giống đực đi theo bảo vệ, Nhã An lại chỉ có ông ngoại già nua đi theo, đương nhiên không cạnh tranh nổi.

Nghĩ đến đây, Thời Hoài cũng không có cách nào yên tâm thoải mái mà nhìn Nhã An một mình bận rộn, ngẫm lại, nếu ở kiếp trước của cậu hẳn Nhã An cũng được phân vào hàng ngũ phái nữ, coi như Thời Hoài hiện tại cũng bị phân vào hàng Thư thú, nhưng bản chất cậu vẫn là thanh niên trai tráng nha! Đâu thể để ""phái nữ"" một mình vất vả như vậy!

Vì vậy Thời Hoài liền nói: "Nhã An, cậu còn dụng cụ nào không?"

Nhã An cẩn thận đem dụng cụ trên tay thả xuống, sau đó lấy ra một cái xẻng nhỏ từ trong túi, đưa cho Thời Hoài: "Tiên sinh, ngài dùng cái này đi."

Cậu biết Thời Hoài hôm nay muốn đi cùng cậu, đương nhiên đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

Thời Hoài nghiêng người nhận lấy, ngồi xổm ở phụ cận Nhã An, cẩn thận mà đâm xẻng xuống... Sau đó cậu liền biết mình lo lắng vớ vẩn.

Đâm một cái , căn bản không thể xuyên xuống đất – đất cứng cũng không phải nói bừa! Cậu không cần phải cẩn thận như vậy!

Thời Hoài thẫn thờ.

Tiếp đó, cậu cảm thụ một chút sức lực hiện tại, rồi bắt đầu hăng hái đào đất. Hơn nữa cậu cũng tự mình hiểu lấy mình, không nghĩ ngày đầu tiên có thể thành thạo ngay, chỉ muốn giảm bớt gánh nặng cho Nhã An, cậu chủ yếu đào xới đất, đến khi đất tơi xốp hơn thì nói Nhã An đem dễ cây Tử Diệp bới ra.

Nhã An cùng lão quản gia từ lúc có chủ nhân chân chính, đều chú ý quan sát tính cách người duy nhất có thể câu thông với bọn họ- Nam tước phu nhân, cũng cảm thấy đây là một chủ nhân tốt biết cảm thông, cho nên Nhã An cũng không từ chối ý tốt của Thời Hoài, mang theo cậu đến đây. Đồng thời, Nhã An cũng sớm chuẩn bị tâm lí Thời Hoài không thể giúp đỡ mà còn gây bận tâm cho cậu nên cũng không kì vọng quá nhiều, không ngờ Thời Hoài còn rất rõ ràng việc gì có thể làm việc nào không, giúp cho Nhã An không quá bận rộn!

Nhã An một bên đào đất, một bên không tự chủ được mà giảng giải càng nhiều tri thức liên quan đến dược liệu, tâm tình cũng càng ngày càng tốt hơn.

Thời Hoài chú tâm nghe Nhã An nói, cảm thụ bàn tay bị mặt đất chấn động đến đau đớn, thầm than chính mình hiện tại yếu ớt nhưng tâm trạng rất tốt.

Cậu đang nghĩ liệu có nên giữ lại một ít rễ cây Tử Diệp, hỏi thử xem thứ này có này có vừa mắt Hoàng tử bé kiêu ngạo kia hay không? Nếu như Lucius thích, cậu cũng không mong đổi được vật gì quá quý giá mà chỉ muốn chọn ít đồ vật có thể no bụng, bằng không đổi một ít thứ có sẵn trong thế giới phép thuật, ở bên này đầu cơ đổi ít điểm tín dụng.

Tuy nhiên Thời Hoài cũng không ôm hi vọng quá nhiều.

Nhìn một thân trang phục ngạo kiều kia cũng biết thiếu niên ánh mắt cao, thứ đồ như rễ cây Tử Diệp, trời biết cậu có cảm thấy hứng thú hay không... Dù sao cũng phải thử xem...

Dưới sự giúp đỡ của Thời Hoài, hiệu suất của Nhã An so với lúc bình thường cao hơn một chút, hai người họ bận rộn mấy tiếng, rễ cây Tử Diệp bên cạnh cũng chất thành một đống nhỏ.

Xung quanh rất yên tĩnh, mấy tiếng trôi qua cũng không ai đến đây, Nhã An đem rễ cây Tử Diệp buộc lại, lấy từ trong túi lớn một cái túi gấp khác, mở ra, đặt rễ cây vào bên trong.

Thời Hoài mệt đến không thở nổi, lau mồ hôi: "Nhã An, hôm nay chúng ta đào được nhiều không?"

Nhã An thực vui vẻ trả lời: "Đào được mười hai cây! Tiên sinh, ngài thật lợi hại, bình thường một mình tôi đào, nhiều nhất một lần cũng chỉ được bảy cây, ngày hôm nay xem như tăng gấp đôi!" Cậu biết Thời Hoài quan tâm cái gì nhất, ngay sau đó liền nói, "Rất nhiều dược thảo phổ thông giá tiền một cây mười điểm tín dụng, rễ cây Tử Diệp có thể bán một cây 15 điểm tín dụng, chúng tôi ngày hôm nay có thể kiếm được 180 điểm tín dụng!"

Thời Hoài yên lặng, ba người bọn cậu tính cả hồ ly nhỏ một bữa cơm cũng phải 70 điểm tín dụng, một ngày ba bữa là 210 điểm, này không phải còn chưa đủ tiền ăn một ngày hay sao?

Cho nên cậu ho nhẹ một tiếng: ""Hay là chúng tôi đào thêm mấy nhánh đi, tôi còn muốn lưu lại làm kỉ niệm đây.""

Nhã An sững sờ: "Tiên sinh không mệt sao?"

Thời Hoài: "...... Không mệt."

Đương nhiên là cậu mệt! Nhưng không phải kiếm tiền ăn cơm thì cũng phải mang thêm một chút hàng hóa vào vị diện giao dịch! Ba tiểu đồng bọn đều có thứ tốt, chỉ mình cậu không có! Cậu cũng xấu hổ nha?

Nhã An liền gật đầu: ""Vậy cũng được, trước tiên..."" Cậu còn chưa nói hết câu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ""Tiên sinh cẩn thận! Mau tránh ra!""

Thời Hoài so với phản ứng của cậu còn nhanh hơn, ngay tại chỗ lộn mèo, tránh cái bóng đột nhiên từ sau lao tới.