Vào lúc hoàng hôn, bọn họ rời khỏi y quán. Lão đại phu chỉ kê cho Chúc Huyền Tri vài thang thuốc để đắp bên ngoài, Mộc Hề Chi không cần tốn công tìm nơi nấu thuốc cho hắn uống, sau khi trả tiền bạc thì cầm thuốc rời đi ngay.
Trước khi trời tối, Mộc Hề Chi đã thành công lẻn vào phủ tướng quân, tìm một căn phòng đầy bụi bặm ở hậu viện, nhìn qua cũng biết đã lâu không có ai lui tới, bảo Chúc Huyền Tri đang bị thương ở lại nghỉ ngơi.
Mộc Hề Chi vô cùng nhàm chán, bắt đầu nghịch chiếc ghế đã thiếu mất tay vịn và chân đang đặt nghiêng ở góc trên bên cạnh.
Nàng nói nhiều, dường như không thể ngồi yên.
Vừa vào phòng chưa được bao lâu, Mộc Hề Chi đã hỏi Chúc Huyền Tri hơn mười câu. Không phải chỉ hỏi bâng quơ hay trò chuyện linh tinh, mà trong đó còn ẩn chứa sự thăm dò muốn tìm hiểu tin tức.
Qua mấy ngày ở chung, nàng luôn cảm thấy tính cách của hắn khác biệt lớn so với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết, nghi ngờ có thể mình nhận nhầm người.
Điều quan trọng nhất là nam chính còn có một đệ đệ sinh đôi tính tình quái đản.
Mộc Hề Chi tốn không ít thời gian để sửa lại chiếc ghế duy nhất trong phòng, sau đó nàng ngồi lên, cảm thấy rất vững chắc. Nàng cứ thế ngồi bên cạnh Chúc Huyền Tri đối đáp qua lại với hắn.
Chúc Huyền Tri dường như không biết Mộc Hề Chi đang nghi ngờ thân phận của hắn, co chân dựa vào tường mà ngồi, đáp lại các câu hỏi của nàng một cách thành thục.
Mộc Hề Chi không thể lừa được hắn.
Tạm thời, nàng ngừng việc thăm dò, lấy một tấm vải rách trải trên đất nằm xuống ngủ.
Bây giờ, bọn họ không phải là khách được lão phu nhân mời vào, giờ phải ở trong căn phòng chứa đồ thậm chí không có giường, cũng không thể thắp đèn, sợ ánh sáng lửa sẽ thu hút người khác. Mộc Hề Chi nhàm chán đến mức chỉ muốn ngủ.
Đến lúc canh ba, khi Mộc Hề Chi đang ngủ say, một bóng người cao ráo đổ xuống trên người nàng.
Chúc Huyền Tri cúi xuống nhìn Mộc Hề Chi đang nằm dưới đất, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ một đoàn lửa mạnh, chỉ cần đánh xuống đỉnh đầu nàng, thiêu đốt thần thức của nàng, ngay cả đại la thần tiên cũng không thể cứu vãn.
Hắn vừa định ném ngọn lửa ra, thì Mộc Hề Chi bất ngờ ôm lấy chân hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhỏ, trong mơ thì thào: "Mát quá."
Lửa mạnh trong chớp mắt biến mất.
Linh lực mang theo sát khí của Chúc Huyền Tri bị sự chạm nhẹ vô ý của Mộc Hề Chi làm tan rã.
Hắn cố gắng khởi động sát chiêu lần nữa nhưng không thành. Chúc Huyền Tri dần nhận ra một điều, chỉ cần Mộc Hề Chi chạm vào hắn, cơ thể hắn sẽ mất kiểm soát, linh lực tan rã không thể sử dụng được.
Tại sao lại như vậy?
Điều này đối với hắn tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Chúc Huyền Tri quyết không để lại mối nguy hiểm có thể đe dọa tính mạng mình. Nếu không thể dùng linh lực để gϊếŧ nàng thì hắn có thể dùng tay để kết liễu nàng.
Tối nay không được, nếu không có cách để một đòn gϊếŧ chết, khi linh lực của nàng hoạt động bình thường nàng sẽ thức dậy. Chúc Huyền Tri không mấy kiên nhẫn cúi người, nắm lấy gáy của Mộc Hề Chi nhấc nàng lên.
Bị người khác nhấc lên như thế không tỉnh dậy mới là lạ, nàng mở đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.
Ánh mắt dường như đang hỏi ngươi đang làm gì vậy?
Chúc Huyền Tri cố tình bỏ qua sự sung sướиɠ phát sinh khi chạm vào nàng, ra hiệu cho Mộc Hề Chi nhìn xem tư thế của nàng khi đang ôm chặt chân hắn không chịu buông.
Mộc Hề Chi kinh ngạc, biểu cảm trên gương mặt hiện rõ vẻ vô tội, hỏi: "Tại sao ta lại ôm chân Chúc đạo hữu?"
Nàng chớp chớp mắt.
"Đó là điều ngươi nên tự hỏi." Chúc Huyền Tri ép bản thân dập tắt suy nghĩ muốn được nàng liên tục chạm vào vuốt ve, khẽ gỡ tay Mộc Hề Chi khỏi chân mình, "Mộc đạo hữu."
Mộc Hề Chi cười gượng, tiện thể vuốt phẳng nếp nhăn trên áo hắn do mình gây ra: "Có lẽ là ta ngủ mơ màng, xin lỗi, quên nhắc nhở Chúc đạo hữu, khi ngủ ta không an phận lắm, mong ngươi đừng để tâm."
Chúc Huyền Tri cười mà như không.
Nàng di chuyển vị trí nằm xa hắn hơn, xoay người, không mảy may lo lắng mà tiếp tục ngủ.
Chúc Huyền Tri vẫn ngồi tại chỗ, nhìn vào tấm lưng dường như không có sự đề phòng của Mộc Hề Chi, không biết nghĩ gì, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Mộc Hề Chi nằm quay lưng về phía Chúc Huyền Tri khẽ mở mắt, đảo mắt quanh phòng, nàng không nghĩ ra lý do hắn muốn gϊếŧ mình. Nàng không phải không biết gì, khi hắn ngưng tụ linh lực nàng đã thức dậy.
Trong lòng Mộc Hề Chi nghi ngờ càng lớn.
Hắn thật sự là Chúc Linh Châu sao?
Chiếc vòng tay bằng gỗ trên cổ tay nàng khẽ rung, nàng xoa nhẹ, nó liền bình tĩnh trở lại. Có lẽ vì là người thai xuyên qua, bản mệnh mộc của Mộc Hề Chi nhạy cảm hơn so với những người khác trong Mộc gia ở Cầm Xuyên.
Vòng tay bằng gỗ của Mộc gia ở Cầm Xuyên có thể dùng làm pháp khí, nhưng không có khả năng cảm nhận nguy hiểm. Còn vòng tay của nàng thì có, nàng phát hiện ra điều này một cách tình cờ khi còn nhỏ, khi nàng suýt bị rắn độc cắn.
Nguy hiểm nhỏ, phản ứng của vòng tay cũng nhỏ, tóm lại, phản ứng sẽ tăng theo mức độ nguy hiểm.
Vì vậy, Mộc Hề Chi có thể yên tâm giao lưng mình cho bất cứ ai, cũng có thể yên tâm ngủ trước mặt người lạ. Bởi vì nó chưa bao giờ phản ứng sai, luôn kịp thời thông báo cho nàng biết về nguy hiểm.
Nàng lại nghĩ đến một việc khác, giả vờ ngủ rồi ôm lấy Chúc Huyền Tri chủ yếu là muốn cắt dứt hắn trước khi hắn thi pháp, nhưng lý do thực sự khiến pháp thuật của hắn bị gián đoạn dường như là do linh lực trong cơ thể hắn đột ngột tán loạn.
Linh lực đột ngột tán loạn?
Dù là tu sĩ thường xuyên ốm yếu cũng không xuất hiện tình trạng linh lực đột ngột tán loạn, chắc chắn có nguyên nhân khác, đó là nguyên nhân gì?
*
"Không xong rồi, lão phu nhân ơi!" Tiếng kêu gào xé lòng vang lên khắp phủ tướng quân không lớn lắm, có vài âm thanh đứt quãng truyền vào căn phòng nơi Mộc Hề Chi đang nghỉ, nàng bị đánh thức.
Nhìn ra bên ngoài thì trời đã sáng.
Chúc Huyền Tri ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn đứng dậy.
Bọn họ rời khỏi căn phòng này đi vòng qua các con phố đến trước cổng chính phủ tướng quân. Chỉ thấy cổng chính phủ tướng quân chật kín người, biểu cảm của bách tính phức tạp, có người sợ hãi, có người không thể tin nổi.
Mộc Hề Chi cảm thấy không ổn, lập tức giả vờ làm người không biết gì chen vào để thăm dò tin tức.
Diễn biến sự việc nằm ngoài dự liệu của Mộc Hề Chi, từ khi biết Họa Đẩu ở thành Hàn Sương và Mặc phu nhân là đại yêu, nàng nghĩ một ngày nào đó Mặc phu nhân có thể sẽ bại lộ yêu thân, bị bách tính hợp sức tấn công.
Không ngờ người bị bách tính hợp sức tấn công lại là Mặc tướng quân, Trần thái thú không lâu trước đã bắt hắn ta, giờ đang dẫn người đến niêm phong phủ tướng quân, đuổi Mặc phu nhân và lão phu nhân ra ngoài.
Họ cho rằng Mặc tướng quân chính là yêu quái đã gây họa cho thành Hàn Sương và đang tìm mọi cách để tiêu diệt hắn ta.
Nguyên nhân là sáng nay Mặc tướng quân đã để lộ yêu thân khi đang huấn luyện binh lính cũ ngay trước mắt mọi người. Không tồn tại khả năng Trần thái thú vu cáo hắn ta và cũng không để Mặc tướng quân chối cãi.
Chưa đến nửa canh giờ, chuyện này đã lan ra khắp thành Hàn Sương, náo động ầm ĩ.
Mộc Hề Chi khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, trong đầu bỗng trở nên hỗn loạn. Mặc tướng quân cũng là yêu sao? Không thể nào. Nàng chính là thông qua thi thể của hắn ta mà tiến vào ý niệm, xương cốt của Mặc tướng quân rõ ràng là hình người, tuyệt đối không phải là yêu.
Yêu sau khi chết sẽ hóa trở về nguyên hình, xương cốt cũng sẽ mang hình dạng của yêu. Ví dụ như Họa Đẩu, sau khi chết, nó sẽ để lại bộ xương khổng lồ như của một con chó lớn.
Mộc Hề Chi dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy mà thốt lên: "Mặc tướng quân không phải là yêu."
"Ta biết."
Chúc Huyền Tri không mấy quan tâm, tựa người vào con sư tử đá trước cửa phủ tướng quân. Hắn chẳng hứng thú gì với trò hề này, chỉ muốn biết Họa Đẩu sau khi diệt Hàn Sương thành sẽ đi về đâu, hắn đến đây chỉ để tìm tung tích của nó.
Mộc Hề Chi thấy Mặc phu nhân bị đám người do Trần thái thú dẫn đến đẩy ngã xuống.
Mặc phu nhân mặt mày không còn giọt máu, nắm chặt tay bọn họ liên tục nói rằng phu quân của nàng không phải là yêu, cầu xin họ điều tra rõ ràng, đừng oan uổng người khác.
Lão phu nhân khi nghe được tin này đã ngất xỉu, được ma ma đỡ đi, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Mặc phu nhân biết chút y thuật, sau khi bắt mạch cho lão phu nhân xác định không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lòng Mặc phu nhân lại rối như tơ vò.
Phu quân của nàng ấy bị nhốt như một yêu quái, lại bị mười đạo sĩ do Trần thái thú mời tới lập trận pháp giam cầm, làm sao nàng ấy có thể bình tĩnh được? Nếu nàng ấy hóa yêu để xông vào gặp hắn, chẳng khác nào khẳng định hắn là yêu.
Nàng ấy cầu xin Trần thái thú cho nàng gặp ấy Mặc tướng quân, nhưng ông ta với dáng vẻ công tư phân minh đã không đồng ý. Dù nàng ấy có cầu xin thế nào, ông ta cũng không thay đổi.
"Hắn là yêu."
Trần thái thú đúng lúc đeo lên một chiếc mặt nạ giả dối, nói như thể vì tốt cho nàng.
Có người dân hỏi Trần thái thú sẽ xử lý Mặc tướng quân như thế nào, Trần thái thú lớn tiếng đáp: "Bổn quan nhất định sẽ chấp pháp công minh, trừ hại cho dân. Ngày mai vào giờ ngọ, lập đàn làm phép, tru diệt yêu tà!"
Đám đông tức thì như nổi lên cơn bão, ồn ào không ngớt khiến Mộc Hề Chi đau đầu.
Một phần dân chúng hét lên rằng đúng là nên như vậy, nói yêu ma hại thế gian, ủng hộ quyết định của Trần thái thú. Còn hỏi liệu có thể lập đàn sớm hơn không, sợ đêm dài lắm mộng, dù sao đó cũng là một đại yêu có yêu lực.
Mặc phu nhân bỗng nhiên quay lại nhìn bọn họ.
Họ bất an đối diện với ánh mắt chất vấn của nàng ấy, nhưng lại không thấy mình sai điều gì, "Hắn là yêu mà." Như thể vừa nói với Mặc phu nhân, vừa như thuyết phục chính mình.
"Dù hắn có là yêu thì sao, hắn đã từng làm hại các ngươi nửa điểm nào chưa?" Mặc phu nhân mắt hơi đỏ, giọt nước mắt như muốn rơi nhưng lại không rơi.
Dân chúng lại bắt đầu bàn tán.
"Ngươi thấy không, nàng tự miệng thừa nhận Mặc tướng quân là yêu rồi, nàng có lẽ đã biết từ lâu."
"Cũng có thể."
"Thật đáng sợ, hóa ra yêu luôn sống bên cạnh chúng ta."
"Mặc phu nhân chắc cũng bị yêu mê hoặc rồi, biết phu quân mình là yêu mà vẫn bảo vệ, thật đáng thương. Có nên tìm một đạo sĩ trừ tà cho nàng không?"
Có một người yếu ớt nói: "Nàng nói đúng mà, Mặc tướng quân chưa từng làm hại chúng ta."
Lập tức bị người khác đàn áp.
"Ngươi không biết rồi, yêu xảo quyệt, bề ngoài làm việc thiện nhưng ngầm không biết đã hại bao nhiêu người, chỉ là chưa bị phát hiện thôi. Chúng ta còn tín ngưỡng kẻ như vậy, phỉ nhổ, đó là yêu."
"Ngươi và ta còn sống đến giờ đều nhờ tổ tiên có linh phù hộ chúng ta." Bọn họ đã căm ghét yêu ma không phải một ngày hai ngày, từ nhỏ đến lớn, nghe nhìn thấm nhuần, đã khắc sâu vào xương tủy.
"Một con yêu..."
"Ai còn dám tin hắn?"
Mặc phu nhân nhanh chóng bước xuống bậc thềm, ngẫu nhiên kéo mấy người lại, nhìn chằm chằm vào mắt họ, hỏi: "Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Họ im lặng.
Câu trả lời đã rõ ràng. Nàng ấy buông họ ra, lại kéo người khác lại, gần như cố chấp hỏi cùng một câu hỏi: "Các ngươi thì sao?"
Cuối cùng, Mặc phu nhân vô tình kéo trúng Mộc Hề Chi, người đang đứng trước cửa phủ tướng quân. Không biết có nhận ra nàng chính là người từng sống trong phủ tướng quân mới hôm qua bị đuổi ra khỏi đó hay không, nàng ấy cũng hỏi nàng câu hỏi ấy.
Chúc Huyền Tri đứng sau lưng Mộc Hề Chi.
Hắn không hiểu tại sao Mặc phu nhân là yêu mà lại bận tâm về vấn đề này, rồi hắn nghe thấy Mộc Hề Chi đáp: "Ta tin Mặc tướng quân."
Mặc phu nhân đột nhiên che mặt mà khóc.
Trên con đường đối diện không một bóng người, Họa Đẩu bất ngờ xuất hiện, vượt qua tầng tầng lớp lớp người, ánh mắt rơi vào các nàng. Hình dạng yêu của hắn ta tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, hắn ta hóa thành hình người.
Họa Đẩu có dung mạo tuấn tú, nhưng quá đỗi trắng bệch, bộ y phục đen làm hắn ta trông như Hắc Bạch Vô Thường đến để đòi mạng. Dù đứng xa như vậy, hắn ta cũng nghe thấy câu "Ta tin tưởn Mặc tướng quân" của nàng, hắn ta liền nhếch môi cười lạnh.